Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 194: Trời Làm Mắt, Đất Làm Tù

Bách Biến Tiêu Hồn

194 Chương 194: Trời Làm Mắt, Đất Làm Tù

Một chiêu vừa xuất ra, Ma chủ đã thành công biến toàn bộ ma cốc thành không gian của mình, nhưng ở trong không gian đó lại có một thông lộ được mở ra.

Phong vân thay đổi, âm phong cuồng nộ, mây đen như sôi trào, trên dưới cuồn cuộn đổ ập tới mục tiêu ở chính giữa, chính là Lưu Sâm.

Lưu Sâm lại thu tay về, rồi sau đó lại có một cơn gió lốc nổi lên, lấy hắn làm trung tâm và không ngừng xoáy tròn. Khi trận gió lốc đó vừa nổi lên, không gian xung quanh hắn một trượng vuông đều rất sáng sủa. Gió lốc xoay một vòng thì phạm vi được mở rộng ra tới ba trượng. Khi nó xoay thêm một vòng nữa thì phạm vi liền được mở rộng ra tới mười trượng. Khi nó xoay được mười vòng thì toàn bộ âm phong ở trong núi đều bị quét sạch. Nét kinh ngạc ở trên mặt Ma chủ cũng từ từ biến thành sợ hãi!

Đây là một cuộc đấu hoàn toàn sử dụng thực lực và ma pháp chân chính, vốn không tồn tại âm mưu ở trong đó, mà đối phương cũng không hề sử dụng tới tốc độ đáng sợ của hắn; thế nhưng bằng vào thực lực ma pháp như vậy, đối phương đã có thể chống đỡ ngang sức với lão. Chỉ mấy ngày trước thôi, hắn còn kém rất xa kia mà. Tại sao? Chỉ có một giải thích duy nhất, từ lúc đầu hắn đã giấu giếm thực lực rồi.

Ma chủ gầm lên một tiếng nhẹ, âm phong liền biến thành gió lốc. Những luồng âm phong vừa bị gió lốc của đối phương thổi tan đi lúc nãy lại một lần nữa tụ lại. Ma chủ lập tức ẩn thân ở trong bóng tối, nơi đây phảng phất như đã biến thành một hải dương đen ngòm vậy, mà ở trong đó lại có ẩn chứa không biết bao nhiêu là cơn sóng ngầm, mà nó lại có những dòng ám lưu đang chảy mạnh. Ở phía trên Bạch Ngọc sơn cũng có ám lưu đang chảy mạnh, tòa núi màu trắng khiết bạch giờ đây lại có âm ảnh phủ lấy, trông thật là quỷ dị. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đôi mắt thật lớn. Ở trong bóng tối, đôi mắt đó lóe ra quang mang u ám đầy quỷ dị. Thiên vi nhãn, địa vi lao (Trời là mắt, đất là tù)! Thiên nhân hợp nhất, chế địch ngàn vạn lần.

Đây chính là cảnh giới ma pháp cao nhất của Ma chủ!

Chiêu này của lão vừa được phát ra, Lưu Sâm cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng, bởi vì lúc này gió lốc của hắn đã bắt đầu trở thành yếu ớt rồi, ít nhất thì cũng không thể thổi sạch phong vân được nữa. Gió lốc ở bên ngoài đang yếu dần, nhưng gió lốc ở trong nội thể của hắn thì lại đang gia tốc thật nhanh.

Đôi mắt ở trong đám mây đen khẽ chớp động, thế rồi một tầng hắc vụ nhanh như chớp vòng qua gió lốc, sau đó thì bắn thẳng vào phía Lưu Sâm. Cùng lúc đó, mặt đất dường như biến thành một dòng sông đen ngòm, vô số dòng ám lưu cấp tốc chảy mạnh, và chúng cũng đều cuốn về phía Lưu Sâm.

Ở trong một mớ hỗn độn như vậy, Lưu Sâm không có cách nào nhận ra vị trí chính xác của Ma chủ được, nhưng một loại cảm giác huyền diệu nói cho hắn biết, cái mớ hỗn độn kia tuy trông như không có chỗ nào là không có, nhưng chúng lại có một cái gốc, hoặc giả có thể nói là đang có một ngón tay ẩn trong bóng tối mà điều khiển các dây đàn chằng chịt thế này. Nhưng ngón tay đó lại đang nằm ở đâu?

Vân vụ loạn xạ và những luồng khí lưu chảy loạn đang áp dần xuống đầu Lưu Sâm, lúc này chỉ còn cách khoảng năm xích, hắn không động. Ba xích, hai xích, một xích.....

Bỗng nhiên hắn động. Một tay giơ lên, thế là một cơn gió lốc lập tức nổi lên, nó bắn thẳng về phía một tảng đá lớn ở trước mặt. Tảng đá đó giống như một tấm bình phong chặn giữ ở trước cửa sơn động vậy, chỉ nghe "oành" một tiếng thật lớn. Tảng đá đó liền bị nổ tung tan tành, mây đen ở trên bầu trời lập tức trở thành tán loạn, Lưu Sâm lại vung tay vào đám vân vụ dầy đặc đó, một tiếng "phập" lại vang lên, nhỏ hơn cả tiếng đá đang rơi lả chả xuống đất. Khi hắn thu tay về thì trong tay đã nắm giữ một lão giả đang thét lên thất thanh. Đó là một lão giả tóc tai bù xù, trên khóe miệng vẫn còn lưu lại vết máu.

- Ma chủ, ngươi thua rồi!

Hắn vừa nói xong, hắc vụ khắp nơi đều biến mất, không còn chút tăm hơi nào nữa.

- Thủ....thủ đoạn giỏi lắm!

Nói xong, lão lại phun ra một búng máu, toàn thân mềm nhũn. Lão đã sử dụng tới Loạn lưu ẩn thân thuật vậy mà cũng không qua mắt được hắn. Dưới một kích của Toàn Phong chùy, lão đã bị trọng thương, hoàn toàn không còn sức để phản kháng nữa.

Lưu Sâm bước tới vách núi và nói vọng xuống dưới:

- Ma chủ đã lọt vào tay ta! Nếu muốn cứu mạng lão, vậy các ngươi hãy mau mang Chúng thần chi luân tới đây trao đổi!

Đám người ở chân núi ngửa mặt nhìn lên gã thanh niên đang đứng trên sườn núi, sắc mặt của ai nấy cũng đều xám như tro tàn. Ma chủ đã thất bại? Lão là thần của toàn bộ sơn cốc, là thần của Ma tộc. Nhưng lão đã thất bại, vậy sơn cốc còn có hy vọng gì nữa chứ?

Lưu Sâm lại lạnh lùng quát:

- Hãy mau dẫn ta đi tìm Ma luân, nếu không thì ta sẽ bóp chết lão!

Lưu Sâm giơ tay lên cao, thân thể của Ma chủ liền giơ cao. Lưu Sâm nhìn lão nói:

- Mau giao Chúng thần chi luân cho ta để đổi lấy tính mạng cho ngươi!

Mấy ngày trước hắn còn không đánh lại đối phương, nhưng giờ đây thì lão đã là một vật trong tay hắn, điều này khiến cho Lưu Sâm vui mừng khôn kể, và nó cũng làm dịu bớt sát cơ ở trong lòng hắn rất nhiều. Hắn không thể tha mạng cho người này được, nhưng hắn cần có Ma luân, không biết có nên lật lọng hay không? Nhưng tốt xấu gì thì cũng phải đoạt lại Ma luân trước đã.

- Ta cũng không cần ngươi tha mạng!

Trong một sát na, Ma chủ dường như đã già đi hơn mười tuổi, lão nói tiếp:

- Nhưng ta muốn ngươi tha cho mấy nghìn tộc dân ở trong Thần cốc!

Lưu Sâm nhìn thẳng vào mắt lão mà không nói gì, tha cho mấy nghìn tộc dân của Ma tộc ư? Điều đó có phải là một sai lầm hay không?

- Bọn họ chỉ là những tộc nhân thông thường, không có ta, họ sẽ không có khả năng làm nên bất kỳ chuyện gì, thậm chí cũng sẽ không rời khỏi cốc nữa.

Chỉ là tộc nhân thông thường! Cho dù là Ma tộc, thì họ cũng có người thường. Nếu giết những người thường, hắn có làm được hay không? Nhưng trước mắt thì hắn có thể đưa ra một đáp ứng tạm thời, trước tiên hãy đoạt lại Ma luân vào tay đã!

Thế rồi hắn gật đầu đồng ý.

- Đa tạ!

Ma chủ chậm rãi nói:

- Đây là lần đầu tiên trong đời mà ta cầu xin kẻ khác, và cũng là lần đầu tiên đa tạ người ta!

oooOooo

Ma thần động!

Nơi đây là một sơn động bí mật tại Ma thần các. Lưu Sâm bước nhanh vào, các ma pháp sư và kiếm sư ở bên ngoài đều không đi theo, bởi vì trong tay hắn có Ma chủ! Một vị Ma chủ chưa rõ sống chết thế nào!

Mặc kệ Ma chủ có chết hay không, nhưng việc Ma chủ bị bại ở dưới tay người này thì đã rất rõ ràng rồi. Ngay cả Ma chủ mà cũng bị thất bại, vậy hắn tức là thần rồi. Phàm nhân làm sao có thể chống lại với thần kia chứ?

Cửa động được mở ra một cách vô thanh vô tức, Lưu Sâm vận khởi năng lực đi khắp toàn thân, rồi chậm rãi bước vào. Ở phía sau cũng có người theo vào, nhưng Lưu Sâm không thèm lưu tâm tới, bởi lẽ đối phương chỉ là một kiếm sư hạng thấp, nhiều lắm thì cũng có vài tên kiếm thánh là cùng. Hiện nay, kiếm thánh đối với hắn chẳng là gì cả. Hắn chỉ đề phòng có một người, chính là Ma chủ đang ở trong tay đây!

Chờ tới khi nhìn thấy Ma luân, việc thứ nhất là bóp chết lão, sau đó sẽ chiến đấu với đám người kia, căn bản không cần nói đạo nghĩa với chúng!

Sau khi bước qua hai tầng cửa, ở phía trước liền sáng bừng lên, lão Ma chủ đột nhiên hít một hơi thật dài.

Lưu Sâm ngừng lại, hỏi:

- Ma chủ các hạ, Ma luân ở đâu?

- Tất nhiên là ở trong động, buông ta xuống!

Thanh âm của Ma chủ tựa như có thêm sức sống một cách rất ly kỳ!

Lưu Sâm liền buông tay ra, Ma chủ ngã ngồi xuống đất. Lão khẽ hoạt động chân tay một chút rồi cười hỏi:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi không cảm thấy có gì không đúng sao?

Bên cạnh chợt có tiếng gió nổi lên, một tên kiếm thánh lao tới và đứng án ở giữa Ma chủ và Lưu Sâm. Trên mặt y cũng lộ nét tươi cười đầy châm biếm.

Lưu Sâm thở dài, nói:

- Có! Ta chỉ cảm thấy gan dạ của các ngươi bỗng nhiên lại lớn như vậy!

Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng đây? Hắn nhận không ra, nhưng địch ý của đối phương thì hắn đã nhận ra, chỉ là hắn vẫn không biết cơ quan ở trong động nằm ở đâu thôi.

- Đương nhiên! Ngươi nhất định phải chết!

Tên kiếm thánh cười nhạt, nói:

- Không ngờ ta còn có thể giết được một tên cao thủ thuộc thần cấp. Đa tạ chủ nhân quan tâm!

Lưu Sâm khẽ nhíu mày hỏi lại:

- Ngươi có thể giết ta ư? Nói nghe thử nào, ngươi tính giết ta bằng cách nào?

- Tùy tiện giết thế nào cũng được!

Tên kiếm thánh cười lớn, khiến cho toàn bộ sơn động cũng phải rung rinh luôn. Y nói tiếp:

- Động này có tên là Vô Ma động! Bất luận ma pháp sư nào tiến vào đây thì sẽ đều bị mất hết ma pháp, lúc đó chỉ đành để cho người ta tha hồ mổ xẻ mà thôi!

Ma pháp sư tiến vào đây thì sẽ bị mất hết ma pháp ư? Chẳng lẽ nó lại tương tự như Lạc Cơ sơn cốc à? Lưu Sâm rất muốn cười, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

Đối phương buông ra một tràng cười thật lớn, trong tòa sơn động chật hẹp này, tiếng cười đó thật sự là quá vang dội.

- Ma chủ, có thể cho ta nhìn qua Ma luân hay không? Dù sao thì ta cũng đến đây từ ngàn dặm, nếu không nhìn thấy nó, ta làm sao có thể yên tâm mà chết chứ?

- Không được!

Ma chủ cười nhạt rồi quát:

- Giết hắn!

- Giết!

Tên kiếm thánh kia vung kiếm lên, thế là một đạo quang mang dài hơn một trượng lập tức bắn ra từ mũi kiếm và bắn thẳng về phía Lưu Sâm. Nếu là người có học thức, chiêu này không những chỉ chém đối phương thành hai đoạn, hơn nữa còn chiêu khác kế tục, nếu như tốc độ của đối phương quá nhanh và có thể tránh được chiêu thứ nhất, lúc đó đạo kiếm mang kia sẽ tùy thời có thể quay về!

Nhưng Lưu Sâm không hề tránh né, hắn chỉ vung tay, tiếp theo đó là một tiếng "xích" nhỏ vang lên. Tên kiếm thánh kia liền trợn to đôi mắt, kiếm quang cũng lập tức biến mất, toàn thân liền từ từ ngã xuống.

Trong động bỗng nhiên có tiếng binh khí khua lên loạn xạ, trong đó còn xen lẫn những tiếng kinh hô:

- Hắn vẫn còn ma pháp!

- Tất cả cùng lên.....

Những tiếng sau bỗng nhiên ngừng bặt hẳn, bởi vì Lưu Sâm đã quay đầu lại, hắn đưa ánh mắt lạnh băng nghênh tiếp một hàng binh khí thật dài, mà những món binh khí đó thì lại đang run rẩy dưới ánh mắt của hắn.

- Ma pháp của ta tất nhiên là không bị mất, nhưng tính mạng của các ngươi thì đúng là sẽ...mất!

Vừa dứt lời, hắn liền vung hai tay ra....

Việc giải quyết hơn mười gã kiếm sư ở phía sau không tốn bao lâu thời gian, đến khi hắn quay đầu lại thì trên mặt lập tức kinh hỷ ngay, bởi vì vách động ở phía sau đã thay đổi, để lộ ra một bình đài. Ở trên bình đài là một vòng luân đang tỏa ra u quang lập lòe. Phải chăng nó chính là Chúng thần chi luân?

Ở bên cạnh Ma luân đang có một lão giả đặt tay ở trên nó, động tác rất thành kính, chính là Ma chủ!

- Ma chủ, đây là Chúng thần chi luân đấy à?

Lưu Sâm vừa động thân thì đã thấy xuất hiện ngay bên cạnh lão. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt lão rồi hỏi:

- Có phải là còn cơ quan gì khác nữa không?

Không một tiếng động!

- Vật này là trao cho ta phải không?

Lưu Sâm cũng vươn tay ra chụp vào Ma luân, nhưng đột nhiên hắn ngây cả người, bởi vì Ma luân đang phát quang. Nó đang phát ra ánh sáng màu đỏ, còn Ma chủ thì đang khẽ nhúc nhích đôi môi, đọc nhanh mấy dòng chú ngữ:

- Lấy máu của ta, lấy tên của thần, Ma luân xoay bảy vòng, cửa của Ma Cảnh.....

Theo câu chú ngữ của lão, Ma luân bắt đầu xoay tròn, nhưng nó chỉ vừa xoay được nửa vòng thì liền có một cổ lực lượng rất mạnh truyền tới, sau đó thì nó lại hất mạnh tay của Lưu Sâm ra.

Không hay! Cửa của Ma môn sắp được mở ra. Trong lúc kinh hãi, Lưu Sâm liền dồn thêm lực lượng vào tay mình và nắm lấy cạnh vòng luân. Thế nhưng cổ lực lượng kia đã mở ra, vậy nó lớn tới dường nào? Tuy rằng Lưu Sâm đã nắm được Ma luân, nhưng thân thể của hắn không tự chủ được mà cũng xoay tròn theo và va mạnh vào vách động. Trong sơn động lúc này cũng sáng hơn trước, chú ngữ được đọc nhanh hơn, sau đó một vòi máu tươi từ ngực Ma chủ phun ra và bắn lên thân Ma luân....

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.