Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 192: Âm Phong Nửa Đêm

Bách Biến Tiêu Hồn

192 Chương 192: Âm Phong Nửa Đêm

Lưu Sâm trịnh trọng thốt:

- Ngươi cứ nói!

- Sau khi lấy được Chúng thần chi luân, ngươi phải lập tức rời khỏi đây, ngàn vạn lần đừng lo lắng cho ta!

Thanh âm của Cống Lạp cũng rất ngưng trọng:

- Đến nửa đêm, đó là lúc mà Ma chủ đả tọa luyện công. Trong vòng nửa canh giờ, lão sẽ không xuất hiện. Chỉ cần lão không hiện thân, vậy thì các trưởng lão và những binh sĩ thông thường sẽ không ngăn cản được ngươi. Nếu ngươi còn phải lo lắng cho ta, chỉ sợ ngươi sẽ chạy không thoát.

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ta sẽ có biện pháp đưa ngươi rời khỏi đây! Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Cống Lạp gật đầu:

- Ta chuẩn bị xong rồi. Đợi tới nửa đêm, chúng ta sẽ sáng tạo một kỳ tích cho thiên hạ xem!

- Ta không phải nói ý đó, mà ý ta là, ngươi đã chuẩn bị....sau khi rời khỏi cốc, thì sẽ làm nữ nhân của ta chưa?

Cống Lạp nghe vậy thì giật mình, nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.

Lưu Sâm đưa tay ôm nàng vào lòng rồi nói:

- Ta vẫn còn chưa biết tên ngươi, bây giờ có thể nói cho ta biết được chưa?

- Cống Lạp!

Cống Lạp rúc đầu vào lòng hắn, sau đó ngẩng mặt lên nói:

- A Khắc Lưu Tư, chuyện của ngày mai....đừng nghĩ tới có được không? Hôm nay.....hôm nay ta làm nữ nhân một ngày của ngươi có được không?

Bãi cỏ xanh mướt, thật lâu, thật lâu sau chợt có tiếng rên nhẹ vang lên. Đây không phải là lần ái ân đầu tiên với nàng, nhưng chỉ có lần này mới khiến cho tình cảm của Lưu Sâm tăng vọt. Cả buổi sáng hôm đó, hai người dìu nhau qua biển ái tình. Chẳng mấy chốc thì đã thấy vầng thái dương ngã về Tây. Một ngày hạnh phúc sao quá ngắn ngủi như thế?

oooOooo

Đến nửa đêm, trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên có hai bóng người lao vút qua. Từ Tây sơn, họ chạy thẳng đến phía trước Bạch Ngọc sơn. Trong bóng đêm, tòa Bạch Ngọc sơn vẫn sáng bừng như cũ, mà ánh sáng của nó lại có vẻ trong suốt nữa. Cống Lạp chỉ vào một cái khe ở trên sườn núi rồi nói:

- Đó là nơi đang cất giấu Thần luân!

Từ góc độ này mà quan sát, nơi đây không hề có chút động tĩnh nào, nhưng Lưu Sâm biết rõ, nơi đây nhất định là địa phương đáng sợ nhất ở trong toàn bộ Ma Thần cốc.

Bạch Ngọc sơn cùng với tòa thành bảo đen xì là những kiến trúc cổ xưa, trong thành là nơi ở của Ma chủ. Cứ mỗi ngày đến nửa đêm thì lại đến thời khắc lão luyện công. Mấy chục năm qua vẫn không hề thay đổi tập quán này.

Chỉ cần lão không có ở trong sơn động thì những người canh giữ ở đó sẽ không thể ngăn cản được hắn. Dù cho bát đại trưởng lão đều ở đây, thì hắn vẫn có thể xông vào như thường, và đánh cho họ trở tay không kịp. Điều duy nhất đáng lo chính là Cống Lạp. Nghĩ tới đây, Lưu Sâm đưa mắt nhìn về phía Cống Lạp, Cống Lạp mỉm cười thật ngọt ngào để đón tiếp ánh mắt của hắn, rồi nói:

- Ta ở đây chờ ngươi! Ta muốn tận mắt nhìn ngươi giết địch!

Lưu Sâm cũng mỉm cười đáp lại, nụ cười đó của hắn lại mang theo hào khí vạn trượng. Không có việc gì có giá trị khích lệ hơn là việc nữ nhân nhìn nam nhân giết người.

Thế rồi Lưu Sâm khẽ động, thân hình của hắn phóng đi thật nhanh. Ở trong không trung, thân ảnh của hắn chỉ chợt lóe lên một cái thì tiếp theo đó đã lẫn vào bóng đêm. Khi thân ảnh của hắn nhoáng lên lần thứ hai thì cả người đã đến trước mặt Bạch Ngọc sơn. Hắn nhanh chóng ẩn thân bên cạnh một thân cây to lớn, không ai có thể nhìn thấy tốc độ di động quá nhanh của hắn, vì vậy mà Bạch Ngọc sơn vẫn chìm vào giấc ngủ say như trước.

Nhìn sơn động của Bạch Ngọc sơn tại một khoảng cách gần, lúc này mới biết là nó và những sơn động bình thường khác đều giống nhau. Ánh sáng ở bên ngoài Bạch Ngọc sơn chỉ là màu sắc của nó mà thôi, còn bên trong sơn động thì vẫn có nham thạch như những loại nham thạch bình thường khác.

Sơn động rất dài, mỗi một bước đi của Lưu Sâm tựa như là không chạm chân xuống đất vậy, hắn chỉ giống như một luồng gió lướt vào động mà thôi. Lúc này hắn đang lao mình về phía trước, mà ở nơi đó lại là một khúc quanh.

Khúc quanh đó rất có thể là trạm phòng tuyến thứ nhất của địch nhân. Lưu Sâm ẩn thân ở trong sơn động, cẩn thận cảm ứng khắp xung quanh, nhưng kỳ quái ở chỗ là không hề có bóng dáng địch nhân đang chờ tập kích hắn. Lưu Sâm từ từ quay đầu lại thì không khỏi mừng rỡ. Ở phía trước đang có một đài cao, trên đài là một cái vòng màu đen đang phát sáng nhè nhẹ. Cái vòng đó là một hình thể sáu cạnh, đúng là Chúng thần chi luân mà hắn đã nhìn thấy ở trong thủy tinh cầu rồi.

Một vật quý báu như vậy mà không có ai trông coi ư? Chẳng lẽ bọn họ tin rằng hắn không thể biết được nơi cất giữ thần luân hay sao? Hoặc là ở hai bên động đang có người ẩn mình canh giữ?

Mặc kệ thế nào, hắn đã chuẩn bị giao phong với địch nhân từ sớm rồi, hoặc giả hắn có thể sử dụng tốc độ cực hạn để đánh nhanh thắng gọn.

Thế rồi Lưu Sâm lao vọt đi, lúc này hắn đã đề thăng tốc độ lên tới cực hạn.

Một khi hắn đã sử dụng tới tốc độ cực hạn, vậy thì khoảng cách năm trượng chẳng đáng là bao. Chỉ nghe "vù" một tiếng vang lên, bụi bặm bốc lên, Lưu Sâm lập tức xuất hiện ở trên bình đài, cả người của hắn vẫn đang còn lơ lửng ở trên không, dù cho dưới chân có cơ quan thì cũng không có khả năng phát động được. Thế rồi Lưu Sâm vươn tay ra nắm lấy Chúng thần chi luân, trọng lượng của nó quả thật rất nặng. Hắn vội vận khởi năng lượng để kéo nó lên, và rốt cuộc hắn cũng nhấc được thần luân lên khỏi mặt vị trí.....

Bỗng nhiên một tiếng nổ "oành" thật lớn vang lên!

Tiếng nổ đó vừa vang lên thì Lưu Sâm lập tức giật mình kinh hãi, bởi vì hắn biết nó phát xuất từ đâu, là từ động khẩu truyền tới.

Cùng với tiếng nổ lớn đó, bụi bặm bay lên mù mịt. Thì ra động khẩu đã bị địch nhân phong bế rồi.

Đó là một cơ quan. Ở bên trong động có thể là không có cơ quan, nhưng ở bên ngoài động thì lại có, bởi vì sau khi hắn nhấc thần luân ra khỏi vị trí của nó, thế là hắn đã khởi động cơ quan, khiến cho cửa động bị phong bế! Thảo nào món vật quý giá như vậy mà không có ai canh giữ, thì ra là họ đã an bài sẵn kế sách từ sớm rồi!

Nhưng chẳng lẽ bọn họ lại không cần tới thần luân hay sao?

Lưu Sâm vội cẩn thận quan sát chiếc thần luân ở trong tay, ngay sau đó thì hắn liền biến sắc ngay, bởi lẽ đây chỉ là một chiếc vòng bằng thiết được chế tạo gần đây, vết tích chế tạo còn rất mới, chứ không giống như một chiếc vòng đã được lưu truyền từ mấy trăm năm qua. Đây là một chiếc vòng giả!

Âm mưu!

Khổ nhục kế!

Lưu Sâm nghiến răng thật chặt, mà ở sâu trong nội tâm hắn lại càng cảm thấy đau lòng hơn.

Hắn cho rằng nàng ta đã thật sự hối cải và muốn trở về với hắn, nhưng không ngờ nàng ta chỉ thi hành khổ nhục kế mà thôi. Cống Lạp, ngươi có thể diễn một vai trò khổ nhục kế giống thật như thế, thật rất xứng đáng đi nhận giải Oscar được rồi.

Lưu Sâm vội vận chuyển năng lượng toàn thân, Toàn Phong chùy cũng được dồn lên đầu ngón tay. Đêm nay sẽ là đêm đại chiến quan trọng nhất trong đời hắn. Khi động khẩu vừa mở ra, hắn sẽ lập tức khai diễn một trận đồ sát, gặp ai giết nấy, hắn nhất định sẽ không lưu tình, kể cả nữ nhân ở trong đó....

Bỗng nhiên ở trên bình đài có một tia bạch khí toát ra, giống như là ấm nước sôi đang phun nước vậy, nó phát ra những tiếng "tê tê" rất lạ kỳ. Chẳng lẽ còn có ma thú ở đây nữa sao? Lưu Sâm chăm chú nhìn vào nơi phát ra tia bạch khí đó. Toàn thân đề cao cảnh giác. Luồng bạch khí kia rất lạnh, chẳng lẽ lại là một con Băng long?

"Oành" một tiếng vang lên, thạch đài bị nổ tung, tiếp theo là một cổ âm phong cực lạnh mang theo áp lực cũng cực lớn cuốn ào tới. Trong nháy mắt, Phong thuẫn của Lưu Sâm bị vỡ tan, toàn thân y phục cũng bị thổi rách nát. Trong sát na đó, cả người hắn tựa như bị ném vào một con sông ở miền Bắc cực lạnh thấu xương, máu trong người hắn cũng hoàn toàn đông lại. Âm phong cuồn cuộn thổi đi khắp nơi, tràn ngập khắp cả không gian, bao nhiêu đá ở trên trần động cũng đều bị rơi xuống lả tả.

Tất cả những việc đó đều là thứ yếu, mà quan trọng hơn là khi âm phong cuốn tới, Lưu Sâm chỉ cảm thấy ở trong đầu mình vang lên một tiếng nổ thật mạnh, toàn thân năng lượng bị lưu chuyển tán loạn, nó giống như một cái ổ rắn bị người ta tạt một nồi nước sôi cực nóng vào đó vậy. Đầu óc vừa bị rối loạn thì năng lượng lưu chuyển ở trong người cũng loạn cào cào theo. Hắn không còn khả năng tập trung tinh thần được nữa, mà một khi không tập trung tinh thần được thì cũng có nghĩa là hắn không thể tiến vào không gian của mình. Lúc này hắn chỉ giống như một người trần truồng đứng giữa âm phong, để mặc cho nó thổi tới mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

Ở bên ngoài động, không biết từ lúc nào đã thấy có hơn mười người xuất hiện. Trên mặt của bát đại trưởng lão đều lộ nét tươi cười rạng rỡ:

- Lần này tiểu tử đó chết chắc rồi. Công đầu thuộc về Cống Lạp tiểu thư!

Đây là một kế hoạch tuyệt mật, ngay cả thánh sứ cũng không được tham dự vào, bởi vì không một ai biết được kẻ đáng sợ kia có thể trốn ở đâu đó mà nghe trộm hay không? Bây giờ thì họ đã có thể chính thức tuyên bố thành công rồi!

- Đa tạ trưởng lão tán thưởng!

Cống Lạp vốn đang nhắm mắt, nay lại từ từ mở ra. Thần tình trên mặt nàng có vẻ rất phức tạp.

Bỗng nhiên có một bóng thân ảnh chậm rãi ngưng tụ lại thành một người thật, rõ ràng là Ma chủ!

Mọi người cùng khom người chào:

- Chủ nhân!

Ma chủ không hề nhìn tới bọn họ, mà mắt lão chỉ nhìn vào thạch động đang bị phong bế kia.

Đại trưởng lão nói:

- Chủ nhân, hắn đã tiến vào đó, vừa vặn lại đúng hạn tính toán, mà âm phong nửa đêm cũng đã phát động. Chỉ là không biết hắn có thể chống đỡ được hay không mà thôi!

- Nếu hắn không phải tu tập Phong ma pháp thì còn có thể dùng ma pháp để đối kháng, nhưng hắn lại tu tập Phong ma pháp. Chỉ cần hắn không kịp sử dụng Không gian ma pháp, vậy thì hắn chết chắc rồi!

Thanh âm của Ma chủ không hề có một chút biểu lộ nào.

- Nếu như hắn sử dụng Không gian ma pháp, vậy thì hắn cũng sẽ không thể ra khỏi không gian của mình được. Hắn và không gian của mình sẽ bị chôn sống thôi, bởi vì căn động này sẽ lập tức bị sụp đổ trong chốc lát.

- Theo ta được biết, trước mắt hắn vẫn chưa sử dụng thành thạo Không gian ma pháp của mình. Nếu không có người chỉ điểm, có lẽ hắn sẽ thật sự bị giam cầm trong chính không gian của mình thôi. Tốt lắm...

Nói tới đây, lão quay sang hỏi Cống Lạp:

- Thương thế của ngươi thế nào rồi?

Cống Lạp thưa:

- Đa tạ chủ nhân quan tâm, đại trưởng lão vốn xuất thủ cũng không quá nặng, thương thế của thuộc hạ sớm đã được lành lại rồi!

- Ngươi đã chịu ủy khuất nhiều rồi! Ngày mai ngươi có thể đến Ma Vân các!

Lão vừa nói xong lời này thì thân thể của Cống Lạp hơi chấn động một chút. Ma Vân các, đó là trọng địa của sơn cốc. Bất cứ ai được đi ra từ Ma Vân các, trên cơ bản thì họ đã trở thành đệ tử của Ma chủ, địa vị tương đương với tiểu thư!

Địa vị của một nha đầu rốt cuộc cũng được đề thăng, điều này thật đáng quý. Đáng lẽ nàng phải nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao trong lòng lại thấy đau đớn như vậy?

Sau khi rời khỏi Bạch Ngọc sơn, từ phía xa xa nơi chân núi mà quay đầu nhìn lại, Cống Lạp thầm thở dài một hơi. Tiếng thở dài đó mang theo sự bất lực mờ mịt của chủ nhân mà bay theo gió. Rốt cuộc nàng đã thành công dẫn dụ kẻ địch đáng sợ vào tuyệt địa, bản thân nàng cũng chiếm được sự tôn sùng của tộc nhân, vì tộc nhân mà giải trừ mối khổ nạn lớn nhất từ xưa tới nay; nàng vốn nên vui mừng mới phải, nhưng....mấy ngày qua, hắn đối với nàng cực kỳ ôn nhu và thắm thiết, nàng có thể quên được chăng?

"Ngươi chuẩn bị xong chưa? Sau khi rời khỏi cốc thì sẽ làm nữ nhân của ta!" Đó là lời nói của hắn. Đó là những lời động lòng người nhất mà trong đời nàng đã nghe được, và cũng là nỗi thống khổ lớn nhất của nàng.

- Đừng, A Khắc Lưu Tư!

Nước mắt trên mặt Cống Lạp tuôn ra không ngớt, nàng lẩm bẩm:

- Ta không xứng làm nữ nhân của ngươi......Nếu như thật có kiếp sau, xin đừng cho chúng ta sanh ra ở hai phe đối địch!

oooOooo

Lưu Sâm chưa kịp sử dụng Không gian ma pháp, mà hắn cũng không dám sử dụng, bởi vì hắn biết được khuyết điểm của Không gian ma pháp của mình. Hắn biến mất ở chỗ nào thì tương lai cũng sẽ xuất hiện trở lại ở chỗ đó mà thôi. Nếu là ở nơi trống trải thì hắn cũng không ngại sử dụng, bởi vì địch nhân không thể bảo lưu tuyệt kỹ ở trong thế tấn công trong một thời gian dài được, nhưng ở đây thì lại không thích hợp để sử dụng nó, bởi vì một khi sử dụng tới nó, đến khi sơn động bị sụp xuống, vậy thì hắn làm sao mà trở về? Chẳng lẽ trở lại trong lòng đất sao?

Hơn nữa, sau khi không gian ẩn thân bị bùn đất che lấp, vậy thì việc mình có thể trở về hay không cũng còn là một vấn đề. Hắn không dám thử nghiệm, nhưng việc mà hắn có thể thử nghiệm trong lúc này là dùng Phong ma pháp để đối kháng lại với cổ âm phong cực mạnh kia.

Mình là Phong ma pháp sư, đã từng sáng tạo nhiều kỳ tích trong Phong hệ, nếu bị các ma pháp khác đánh bại thì còn có thể bỏ qua được, nhưng nếu bị phong đánh bại thì thật là mất mặt. Trong lúc chống cự với luồng âm phong cực lạnh nọ, ngũ tạng lục phủ của hắn cũng đều bị lạnh buốt. Lưu Sâm cắn răng chịu đựng, toàn thân hắn không có chỗ nào là không bị đau đớn. Hắn dùng ý niệm để điều khiển năng lượng trên người - tất nhiên là Phong nguyên tố - khiến cho Phong nguyên tố tiến hành giao lưu với cổ âm phong ở bên ngoài! Năng lượng trong người hắn được vận chuyển thật khó khăn, sự giao lưu cũng bắt đầu được tiến hành.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.