Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 187: Dẫn Sói Vào Nhà

Bách Biến Tiêu Hồn

187 Chương 187: Dẫn Sói Vào Nhà

Khi cửu đại trưởng lão vừa xuất hiện thì tam thập lục vệ chỉ còn lại có mười hai người. Mười hai người nọ nhất tề liên thủ xuất kích, Phong nhận, Hỏa nhận, Hắc Ám nhận, vv....cùng với kiếm quang cùng lúc bắn về phía trước; lúc này chỉ nghe ở phía trước có tiếng cười ha hả thật lớn, sau đó thân thể của hắn bắn vọt đi rồi đột ngột dừng lại ở ngoài mười trượng. Tất cả những đòn tấn công vừa rồi đều hoàn toàn thất bại.

Tới lúc đó, bỗng nhiên có ba bóng người vọt lên không, họ vừa xuất động thì lập tức ở trong không gian liền thấy xuất hiện hàng ngàn hàng vạn thân ảnh cũng cùng lúc bay vọt lên cao. Nhất thời toàn bộ không gian đều là bóng đen nhiều vô số kể, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật ảnh và đâu là hư ảnh. Ba trưởng lão đó vừa mới xuất thủ thì Lưu Sâm chợt cảm thấy có một luồng áp lực cực mạnh chưa bao giờ có.

Bốn phía đều có tiếng gió thổi vù vù, nguy cơ trùng trùng, nhưng hắn lại không cảm giác ra được địch nhân đang ở chỗ nào. Hắn liên tục phóng ra rất nhiều Phong kiếm, trong nháy mắt, không biết hắn đã xoay tròn bao nhiêu vòng rồi, nhưng những mũi Phong kiếm kia đều đâm vào khoảng không cả, không hề đâm trúng một mục tiêu nào.

Bỗng nhiên vầng thái dương đột nhiên bị che khuất, Lưu Sâm chẳng cần ngẩng đầu lên, hắn chợt hét lớn một tiếng, tay phải vung mạnh, thế là một luồng gió xoáy bay vọt ra, nhắm thẳng vào bóng đen ở trên đầu hắn mà cuốn tới, đồng thời toàn thân hắn cũng lao theo sát phía sau mà không hề dừng lại. Chỉ nghe "vèo" một tiếng, hắn đã phóng về phía một bãi trống ở bên phải. Tại nơi đó, người ta chỉ kịp nhìn thấy một cơn gió lốc cuốn ào qua, rồi không còn thấy tăm hơi gì nữa. Thì ra hắn đã bỏ chạy rồi.

Bấy lâu nay, Toàn Phong chùy của hắn vừa được thi triển thì sẽ là tất thắng, một khi nó được thi thố thì sẽ định thắng bại ngay, nhưng ngày hôm nay hắn lại phải dùng nó để mở đường cho mình bỏ chạy. Thực lực của ba vị trưởng lão đó nằm ngoài ý liệu của hắn, rõ ràng trình độ của họ đã vượt xa ma đạo. Một khi ba Hắc Ám hệ đại ma đạo cùng liên thủ, hắn thật chỉ còn đường bỏ chạy mà thôi. Nếu là những ma pháp sư khác, hắn có thể dùng tốc độ cực nhanh để chạy vòng vo trên đất, nhưng Hắc Ám hệ lại không giống các hệ khác, hắn căn bản không thấy được bóng dáng của đối phương, mà dù cho tốc độ của hắn có nhanh tới đâu đi nữa, thì cũng không thể nhanh hơn sự hợp công của ba người họ.

Hắc Ám tiêu dung cùng hợp công, thật không dễ chơi chút nào!

Hắn khiếp sợ thực lực của đối thủ, nhưng đối thủ lại càng khiếp sợ năng lực của hắn hơn!

Hắn sớm đã bỏ chạy mất, nhưng chín đại trưởng lão ở lại nhìn những thi thể ở trên đất mà không thốt nên lời.

Còn hoa dung của nàng thánh sứ kia thì từ sớm đã thất sắc và biến thành tái nhợt rồi. Ngay vào thời khắc này, nàng ta mới nhận ra rằng mình đã sáng suốt tới dường nào. Nếu như nàng tùy tiện hành động ở dọc đường mà đối phó với hắn, hoặc là âm mưu ám hại hắn khi còn ở trường huấn luyện ma thú, nói không chừng lúc này thi thể của nàng đã bắt đầu hư thối rồi cũng nên. Cả tam thập lục vệ mà cũng không phải là địch thủ của hắn, trong chốc lát mà đã có hai mươi bốn người bị giết; nếu nàng và hơn năm mươi người của tổ chức ám sát đồng loạt xuất thủ, coi bộ cả đám cũng chỉ làm mồi ngon nhắm rượu cho hắn mà thôi.

- Tình báo sai lạc!

Thanh âm của đại trưởng lão vang lên đầy ngưng trọng:

- Công lực của người này đã đạt tới cảnh giới của đại ma đạo rồi, chứ không phải là ma đạo nữa!

Một ma đạo nếu gặp phải bất cứ ai trong tam thập lục vệ thì đều sẽ bị giết mà thôi, dù cho tốc độ của hắn có khả năng sáng tạo kỳ tích tới đâu đi nữa, nhưng cũng sẽ không thể thoát khỏi sự liên thủ vây công của hai vệ. Nhưng hôm nay, ba đại ma đạo cùng liên thủ vây công mà cũng không thể giữ chân của hắn, vậy hắn ít nhất cũng phải là đại ma đạo mới phải.

- Cảnh giới ma pháp của hắn vẫn còn khá kém, nhưng điều đáng sợ nhất chính là tốc độ của hắn!

Người trưởng lão đầu tiên lên tiếng:

- Người này rõ ràng đã nhắm đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy. Có phải là chúng ta thật sự đã dẫn sói vào nhà, hậu hoạn vô cùng hay không?

Nhớ tới tốc độ chạy trên đất của Lưu Sâm cùng với những đòn tấn công ly kỳ của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Thân thủ của hắn đã đạt tới cảnh giới đại ma đạo, mà người ở trong cốc có thể thắng được hắn thì chỉ còn Ma chủ mà thôi, còn nếu muốn giữ thân được an toàn thì chỉ có cửu đại trưởng lão. Nếu như hắn chia ra tập kích lẻ tẻ, e rằng ngay cả cửu đại trưởng lão cũng khó tự bảo vệ mình ấy chứ, còn những người khác thì thế nào?

Khuôn mặt của thánh sứ bắt đầu trở nên trắng bệch!

Mà sắc mặt của ả tỳ nữ ở bên cạnh nàng còn trắng hơn! Tất cả những chuyện này đều do ả gây nên, hiển nhiên người kia hận nhất là ả rồi.

- Hãy mau đưa Huyết Ngọc Tâm tới tay Ma chủ ngay!

Đại trưởng lão nghiêm túc nói:

- Món bảo vật này không thể bị sơ thất được.

- Dạ!

Tám vị trưởng lão còn lại cùng khom người và ứng tiếng đáp lại. Bỗng nhiên từ phía sau lưng của vị trưởng lão đang cầm Huyết Ngọc Tâm có bóng người lóe lên, đồng thời hắn giật mạnh Huyết Ngọc Tâm đang tỏa ánh sáng mờ nhạt ở trong tay lão, sau đó là một tràng cười dài vang lên. Tiếp theo thì chỉ thấy huyết quang đã xuất hiện ở bên ngoài mười trượng. Đại trưởng lão hoảng hốt kêu lên:

- Hắn tới rồi!

"Vù" một tiếng vang lên, tiếng cười dài đó đã truyền tới nửa chừng không. Lưu Sâm cầm Huyết Ngọc Tâm trong tay mà cười rất đắc ý, rồi nói:

- Đây là vật mà ta đã lấy được từ trước. Nay vật quy nguyên chủ!

Lại thêm một tiếng "xoẹt" vang lên, gió cuộn lên ào ào. Thân ảnh của hắn lại một lần nữa hóa thành một con Phong long và biến mất ở tại bãi trống. Ở đây có đông người như vậy, nhưng lại không có ai biết được hắn đã trở lại từ lúc nào.

Lúc này, trong số cửu đại trưởng lão bỗng nhiên có một người ngã nhào xuống. Thì ra người đó chính là vị trưởng lão vừa rồi còn cầm Huyết Ngọc Tâm. Cho tới khi thân thể của lão ngã xuống đất thì ở trên trán mới thấy xuất hiện một điểm đỏ, máu từ đó tuôn ra rất nhanh. Tất cả mọi người thấy vậy thì đều cảm thấy lạnh cóng trong lòng.

Điều đó đã cho thấy, với tốc độ của hắn, cả cửu đại trưởng lão cũng không có biện pháp để tự bảo vệ mình.

- Phải mau đi cung thỉnh Ma chủ xuất các thôi!

Đại trưởng lão ngửa mặt lên trời thốt. Mái tóc bạc của lão bay phất phơ trong gió. Trong thời khắc này, trông lão dường như đã già đi thêm mười tuổi vậy.

Thế rồi tám người cùng sóng vai nhau bỏ đi. Tình huống ở chiến trường cũng thay đổi hẳn và trở nên rất quỷ dị. Mười hai vệ còn lại cũng bỏ đi theo, có mấy người lại còn lưng tựa lưng mà rút lui dần, họ dường như đang lo lắng không biết sẽ bị tập kích ở sau lưng bất cứ lúc nào vậy. Còn những người còn lại thì cũng nhanh chóng thu thập các thi thể và lau chùi vết máu ở trên đất thật nhanh. Tấm khăn che mặt của thánh sứ không biết đã bay đi về phương nào rồi. Còn một ả tỳ nữ thì vẫn đứng như trời trồng ở trên cỏ, lúc này trong đầu ả ta mờ mịt rối bời, không biết nên làm sao mới phải.

oooOooo

Ma Thần các!

Ở trong không gian tối om bỗng nhiên có một đôi mắt đang từ từ sáng rực lên, nó phát ra một loại ánh sáng như đến từ địa ngục vậy. Đôi mắt đó mang theo tia phẫn nộ cực hạn, và cũng mang theo tia sát khí rất cường liệt. Đối diện với đôi mắt đó, không một ai dám nhìn thẳng vào nó, tám trưởng lão đều quỳ rạp ở dưới đất, không ai dám ngẩng đầu lên.

- Hắn ở đâu?

Thanh âm vừa vang lên, nó vang vang tựa như có như không vậy.

- Tây sơn!

- Vậy hãy để cho Tây sơn trở thành mộ phần của hắn!

Lời vừa dứt, đôi mắt của Ma chủ chợt biến mất, lúc này tám trưởng lão chỉ cảm thấy một luồng gió cuốn ào ra khỏi các.

oooOooo

Tây sơn là một địa phương tốt, thanh sơn lục thủy, tiếng chim hót và tiếng côn trùng rả rích vang lên không ngớt. Hoa núi nở đầy khắp nơi, chúng so với những loại hoa ở các nơi khác hoàn toàn khác hẳn, bởi lẽ ở đây, hoa núi trông cực kỳ diễm lệ. Có phải là vào lúc tối nhất của đêm, khi trời gần về sáng, càng đến gần địa phương đẹp nhất thì cũng là càng tiến đến gần địa ngục hơn? Lúc này Lưu Sâm đang có một loại cảm khái như vậy.

Ma thú ở đây có đủ loại kỳ quái, có những loại mà hắn không biết tên, nhưng chúng cũng không hề tấn công con người. Hoặc giả ở tại sơn cốc này, chúng hầu như đã bị mất đi bản tính của mình? Đột nhiên một con Ưu Manh nhảy về phía trước vài cái, phảng phất như là đang nhảy múa một vũ điệu rất hấp dẫn vậy. Lưu Sâm chìa tay ra, tựa như một vị chủ nhân hoan nghênh bằng hữu của mình vậy.

Con Ưu Manh đó dường như gặp phải bằng hữu của mình, nó bước tới trước hai bước, hai con mắt to tròn nhìn Lưu Sâm, ánh mắt của nó cũng rất kỳ quái. Rõ ràng là tràn ngập vẻ uy nghiêm vô cùng, và cũng dường như đang muốn nói: "Đây là địa bàn của ta, ngươi tới làm gì?"

Một con ma thú lại có một ánh mắt như thế, thật là kỳ quái. Hoặc giả ánh mắt của Ưu Manh vốn luôn là như vậy? Vào những lúc bình thường, nào có ai rảnh rỗi mà đi ngắm nhìn ánh mắt của Ưu Manh đâu chứ? Nhưng trong chốc lát, đôi mắt đó liền phát sinh biến hóa, trở nên nhiệt tình như lửa, giống như ánh mắt của một người vừa nhận ra bằng hữu ở phương xa tới thăm, và nó đang nhiệt tình mời hắn một chén rượu vậy.

Trong hư không ở bên trái đột nhiên xuất hiện một lão giả, tuy rằng dưới trời nắng chói chang, nhưng khuôn mặt của lão dường như chỉ là một mảnh hư vô thôi vậy. Lão cười nói:

- Tốt! A Khắc Lưu Tư quả nhiên rất đáng cho ta xuất thủ!

- Ma chủ!

Lưu Sâm cười nhạt:

- Quả nhiên rất có bản lãnh! Đáng tiếc là chỉ biết một vài chiêu ám sát mà thôi.

Ma chủ cất tiếng cười đầy châm chọc:

- Ngươi muốn giao đấu chính diện với ta?

- Cái này thì phải xem ngươi rồi, coi ngươi có đủ gan dạ hay không!

- Gan dạ của ta thì ngươi không thấy được, nhưng ta lại rất muốn thưởng thức sự gan dạ của ngươi!

Vừa dứt tiếng, lão đầu nọ đột nhiên thay đổi, lão biến thành cái gì? Là một tấm màn đen kịt. Khi không lão lại hóa thân biến thành một tấm màn đen kịt, chẳng lẽ lão không sợ bị người ta chém nát hay sao?

Việc chém nát tấm màn đen kịt đó rất dễ, Phong kiếm chớp lên, tấm màn đó lập tức biến thành một con hồ điệp (bướm) bay lượn trên không. Thế rồi con hồ điệp đó lại biến thành một thanh đao nhỏ. Thanh đao nhỏ vừa thành hình thì lập tức có một luồng hắc sắc bắn về phía Lưu Sâm, nhưng khi nó bay gần tới trước người hắn thì nó lại biến thành hư vô. Nhìn tình hình thì tưởng như không có gì nguy kịch cả, nhưng Lưu Sâm đã hoàn toàn biến đổi sắc mặt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.