107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
Gã quát lên:
- Tốc độ nhanh lắm, trở lại đây....
"Xoẹt" một tiếng vang lên, không biết Lưu Sâm đã giơ tay lên từ lúc nào rồi bắn ra một mũi Phong nhận vào yết hầu của đối phương, nhưng nơi đó đã thấy xuất hiện một đóa Băng hoa. Lưu Sâm thấy vậy thì vỡ lẽ ngay, thì ra gã có Thủy hệ hộ thân thuật. Phong nhận của hắn không thể chọc thủng Thủy hệ hộ thân thuật của tên ma đạo sư này, bởi vì môn công phu đó còn có công năng phòng thủ trong lúc tấn công nữa. Thủy hệ hộ thân thuật quả nhiên mạnh hơn Phong hệ nhiều!
Ở phía sau chợt có tiếng xé gió truyền đến, Lưu Sâm quay đầu lại, đồng thời bắt lấy một mũi tên đang bắn vào bụng dưới của hắn.
Đột nhiên có tiếng người ở phía xe ngựa kêu lớn:
- Thật không biết xấu hổ, hai người đánh một. Các ngươi hãy đi hỗ trợ.....
- Dạ!
Hơn mười mấy chiến sĩ ứng tiếng chạy tới để giúp Lưu Sâm, nhưng không ngờ gã ma đạo sư kia chỉ vung tay một cái thì đã có tầng tầng lớp lớp Băng chùy bắn vào họ, khiến cho ai nấy đều kêu lên thảm thiết rồi lần lượt ngã xuống không ngừng.
Lưu Sâm thấy vậy thì quát lên:
- Không cần lại đây!
Các chiến sĩ nghe vậy thì đều dừng lại hết. Lưu Sâm khẽ vẫy tay một cái, thế là trong tay hắn liền xuất hiện một thanh chủy thủ, rồi chém vào mũi tên đang bay tới trước mặt, rồi gằn giọng quát:
- Chờ một chút!
Tên cung tiễn thủ và ma đạo sư đều dừng lại, chờ xem hắn muốn nói gì.
Lưu Sâm lạnh lùng nhìn vào tên cung tiễn thủ kia rồi nói:
- Được rồi, ta tiếp nhận sự khiêu chiến của các ngươi, nhưng trước tiên ta phải nhắc các ngươi một lời. Một khi ta mà xuất ra tuyệt chiêu thì hai người các ngươi sẽ chết chắc rồi. Các ngươi tốt nhất là hãy tin vào điểm này đi!
Hai người kia vừa nghe vậy thì sắc mặt đều ngưng trọng. Họ rất tin vào lời của hắn, bởi lẽ thanh niên này có thân thủ rất ly kỳ, mới thoạt nhìn thì tưởng hắn sử dụng kiếm thuật, nhưng sau đó hết lần này tới lần khác thì lại là Phong nhận. Tuy hắn tuổi còn trẻ, nhưng tốc độ thì lại cực kỳ đáng sợ. Vừa rồi chỉ trong chốc lát, ba người đã giao thủ hơn mười chiêu, và dưới sự giáp công của hai người, hắn vẫn chưa thụ thương. Còn bây giờ trong tay đã có vũ khí rồi, hơn nữa hắn lại có vẻ rất tin tưởng vào tuyệt chiêu của mình, vậy thì không có lý do gì mà hai người kia không coi trọng cả.
Cung tiễn thủ và ma đạo sư cùng đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí giữa ba người lập tức trở nên ngưng trọng ngay.
Các luồng gió ở xung quanh người cung tiễn thủ bắt đầu nổi lên, rồi nhanh chóng tạo thành cơn gió lốc, dường như là được phát ra từ dưới chân y vậy.
Sắc mặt của những người khác cũng trở nên khẩn trương theo, kể cả Khắc Mã đang núp ở trên sườn núi. Tuyệt chiêu của hắn? Hắn có tuyệt chiêu gì chứ? Tại sao mình lại không biết chứ nhỉ? Không ngờ hắn có thể đánh ngang tay với ma đạo sư, chẳng những vậy mà còn khiến cho đối thủ phải rất thận trọng nữa. Đây mà là ma pháp học sinh hay sao? Nếu vậy thì hắn đúng là thần ở trong giới học sinh rồi! Càng nghĩ, trong lòng Khắc Mã lại càng đập loạn lên. Đây chính là cơ hội tốt nhất để dồn hắn vào chỗ chết. Nếu hắn chết vào lúc này thì mình sẽ được an toàn, hơn nữa cái chết của hắn cũng sẽ không liên quan tới Già Mạc thành. Điều này đúng là vẹn được đôi đường, thế nhưng không hiểu sao lòng bàn tay của nàng lại ướt đẫm mồ hôi. Mỗi lần hắn gặp phải nguy hiểm thì nàng lại khẩn trương vô cùng, còn khi nào nhìn thấy hắn bình an thoát hiểm thì trong lòng lại hết sức vui mừng hớn hở, tại sao vậy?
Thân ảnh của Lưu Sâm lại nhoáng lên, trong nháy mắt, tốc độ của hắn liền đạt tới mức cực hạn. Lúc này hắn lao thẳng tới trước mặt tên cung tiễn thủ kia, thoạt nhìn thì tưởng hắn đang ở trước mặt đối phương, nhưng dường như thân ảnh của hắn không có chỗ nào là không có mặt, vốn không thể nắm bắt được. Cung tiễn thủ kia phản ứng cực nhanh, y giương cung nhắm vào địch thủ, hễ thân ảnh của Lưu Sâm di chuyển đến đâu thì y cũng dời mũi tên theo tới đó, tốc độ của y cũng nhanh vô cùng. Rốt cuộc thì thân ảnh của Lưu Sâm hơi dừng lại một chút, tên cung tiễn thủ nọ lập tức buông dây. Toàn phong tiễn dường như nhiễu loạn cả bầu không khí trong phạm vi gần. Nó xé gió mà lao thẳng đến vị trí của Lưu Sâm. Mũi tên đó lao đi tới đâu thì những nơi đó liền hình thành dòng lũ cực mạnh, so với dòng lũ của Thác Nhĩ Tư lúc trước thì mạnh hơn nhiều lắm, và cũng đáng sợ hơn gấp mười lần.
Lưu Sâm bỗng nhiên bật cười. Khi tiếng cười của hắn chưa dứt thì thân ảnh đã biến thành tàn ảnh, Toàn phong tiễn bắn xuyên qua tàn ảnh của hắn, rồi vang lên một tiếng "xoẹt", tiếp theo đó thì thấy rất nhiều mảnh vỡ của băng bắn ra tung tóe. Tòa Băng sơn bị chấn động mạnh, Lưu Sâm vung tay lên một cái, một đạo chỉ phong nương theo Toàn phong tiễn mà bắn vào gã ma đạo sư đang ẩn phía sau Băng sơn. Khi Băng sơn vỡ vụn ra từng mảnh, người ta chỉ thấy sắc mặt của gã đang biến dạng rất khó coi.
Lưu Sâm quay ngoắt người lại, mặt đối mặt với tên cung tiễn thủ lúc này đang run rẩy vì diễn biến bất ngờ. Hắn cười lạnh thốt:
- Ta đã đánh cuộc vào Toàn phong tiễn của ngươi, quả nhiên ngươi đã không khiến cho ta thất vọng.
Cung tiễn thủ trầm giọng quát:
- Tại sao?
Trong tiếng quát, gã ma đạo sư đứng đối diện cũng từ từ ngã xuống. Toàn phong tiễn không hề bắn trúng gã, nhưng trên trán gã lại có một vết máu đỏ tươi. Gã đã bị Phong nhận giết chết!
- Bằng vào Phong nhận của ta, ta vốn không thể xuyên thủng Thủy hệ hộ thân thuật của hắn, nhưng Toàn phong tiễn của ngươi thì lại làm được điều đó. Sẵn đây nói luôn, đó chính là tuyệt chiêu của ta...khiến cho các ngươi tự giết lẫn nhau! Nay tuyệt chiêu đã thành công, ta phải cảm tạ ngươi mới được!
Trước tiên, dùng lời nói để đối phương dè dặt, sau đó tạo cơ hội cho Toàn phong tiễn có dịp phát huy tác dụng, đồng thời Lưu Sâm sử dụng tốc độ lên tới cực hạn và dùng bản thân làm mồi câu để dẫn dắt mục tiêu của cung tiễn thủ nhắm vào mình. Những việc này xảy ra rất nhanh, trong lúc giao đấu, gã cung tiễn thủ kia làm sao có thể nhận ra gian kế ở trong đó chứ?
Y đã dùng hết toàn lực để bắn ra mũi tên tất trúng đó, và nó cũng là một mũi tên đã được gia tăng thêm toàn thân ma pháp. Mũi tên đó có uy lực càng lớn càng tốt, nó cùng với bức tường phòng hộ của Thủy hệ ma đạo cùng lúc tiêu thất, tiếp theo đó thì Lưu Sâm chỉ tặng thêm một mũi Phong nhận nho nhỏ, vậy là đã giết chết gã Thủy hệ ma đạo kia rất dễ dàng.
Mượn sức! Đó là sự đột phá của trí tuệ. Lần trước là hắn mượn lực lượng của vách núi để giết rồng, lần này là mượn cung tiễn thủ để giết ma pháp sư!
- Đồ đê tiện vô sỉ!
Tên cung tiễn thủ tức giận đến nỗi nổi gân xanh đầy trán, y quát lên:
- Đi chết đi!
Lời vừa dứt thì lập tức có ba mũi tên được lắp vào cung, không ai biết chúng được lắp vào cung từ lúc nào, nhưng khi vừa kéo dây thì cung lập tức gãy lìa. Thân ảnh của Lưu Sâm cũng di động như quỷ mỵ và xuất hiện ở sau lưng tên cung tiễn thủ. "Bình" một tiếng vang lên, thì ra chiếc thủ cấp của cung tiễn thủ đã rơi xuống đất. Những lời nói vừa rồi đã khích nộ y và khiến cho y mất đi bình tĩnh, tất nhiên lúc đó y đã không còn cách nào chống lại cường địch được nữa.
Trên nóc xe ngựa chợt có tiếng hoan hô vang lên, đó là tiếng hoan hô của nàng thiếu nữ kia và một gã thiếu niên khác, còn tộc trưởng thì cũng lộ vẻ vui mừng ra mặt. Lão cũng đang run rẩy, những gì xảy ra trước mắt thật khó mà tin nổi, nhưng tất cả lại đều là sự thật.
Lưu Sâm quay đầu ra sau, rồi lớn tiếng hô:
- Côn Lâm tiên sinh, ngươi còn chưa thu thập xong tên kia à? Ta đã xong phần mình rồi đấy!
Ở đấu trường bên kia, chợt có bạch quang lóe lên rồi tắt ngấm ngay. Hai đối thủ tách nhau ra, trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng một người ngoài vẻ kinh ngạc ra thì còn có vẻ vui mừng nữa, còn người kia thì lại có vẻ kinh sợ và khó tin.
- Đa tạ tiên sinh!
Côn Lâm quát lớn:
- Lại đây!
Vừa dứt lời, kiếm quang trên tay lão liền tăng vọt, mà sĩ khí cũng tăng lên rất nhiều. Đêm nay vốn đã định trước là sẽ bị thua chắc rồi, nhưng không ngờ người này vừa xuất hiện thì trước tiên là giết hết số cung tiễn thủ ở trong rừng, sau đó lại giết đi hai đại cao thủ của đối phương. Một tử cuộc bỗng biến thành trận đấu tất thắng, tin mừng này đã hóa thành dũng khí và lực lượng để hỗ trợ lão chiến đấu với tên kiếm thánh sau cùng này.
- Đừng giết hắn!
Lưu Sâm kêu lớn:
- Cần chừa hắn lại để hỏi cung đã!
Lời chưa dứt, thân ảnh của hắn đã bốc lên cao rồi sau đó liền xuất hiện ở bên ngoài phạm vi kiếm quang. "Xoẹt, xoẹt" vài tiếng vang lên, mấy mũi Phong nhận được bắn tới sau lưng của lão kiếm thánh kia, nhưng quái sự lại phát sinh. Khi những mũi Phong nhận của Lưu Sâm bắn tới sau lưng lão thì tại đó chợt có gợn sóng nổi lên, thì ra đó là đấu khí hộ thể của kiếm thánh.
Tuy không tạo thành uy hiếp trí mạng cho đối phương, nhưng lão kiếm thánh đó cũng không chịu nổi, bởi vì đấu khí của lão liền lạc khắp toàn thân, nếu như có một chỗ bị đả kích thì toàn thân sẽ đều bị ảnh hưởng, kiếm quang trên thân kiếm của lão cũng rút ngắn lại năm xích (thước tàu). Nơi bị tấn công ở sau lưng lão lại tiếp tục dằng co qua lại thì kiếm quang của lão lại rút ngắn thêm ba xích nữa. Lão kiếm thánh kia bị Lưu Sâm tấn công thì tức giận cực độ, lão quay phắt người lại, kiếm quang trên thân kiếm bỗng nhiên sáng lòa rồi bắn thẳng về phía kẻ đang quấy rối mình là Lưu Sâm. Nhưng kiếm chiêu của lão chỉ mới phát ra được ba trượng thì ở đằng sau lão lại có kiếm quang sáng lòa lên, tiếp theo đó là một tiếng "bịch" vang lên, đầu của lão đã bay lên thật cao. Thì ra chiêu vừa đắc thủ đó là của kiếm thánh Côn Lâm.
Cổ thi thể không đầu vẫn theo dư đà mang theo trường kiếm mà bắn thẳng về phía Lưu Sâm. Hắn chỉ hơi nghiêng người một chút, rồi đá mạnh một cái, cổ thi thể đó liền bay đi khá xa. Hắn tức tối hỏi:
- Sao ngươi không nhẹ tay một chút? Ta đã kêu ngươi lưu lại mạng sống của hắn kia mà.
- Tiên sinh, đáng lẽ ta rất vui lòng làm theo yêu cầu của ngươi, nhưng.....chúng ta không thể giữ lại mạng sống của hắn.
Côn Lâm cười khổ nói:
- Bởi vì hắn là kiếm thánh. Tiên sinh, chỉ cần kiếm thánh còn lại một hơi thở thì hẳn sẽ mang đến tai ương rất lớn cho chúng ta đấy.
- Úy, ngươi nói là....hắn sẽ tự làm nổ?
Lưu Sâm vỡ lẽ:
- À, ta chưa nghĩ tới điều đó, thật xin lỗi!
Côn Lâm nghe vậy thì trợn mắt há miệng, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Cao thủ tầm cỡ như hắn mà lại không biết kiếm thánh có thể tự làm nổ mình hay sao?
"Bịch, bịch, bịch..." mấy tiếng vang lên, tựa như tiếng của một bức tường đột nhiên đổ sập xuống vậy. Lưu Sâm quay đầu lại nhìn thì thấy đám chiến sĩ đã quỳ đầy dưới đất, trong đó có một người quỳ một chân ở hàng đầu lên tiếng:
- Đa tạ tiên sinh!
Lưu Sâm hơi ngơ ngác, đột nhiên ở bên cạnh hắn cũng có người quỳ xuống và hô lên:
- Đa tạ tiên sinh!
Người vừa lên tiếng chính là Côn Lâm. Không ngờ một vị kiếm thánh lại có thể quỳ trước mặt mình. Lưu Sâm kinh hãi đưa tay nắm lấy hai vai lão để đỡ lão dậy, không ngờ hắn lại không thể nâng lão dậy được. Rốt cuộc hắn chỉ đành nói:
- Côn Lâm tiên sinh, đừng làm thế, xin mời đứng dậy đi!
- Nếu không có tiên sinh đột nhiên xuất hiện, chỉ e ngày hôm nay, toàn bộ Vu Sơn tộc chúng ta sẽ không còn tồn tại nữa.
Ở trên mui xe có tiếng người hạ lệnh:
- Các hài tử, hãy mau quỳ lạy ân nhân!
Lần này thì Lưu Sâm không thể ngăn cản được. Sáu người ở trên mui xe cũng quỳ xuống, chỉ có lão giả là không quỳ, và cả vị cô nương đang đứng bên cạnh để dìu lão cũng không quỳ xuống.
Sau khi quỳ lạy xong, mọi người lại đứng lên và vây quanh lấy Lưu Sâm. Hắn hỏi:
- Những tên sát thủ kia là người ở đâu vậy?
Hắn đoán là những người này cùng một tổ chức với những người đã từng ám sát hắn, nhưng suy đoán đó cũng cần phải có căn cứ. Tục ngữ có câu: "bệnh lâu thành lương y". Những người của Vu Sơn tộc bị ám sát suốt một chặng đường dài như vậy, hẳn là phải có chút đầu mối mới phải.
- Chắc chúng thuộc một tổ chức bí mật nào đó!
Kiếm thánh Côn Lâm giải thích:
- Không ai biết chúng ở đâu, và cũng không ai biết kẻ nào đã sai sử chúng, chỉ biết là chúng rất đáng sợ.....
Lưu Sâm giơ ngón cái lên, rồi cười nói:
- Nói rất chính xác, nhưng tiếc là ta nghe không ra có chỗ hữu dụng nào.
Những người xung quanh nghe hắn châm biếm vậy thì đều cười ồ lên, trong đó có xen lẫn tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ nữa. Người thanh niên quả thật vui tính, riêng Côn Lâm thì hơi đỏ mặt, nói:
- Thật sự lúc này bọn ta cũng không biết gì cả.
- Vậy thì để ta hỏi những gì mà ngươi biết nhé. Các ngươi là người của Vu Sơn tộc phải không? Các người đến từ đâu vậy?
Lần này hỏi thì Lưu Sâm thu gặt được khá nhiều tin tức. Thì ra Vu Sơn tộc ở tận phía tây xa xôi, họ vốn cư trú ở trong một sơn cốc hẻo lánh, rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Nhưng trong một năm trở lại đây, tại sơn cốc đó bỗng nhiên bị tà ma đến thăm. Tộc nhân hết người này tới người khác đều ngã bệnh rồi chết. Hơn nữa, không chỉ có người, mà cả dã thú ở trong rừng cũng bị nữa. Sau khi cố gắng chống chọi hơn nửa năm, vì không tìm ra được biện pháp để giải quyết vấn đề, rốt cuộc các tộc nhân đều cho rằng sơn cốc đã trúng tà ma. Do đó, dưới tình huống bất đắc dĩ, tộc trưởng đã quyết định rời bỏ sơn cốc và mang theo những tộc nhân còn lại để tìm đến Khắc Lý Mạn đại công mà nương tựa. Bởi vì Khắc Lý Mạn đại công là vị bằng hữu duy nhất ở bên ngoài mà ông ta quen biết được, và Già Mạc thành cũng được công nhận là một nơi ở an toàn.
Không ngờ, họ vừa lên đường thì đã gặp ngay một số người chặn đường ám sát. Thỉnh thoảng không chỉ có người tấn công họ, mà đôi khi cũng có một số ma thú không thể tưởng tượng được, hoặc là độc trùng quái kiến nào đó, đâu đâu cũng có thể xuất hiện để lấy mạng các tộc nhân của họ. Đoạn đường từ sơn cốc đến đây thật là cực kỳ gian khổ, một lời không thể nói hết được. Vốn dĩ họ có một vạn ba ngàn tộc nhân, nhưng khi đến được Cát Bố thảo nguyên này thì chỉ còn lại hơn ba trăm người, hơn nữa mỗi người đều là cửu tử nhất sinh, hầu như ai nấy cũng đều mang thương tích đầy mình cả.