Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công

Bách Biến Tiêu Hồn

112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công

Kiếm quang vừa quét ra, dường như sẽ trúng mục tiêu, nhưng trong lòng kiếm thánh đã cảm thấy mát lạnh, bởi lẽ y đã trải qua tình huống thế này hai lần, và hai lần đó đều kích trúng tàn ảnh của đối phương; nhưng dù có kích trúng đối phương thì cũng không đáng ngại lắm, nhưng quan trọng hơn là đối phương đã chạy đi đâu rồi?

Vừa nghĩ tới đây, y bỗng nhiên quay phắt đầu lại, rồi đứng sững người ra. Thanh chủy thủ ở trong tay Lưu Sâm đã vẽ lên một đạo hồng quang, và khi đạo hồng quang đó vừa lóe lên, ba chiếc đầu của ba người đứng phía sau đã cùng lúc bay bổng lên không.

Kiếm thánh thấy vậy thì gầm lên giận dữ, kiếm quang trong tay y cũng đột nhiên dài ra thêm một thước, và màu sắc của nó cũng trở thành màu đỏ tươi.

Tia kiếm quang màu đỏ tươi chớp lóe liên tục, những bóng tàn ảnh ở trong không gian cũng đều tiêu thất. Bỗng nhiên ở trên đỉnh cây đại thụ gần đó có tiếng cười truyền đến:

- Kiếm thánh tiên sinh, ngươi không giết được ta đâu!

"Xoẹt" một tiếng vang lên, cây đại thụ đó liền bị chặt gãy, cành lá vỡ vụn bắn ra tung tóe, nhưng thanh âm của Lưu Sâm vẫn không ngừng truyền đến:

- Chỉ thiếu chút thôi!

- Vẫn thiếu một tí!

- Kiếm thánh, ngươi già rồi, mau trở về ôm tôn tử đi thôi!

- Kiếm thánh, ngươi có mặt mũi hay không? Với thân phận của ngươi mà đấu bất phân thắng bại với ta, chi bằng lấy kiếm tự cắt cổ mình đi thôi...

Kiếm thánh bị chọc giận nên càng lúc càng tức hơn. Y rống to một tiếng, rồi đột nhiên dừng kiếm lại. Từ cực động mà đổi sang trạng thái cực tĩnh, tuyệt đối yên lặng. Toàn bộ không gian ở tại vị trí của Lưu Sâm bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch một cách rất kỳ dị.

Lưu Sâm thấy vậy thì biến sắc, hắn vội nhảy bắn đi, hầu như là lướt đi sát mặt đất vậy. Khi hắn vừa rời khỏi vị trí cũ thì ở nơi đó đột nhiên phát nổ, nó dùng vị trí cũ mà hắn đã đứng lúc nãy làm trung tâm, rồi nổ tung ra bốn phía. Kiếm pháp gì thế này? Nếu như vừa rồi hắn không nhanh trí mà chạy đi, vậy chỉ e lúc này đã sớm bị nổ tan nát như tảng đá kia rồi.

- Bản lãnh cừ lắm....

Lưu Sâm vung tay lên, nói:

- Dừng tay! Đừng ép ta giết ngươi!

Kiếm thánh nghe vậy thì dừng kiếm lại, thần tình trên mặt trở nên ngưng trọng. Nếu là người khác thốt ra câu này thì y sẽ không tin, nhưng kẻ kình địch ở trước mặt đây là kẻ mà y khá coi trọng, ngay cả tuyệt kỹ của mình là "Thiểm điện phi hoa" mà cũng không gây thương tổn cho hắn được...

Thần tình của Lưu Sâm trở nên rất nghiêm túc:

- Nếu như ta dùng tới tuyệt chiêu, cả hai chúng ta nhất định đều sẽ bị đồng quy vu tận. Ngươi nghĩ sao?

Trong một kích tối hậu, năng lượng toàn thân của hắn sẽ trở thành rối loạn, nếu như kiếm thánh không dừng lại, chỉ sợ lúc này hắn không còn có thể thi triển thân pháp linh hoạt nữa, nhưng may mà kiếm thánh đã dừng lại, tuy chỉ là tạm thời nhưng hắn vẫn mong sẽ nghĩ ra được biện pháp giải quyết nhanh.

Kiếm thánh nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, y bất giác lùi về sau một bước. Tuyệt chiêu? Mỗi một cao thủ đều có một tuyệt chiêu, tất nhiên y cũng vậy. Thiểm điện phi hoa là một tuyệt chiêu chỉ ở hình thức chiêu thức thôi, chứ tuyệt chiêu thật sự chính là tự nổ. Hễ khi kiếm thánh tự nổ thì có thể làm nổ chết cường địch mạnh gấp ba lần mình. Gã thanh niên trước mắt đây tuy không phải là kiếm thánh, nhưng cũng có thể xem là ma đạo sư, có lẽ hắn cũng có phương pháp dùng ma pháp để tự làm nổ giống mình vậy. Hắn có thể đấu với mình hơn trăm chiêu mà không hề bị rơi vào thế hạ phong, vậy tất nhiên là cấp bậc của hắn cũng phải là từ ma đạo sư trở lên.

Chỉ với thời gian trì hoãn ngắn ngủi đó, Lưu Sâm đã trấn định năng lượng đang bị rối loạn ở trong cơ thể xuống, nhờ vậy mà trong lòng đã cảm thấy thoải mái đi nhiều, nhưng mồ hôi đã tuôn đầy tay từ lúc nào. Khi vừa điều hòa hơi thở xong, hắn bắt đầu nghĩ kế phá địch. Tốc độ của mình quả thật là nhanh hơn kẻ địch nhiều lắm, nhưng nếu như địch nhân không có đấu khí hộ thân thì mình đã sớm giết chết y từ lúc nào rồi. Thế nhưng cũng vì y có đấu khí hộ thân nên Lưu Sâm chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đối phương mà thôi, Phong nhận của hắn không thể làm thương tổn đối phương được, còn chủy thủ của hắn thì cũng không áp tới gần y được. Do đó mà dù hắn có thể khiến cho đối phương rượt đuổi mình khắp nơi thì đó cũng không phải là một biện pháp tốt.

Loại tình huống này rất giống với đêm mà hắn đã gặp phải Thủy hệ ma đạo sư. Hôm đó hắn có vận khí tốt, vì đối phương có cao thủ sử dụng Toàn phong tiễn, lúc bấy giờ hắn đã mượn Toàn phong tiễn để công phá đấu khí hộ thân của y, nhưng bây giờ lại không có loại cao thủ đó ở đây, vậy hắn công phá đấu khí hộ thân của đối phương bằng cách nào?

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu hắn bỗng nhiên nổi lên một nghi vấn. Tại sao uy lực của Toàn phong tiễn lại mạnh hơn loại tên bình thường rất nhiều? Đơn giản là bởi vì sức gió xoáy! Vậy Phong nhận của mình có thể thay đổi thêm một bước nữa không? Có thể biến nó thành Phong nhận xoáy tròn được không? Nếu làm được, vậy có phải lực xuyên thấu của nó sẽ lại càng tăng thêm một bước dài nữa hay không? Và nếu lực xuyên thấu của nó được tăng mạnh hơn rất nhiều, vậy có phải là nó sẽ có thể công phá đấu khí hộ thân của kiếm thánh và giết đối phương rất dễ hay không?

Những suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Lưu Sâm trong chớp nhoáng, lúc này tên kiếm thánh đứng đối diện hắn chậm rãi lên tiếng:

- Có phải lúc nãy ngươi cảm thấy hít thở bị trở ngại hay không? Khà, ngươi muốn thừa cơ để điều hòa hơi thở, A Khắc Lưu Tư, ngươi quả nhiên thông minh! Tuy nhiên, cho dù ngươi cơ linh bách biến, nhưng ngày hôm nay cũng khó thoát khỏi con đường chết rồi!

Y đã nhìn thấu dụng ý thực sự của Lưu Sâm, nhưng đồng thời, Lưu Sâm cũng vừa liễu ngộ được uy lực của gió xoáy nên trên sắc mặt hiện rõ nét vui mừng cực hạn, vì thế mà đã để lộ ra tâm sự ở trong nội tâm.

- Ta khuyên ngươi một lần sau cùng. Tốt nhất là đừng nghĩ tới việc giết ta!

Lưu Sâm lạnh nhạt nói:

- Nếu không, ngày hôm nay ngươi cũng sẽ bị chết thôi!

Theo lý thuyết, việc nghiên cứu công phu cần phải có thời gian, nhưng trước mắt không có thời gian cho hắn thử nghiệm Toàn phong Phong nhận, vì vậy mà việc nó có công hiệu hay không thì Lưu Sâm vẫn chưa biết rõ được.

- Lời khuyến cáo của ngươi ta đã tiếp thu!

Kiếm thánh nói:

- Nhưng thật xin lỗi, ta vẫn muốn giết ngươi như thường. Có biết tại sao không?

- Tại sao?

Kiếm thánh thở dài nói:

- Bởi vì công phu của ngươi quá kỳ lạ, mà tiến bộ cũng rất nhanh. Ta có một dự cảm không tốt, nếu lần sau có gặp lại ngươi, e rằng lúc đó ngươi sẽ thật sự có thể thắng được ta. Do đó....ta không thể không giết ngươi được! Xin lỗi!

Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay y chợt rung lên, một đạo kiếm quang được chém mạnh ra. So với những lần trước, đạo kiếm quang lần này không hề bá đạo chút nào, trái lại, nó còn hết sức ôn nhu nữa. Thế nhưng Lưu Sâm lại cảm thấy có một cổ hàn khí bao phủ lấy mình, phảng phất như đang có vô số bàn tay ngọc đang vuốt ve hắn vậy....

Thân hình của Lưu Sâm bỗng xoáy tròn và bốc lên cao, khi còn ở trên không trung, mười ngón tay của hắn liên tiếp điểm vào người kiếm thánh. Trên người kiếm thánh chợt giống như cái đầm nước có những hạt mưa nhỏ rơi xuống vậy, nó nổi lên những gợn sóng lăn tăn như hư như thật, rồi sau đó thì những đạo hàn mang ở trên bãi cỏ liền biến mất tăm.

Bởi vì bản thân mình không hiểu được chiêu thức mà đối phương đang sử dụng, nhưng Lưu Sâm biết rằng chiêu thức đó còn cao hơn cả kiếm quang nữa. Nếu như cứ để cho y tùy tiện sử dụng thì chỉ sợ mình sẽ lại lâm vào tuyệt cảnh một lần nữa. Do đó mà Lưu Sâm không dám chậm lại dù chỉ một chút, mười ngón tay của hắn vẫn điểm ra nhanh như gió, chỉ công mà không thủ.

Một loạt đòn tấn công mau lẹ này đã cho thấy hiệu quả. Đấu khí của kiếm thánh bắt đầu co rút lại, kiếm quang ở trên thân kiếm cũng không thấy tỏa ra nữa, nhưng Lưu Sâm thì lại càng chật vật hơn, bởi lẽ khi sử dụng Phong nhận được nén lại cực nhỏ thế này thì làm cho hắn bị tổn hao năng lượng rất nhiều. Thời gian chỉ kéo dài một lúc thì hắn đã thấy không còn dư lực để tiếp tục phát chiêu được nữa.

Trong lúc vận động để thay đổi Phong nhận, miễn cưỡng cải biến nó, khi một ngón tay điểm ra, Lưu Sâm liền ngây cả người, bởi vì từ ngón tay của hắn không hề có Phong nhận bắn ra, có lẽ trong quá trình biến năng lượng thành gió xoáy, nó đã bị tan biến mất, mà lúc này năng lượng ở trong người lại xảy ra vấn đề. Vậy thì hắn chỉ có thể chịu chết mà thôi.

Thế nhưng ý thức khiến cho năng lượng biến thành gió xoáy ở trong đầu Lưu Sâm vẫn không dừng lại, năng lượng ở trong cơ thể vẫn vận chuyển nhanh theo mệnh lệnh. Lưu Sâm đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn cực độ, giống như là ngũ tạng lục phủ bị cuốn mạnh đi vậy. Hắn chỉ thấy mắt hoa mày váng, bất giác buột miệng kêu lên đau đớn, hai tay ôm chặt lấy bụng, còn trên trán thì toát mồ hôi như mưa, đồng thời cũng từ từ gục xuống. Có lẽ lúc này hắn đang có cảm giác của một người khi đang vận động ở một tốc độ cực nhanh, sau đó bỗng nhiên bị cuốn gập lại ngay thắt lưng. Huống chi, vết thương ngoài da làm sao có thể sánh bằng cơn đau khi năng lực trong cơ thể đang hành hạ mình? Chỉ vì muốn truy cầu sự tiến bộ của công lực, Lưu Sâm đã dùng bản thân mình để thử nghiệm ngay trong lúc chiến đấu với cường địch, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được nữa.

Kiếm thánh vận khởi đấu khí chống đỡ những đòn tấn công của Lưu Sâm một lúc lâu mà bên ngoài không thấy có Phong nhận bắn tới, vậy là ý gì? Hắn đang dùng quỷ kế gì đây? Kiếm thánh thắc mắc nhìn sang đối phương, vừa nhìn thấy tình trạng của Lưu Sâm thì y không khỏi ngẩn người ra. Lúc này trên trán đối phương đang đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay ôm chặt lấy bụng, còn người thì cúi gập xuống như một con tôm vậy!

Kiếm thánh cười nhạt hỏi:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi lại đang dùng kế gì đây?

- Dạ dày của ta.....đau!

Năm chữ này được thốt ra rất khó khăn.

- Để ta giúp ngươi....giải trừ đau khổ!

Kiếm thánh cười lớn, sau đó thì quét mạnh một kiếm ra, mũi kiếm không hề mang theo kiếm quang, đây chỉ là một kiếm thông thường thôi.

Lưu Sâm bất giác lùi về sau một bước, thân hình không tự chủ được mà ngã ngồi xuống đất. Khi mông hắn vừa chạm xuống đất thì năng lương trong cơ thể bỗng chấn động mạnh. Chỉ trong nửa khắc thì lực xoáy tròn liền được quán thông, không chỉ năng lượng gia tốc lưu động, hơn nữa trong quá trình lưu động còn không ngừng xoáy tròn nữa. Năng lượng của Lưu Sâm cứ xoáy tròn như vậy, khiến cho toàn thân hắn đau đớn khôn cùng, thế rồi một cổ lực lượng khổng lồ đột nhiên tuôn ra ào ạt về phía cánh tay phải. Lưu Sâm bất giác vung cánh tay phải về phía kiếm thánh đang xông tới trước mặt mình.

Đồng thời cùng lúc đó, khóe mắt của Lưu Sâm chợt thấy bóng dáng của một nữ hài ở phía đầm nước đang chạy nhanh về phía hắn. Là Lạc Lâm Lâm sao? Tại sao nàng vẫn chưa đi?

Cánh tay cầm kiếm của kiếm thánh chỉ còn cách Lưu Sâm chừng hơn một trường, đột nhiên y nhìn thấy tay phải của Lưu Sâm giơ lên, thế là y vội vàng vận khởi đấu khí toàn thân để bảo vệ mình. Song song đó, kiếm quang ở trên mũi kiếm cũng được bắn thẳng vào trước ngực Lưu Sâm, lần này sẽ không thất thủ nữa!

Bỗng nhiên, từ cánh tay của Lưu Sâm chợt phun ra một luồng gió xoáy cực mạnh, là một cổ gió xoáy cực mạnh. Đạo kiếm quang đang ập tới trước mặt hắn liền biến thành một luồng quang mang bị tản mác, mà cổ gió xoáy kia vẫn tiếp tục cuốn tới trước. "Bình" một tiếng vang lên, toàn thân kiếm thánh bị xé nát thành nhiều mảnh và bắn ra xa thật xa.

Lạc Lâm Lâm thấy vậy thì kinh hãi kêu lên thất thanh, nàng sợ hãi nhảy tới ôm chặt lấy cổ Lưu Sâm, lúc này cả người hắn đã trở thành mềm nhũn như bún. Cổ gió xoáy đó đã thay đổi vận mạng của hắn, nhưng trong chớp mắt cũng hút đi hết toàn bộ năng lượng trong người hắn. Tuy rằng tính chất của nó rất gần với Phong nhận, nhưng tuyệt đối không cùng đẳng cấp. Phong nhận giống như dòng nước chảy qua ống trúc, còn cổ gió xoáy kia lại như cơn hồng thủy phá vỡ đê vậy!

Đê vừa bị phá, những nơi nào có hồng thủy cuốn qua thì đều biến thành mảnh đất xơ xác!

- Lạc Lâm Lâm!

Lưu Sâm cất giọng yếu ớt gọi Lạc Lâm Lâm, nhưng trên mặt hắn cũng tràn đầy nét vui mừng.

- Ngươi sao rồi? Có sao không?

Trong đôi mắt của nàng có ngấn nước, nàng cũng không biết đó là nước trong đầm còn đọng lại hay chính là nước mắt của mình nữa.

- Không sao, ta....ta cần nghỉ ngơi một lúc!

Lưu Sâm đã thể nghiệm qua, năng lượng trong cơ thể mình lúc này đã trống không, điều này khiến cho hắn rất tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó thì hắn liền có hy vọng trở lại, bởi vì lúc này năng lượng đang từ từ quay về với mình, cũng giống như một cái ao nhỏ vừa cạn hết nước, nhưng không biết từ đâu đó vẫn có dòng nước đổ vào đó, chỉ là tốc độ rất chậm mà thôi. Vì vậy mà hắn cần thời gian!

- Không sao, có ta ở đây! Ta sẽ trông chừng cho ngươi!

Lạc Lâm Lâm ôn nhu nói:

- Há miệng ra, ta cho ngươi uống nước!

Lưu Sâm mở miệng, tiếp theo đó liền có một dòng nước từ tay nàng chảy vào miệng hắn. Sau khi cho hắn uống nước xong, Lạc Lâm Lâm đặt hắn nằm xuống, rồi cẩn thận giúp hắn lau đi bụi bặm ở trên mặt. Động tác của nàng rất nhẹ nhàng và ôn nhu.

Sau khi giúp hắn lau mặt xong, ánh mắt của nàng rơi xuống mặt hắn, vừa khéo chạm vào ánh mắt của hắn. Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Tứ tiểu thư, trông ngươi lúc này rất giống một tiểu thư khuê các!

- Ta không thèm!

Lạc Lâm Lâm mỉm cười:

- Tiểu thư khuê các sẽ không để cho nam nhân cõng đâu!

- Ngươi đã từng nói rồi mà, ta là trượng phu tương lai của ngươi, thê tử để trượng phu cõng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà!

- Ngươi thật muốn làm trượng phu của người ta à?

Lạc Lâm Lâm liếc hắn một cái rồi nói tiếp:

- Vậy thì trước hết ngươi hãy dưỡng sức cho tốt đã. Ta không muốn có một trượng phu....bệnh hoạn....

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.