Trở về truyện

Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại - Chương 10: Chưa Quên - Quên.

Ảo Tưởng Sinh Ra Từ Thực Tại

21 Chương 10: Chưa quên - Quên.

Quá khứ là lịch sử

Hiện tại là quá khứ

Tương lai là những gì chúng ta đang làm

-(transformers 4)-

Chapter 10 : Chưa quên - Quên.

......Mắt tuấn cứ chăm chăm nhìn vào người con gái ấy.....

....Có lẽ tớ không thể!!!....

...Cảnh vật trở nên mơ hồ hơn...


...KHÔNG!!!!!! đừng đi.......Tuấn gào lên...

..Không thể níu giữ cậu mình đành cho cậu vào ký ức thôi.......tạm biệt.

Giật mình, tuấn bật dậy khỏi giường, mắt thẫn thờ nhìn vô định vào bức tường...

" Người ấy.......suốt một năm qua mình đã quên đi người ấy sao! ..."

Nghĩ rồi Tuấn nhắm mắt,răng nghiến chặt, Tuấn hận...,hận chính bản thân mình tại sao có thể quên đi một người đã ở trong ký ức hắn rất lâu.

Hỏi google về người đó thì nó nói không biết, do không biết tên và không thể truyền được suy nghĩ cho google nên Tuấn chỉ còn một cách duy nhất để tìm lại người con gái trong ký ức, đó là tự đi tìm...

Nắm chặt nắm đấm,Tuấn quyết tâm phải tìm bằng được người đó...

Vài tiếng sau....lượn vài vòng quanh xã Thanh Luông mà không thấy gì, Tuấn ngồi xuống một ngọn cây và buồn bã nghĩ :"Không được rồi, có khi cô ấy đã không còn ở nơi đây nữa,tìm hoài cũng phải cách hay!"


Chợt Tuấn trợn mắt, "Đúng rồi!!! HỒ SƠ....hồ sơ học sinh trường trung học cơ sở Thanh Luông!!!! , HAHAHA...........google! đưa ta bản đồ đến trường đó nhanh!" Tuấn hừng hực hỏi google.

Nhận được bản đồ tuấn vội vã dịch chuyển đến ngôi trường đó ngay lập tức.

Nhờ vị trí google cung cấp, Tuấn tìm được phòng hiệu trưởng và định mở cửa đi vào,nhưng không mở được vì đã khóa trong,Tuấn đẩy cửa mạnh một cái,bản lề bật ra khỏi tường.....

Tuấn bước vào dẫm lên cánh cửa hỏng đang nằm dưới đất,,,và đập vào mắt tuấn là một cảnh tưởng dâm dục vô cùng!!!

Người phụ nữ tầm tuổi 50 mà tuấn nghĩ là hiệu trưởng đang bò trên chiếc ghế dài,đằng sau là một thằng học sinh,vì tuấn thấy nó vẫn còn đeo khăn quàng, và đằng trước lại có một thằng nữa,thằng đằng sau còn mặc áo thằng trước thì trần truồng hoàn toàn, nhìn qua tuấn cũng hiểu họ đang làm gì nhưng vẫn không chút biểu cảm vì đã luyện tới cảnh giới tim gan bất động..à nhầm Tâm can bất hoạt, và cũng còn một lí do khác là Xem Sex quá nhiều nên cảnh tượng trước mắt chả là gì so với những bộ phim AV HD với những diễn viên xinh mà tuấn từng xem.

Tuấn lên tiếng trước :"Bà là hiệu trưởng?"

"Là tôi,mà xin cậu...đừng nói chuyện này ra cho ai được không,nếu không thì tôi....tôi...." Hiệu trưởng run rẩy cầu xin.


Tuấn vẫn biểu cảm lạnh tanh nói :"Ta không quan tâm, thứ ta cần là hồ sơ học sinh của năm 2013, bà có không?"

"Tôi không biết nữa, nhưng có lẽ vẫn còn,để tôi đưa cậu đi tìm" Nói xong hiệu trưởng cũng mặc xong áo quần, hai thằng học sinh cũng dời đi.

"Đây là phòng lưu hồ sơ học sinh, cậu đọi chút để tôi đi tìm" Nói xong bà hiệu trưởng tiến vào một cái kệ lớn.

Đợi được nửa tiếng tuấn mất dần kiên nhẫn,chợt nhớ ra mình có một thứ cái gì cũng biết mà đéo biết hỏi,đúng là ngu người mà!

Chưa kịp hỏi thì bà hiệu trưởng đi ra rồi nói :"Cậu đi theo tôi!"

Đi theo bà ta một lúc thì tuấn thấy khá nhiều thùng giấy lớn được bịt kín, đó là những hồ sơ về học sinh từ lớp 6 đến lớp 9 năm 2013.

"Bà đi làm việc của bà đi,khi tìm được ta sẽ báo cho bà một tiếng" Tuấn lạnh lùng nói.

"Việc cậu nhìn thấy cậu có thể coi như không thấy được không?? nếu bị đồn ra ngoài......." Bà hiệu trưởng đang nói thì Tuấn ngắt ngang :"Ta đã nói ta không quan tâm,bà không phải lo,ta chỉ cần tìm được một hồ sơ thôi,bà đi đi"

Bà hiệu trưởng rời đi thì tuấn mở tung cái hộp ra và ngồi đó xem hết hồ sơ này qua hồ sơ khác,đến tối vẫn chưa xem hết một khối lớp, bà hiệu trưởng cũng ra một thông báo rằng không ai được đến chỗ của tuấn.

Đêm xuống trên thành phố Điện Biên,từng dòng xe cộ vẫn chạy trên đường, người đi chơi người đi làm, Một thân ảnh xinh xắn đang ngồi trên một chiếc ghế ở tượng đài chiến thắng ngắm bầu trời đêm,đó là nhi,khuôn mặt xinh đẹp có chút buồn,nàng nhìn xuống thành phố sáng rực bởi những ánh đèn đường, những ngôi nhà, những chiếc xe vẫn tấp nập qua lại, nàng nghĩ đến anh...anh giờ ở đâu,đã một ngày không thấy anh rồi! Nhi rời ghế đứng dậy rồi bay....nàng bay lên....bay rất cao,rồi nhi nhìn xuống dưới mặt đất,....thật đẹp!!!... mặt đất sáng lung linh vì được thắp bởi những ánh đèn,nàng nghĩ có thể anh đang ở một chỗ nào đó dưới kia....

...Trong khi đó ở một ngôi trường yên tĩnh,Tuấn vẫn miệt mài xem từng hồ sơ mặc dù đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.

Bỗng tiếng nhạc từ đâu vọng đến.....


...Bước xuống phố sáng tinh mơ, dạo qua góc công viên....

có bao điều, người người chào bình minh đang đến ....nhìn cụ già tập dưỡng sinh ..sao trong tâm ta thấy bình yên....một Hà Nội rất thân quen.....

Mặt trời hồng rạng rỡ phố xá bỗng nhiên càng đông hơn....

nhìn dòng người vội vã nối những chiếc xe dài lê

thê...ê ì ế ê.....

Đưa em đi qua phố phường bao sắc màu bao ánh đèn..

ngồi ăn một quán ven đường, Hà Nội nhẹ nhàng ấm áp.......dịu dàng đậm chất thơ, một ngày xa một cảm giác lòng chợt nhớ......

Đưa em đi qua thăng trầm bao tháng năm đã úa màu..

gọi tên từng phố cổ, chiều nhạt nhòa hồ Gươm lung linh......ngọt ngào hoa sữa thơm...

Gọi mùa thu về thật lâu để ta biết..... nồng nàn...

Nghe xong bài hát thì bụng tuấn cũng hò reo, tuấn dịch chuyển đi đâu đó....

Một phút sau tuấn quay lại với cái bánh mì và hộp sữa, bóc vỏ ra ...chiếc bánh mì biến mất chỉ trong năm giây,một tốc độ ăn siêu khủng khiếp. Cả hộp sữa cũng có kết cục tương tự....

Ăn xong,tuấn tiếp tục xem tiếp dù đêm qua thức trắng.

***

Thanh niên vùng tay ra khiến cô gái ngã xuống, rồi bỏ đi....

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.