60 Chương 60: Chương 60
Hai người cứ như vậy một ngồi một nằm, câu được câu không nói chuyện. Tịch Nhan cùng hắn nói sang đề tài khác, không hề đề cập tới Nam Cung Ngự. Mặc kệ nàng nói cái gì, hắn đều cười rộ hưởng ứng, cũng không hỏi nàng vì sao đột nhiên nguyện ý để lộ hình dáng thật sự của mình.
Rõ ràng là bộ dáng một đôi vợ chồng ân ái.
Tịch Nhan tất nhiên là biết trong lòng mình có tính toán khác, nhưng mà hắn cũng không nói gì, như thể gặp dịp thì chơi thôi, không ai nói gì với ai? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nhất thời lại cảm thấy rất khổ sở -- tự làm cho tâm tình cuả bản thân phát sinh phiền chán.
"Ta đói bụng rồi." Kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng thấp giọng nói.
Hắn cúi đầu in lên đôi môi của nàng một nụ hôn. Mặc dù rõ ràng biết mình cùng hắn đã là vợ chồng thật sự rồi, nhưng Tịch Nhan vẫn không có thói quen thân thiết như vậy, lại nghe hắn nói: "Ta đã sớm gọi người chuẩn bị thức ăn ngon, chỉ chờ nàng tỉnh lại thôi."
Tịch Nhan ngước nhìn bốn phía, sẵng giọng nói: "Chàng đem xiêm y của ta quăng ở nơi nào rồi?"
"Ta lấy xiêm y của nàng bao giờ? Đêm qua không phải chính nàng cởi ra sao?" Nụ cười ôn nhuận của hắn bỗng nhiên mang theo một tia tà mị, dị thường động lòng người.
Cũng không biết là bởi vì nhớ tới đêm qua, hay là bởi vì bộ dáng lúc này của hắn, Tịch Nhan lại đỏ mặt. Nhưng nàng rõ ràng nhớ rõ, là chính hắn cởi bỏ quần áo của mình......
Tịch Nhan thật sự không có biện pháp tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, chỉ có thể nói: "Chàng mau lấy xiêm y của ta đến đây, thật sự là ta rất đói, ta cần phải đi cáo ngự trạng."
"Ta mang quần áo lại cho đây nàng, có phải còn muốn tự tay ta giúp nàng mặc vào hay không?" Hắn quay người lại, lấy từ trên chiếc ghế cạnh giường một bộ quần áo mới tinh, cầm trong tay giơ lên, ánh mắt gian tà pha lẫn đắc ý.
Tịch Nhan tất nhiên là không thuận theo, liền chồm người lên muốn đoạt lấy quần áo. Nhưng mà nàng vừa tranh giành với hắn vừa cẩn thận bảo vệ thân thể mình, làm sao thắng nổi hắn......
......
Thật vất lắm mới mặc xong quần áo, Tịch Nhan nhìn vào trong guơng thấy đuôi mày, khóe mắt của mình đều tỏa ra nét quyến rũ, trong lòng vô cùng chấn động, mải một lúc sau thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại.
Nhan Nhan, ngươi rõ ràng chịu thiệt thòi vì sao trong lòng không có một chút chán ghét nào? Vì sao biết rõ là đang diễn trò, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng?
Lúc Tịch Nhan đang cắn môi dưới, nhíu mày lại thì Hoàng Phủ Thanh Vũ đã thắt xong đai lưng áo cho nàng, đứng thẳng ôm lấy ngang hông nàng từ phía sau, đồng thời cũng nhìn vào trong kính, kề sát vào tai nàng thổi khí: "Nhan Nhan, xứng đôi không?"
Xứng đôi không......
Tịch Nhan nhìn vào trong kính một lần nữa, một nam một nữ đang thân mật ôm nhau, không khỏi cắn môi dưới càng chặt, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực.
Quả thật, rất xứng đôi ......
Nhan Nhan, ngươi muốn chìm vào vòng xoáy này sao?
Nhưng mà, quả thật là rất xứng đôi nha......
Nhan Nhan, ngươi không thể chìm vào vòng xoáy này được!
Trong nội tâm nàng có một giọng nói cứ lặp đi lặp lại, nhưng giọng nói này càng ngày càng nhỏ dần, ngược lại một giọng nói khác lại càng ngày càng vang to hơn.
Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, xoay người, cười duyên ôm lấy cổ hắn: "Đúng là rất xứng đôi, nhưng lúc này, cảnh đẹp ý vui phối hợp thế nào cũng không thể làm cho ta no bụng nha? Thất gia thật sự muốn bỏ đói ta hay sao?"
"A, ta làm sao bỏ đói nàng cho được?" Thanh âm của hắn trầm thấp, bật cười thành tiếng, Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy nụ cười này lại chứa đựng ý nghĩa sâu xa khác.