47 Chương 47: Chương 47:
Kết quả cuối cùng là Mẫu Đơn cô nương kia thế nhưng đồng ý yêu cầu của Tịch Nhan, hơn nữa ôm theo tỳ bà của mình đi lên xe ngựa mà Tịch Nhan chuẩn bị cho nàng.
Thập Nhị cưỡi ngựa đi bênh cạnh xe ngựa Tịch Nhan, nhìn xe ngựa phía trước kia, bày ra bộ dáng thèm nhỏ dãi không thôi:
"Thất tẩu, tẩu nói Mẫu Đơn cô nương này là nể mặt tẩu hay nể mặt Thất ca đây?"
Tịch Nhan cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng thoáng nhìn qua hắn, hắn tất nhiên là không nhìn thấy.
Thập Nhị chỉ cảm thấy sau khi gặp qua Hoàng Phủ Thanh Thần, Tịch Nhan liền trở nên có chút kỳ quái, nhưng cũng không biết nói quái dị như thế nào, chỉ có thể yên lặng một đường hộ tống nàng hồi phủ.
Trở lại trong phủ, Tịch Nhan tự mình đi gõ cửa thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ý cười dạt dào, dịu ngoan làm vui lòng người.
"Thất gia." Nàng kéo Mẫu Đơn phía sau đến trước cửa, vẫn tươi cười nói, "Thiếp thân biết Thất gia gần đây thực vất vả, bởi vậy tìm riêng Mẫu Đơn cô nương trở về hầu hạ Thất gia, chỉ mong Thất gia có thể vừa lòng."
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn hai nữ tử đang đứng ở cửa, sắc mặt do ánh sáng mà lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ lắm.
Trong lòng Tịch Nhan vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, mỉm cười nhìn hắn.
Sau một lát, Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dựa vào lưng ghế, sắc mặt lúc này mới hiện ra ngoài sáng, mỉm cười: "Để Nhan Nhan phải lo lắng rồi, vậy cho Mẫu Đơn cô nương tiến vào đi."
Quả nhiên. Tịch Nhan cười lạnh, đưa Mẫu Đơn vào trong phòng, còn mình hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, thuận tiện giúp hai người đóng cửa phòng.
Nhiều ngày sau đó, trong thư phòng liên tục truyền ra tiếng đàn tỳ bà réo rắt dị thường động lòng người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
Ban đêm, Tịch Nhan một mình một người bình yên đi vào giấc mộng. Nhưng trong mộng lại chỉ thấy trống rỗng, còn có chút mất mát.
Liên tiếp mấy ngày sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ không có xuất hiện trong phòng Tịch Nhan. Theo hạ nhân nói lại, trong thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày ngày truyền ra tiếng đàn tỳ bà động lòng.
Không ai không tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng cũng không cần hao hết tâm tư đi đo lường những ý tưởng trong nội tâm hắn, kỳ thật nàng rất đắc ý.
Chẳng qua, thoáng có một chút không thú vị. Tịch Nhan lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh chán đến chết.
Vì thế Thôi Thiện Duyên không biết là phụng mệnh lệnh của ai, mời một cái gánh hát đến cho riêng nàng, an trí ở trong phủ, mỗi ngày diễn tấu sáo và trống, gẫy đàn hát xướng, quả thật làm cho nàng không còn cảm thấy cô tịch trong hai ngày.
Nhưng mà sau hai ngày, Tịch Nhan lại chán ghét .
Lững thững đi dạo trong hoa viên, cũng không biết vì sao lại đi tới tây viện, Tịch Nhan lúc này mới phát hiện nơi này không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một vườn hoa.
Trong vườn hoa, xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng lại trước một khoảng đất có hoa cỏ, Mẫu Đơn ngồi bên cạnh hắn, hai người cùng nhau đùa nghịch một chậu hoa, Hoàng Phủ Thanh Vũ nói câu gì đó làm cho Mẫu Đơn ngẩng mặt lên nhìn hắn cười tươi sáng động lòng người.
Đúng lúc này nàng nhìn thấy Tịch Nhan đang đứng ở cửa hoa viên nên đứng dậy hành lễ: "Mẫu Đơn tham kiến Hoàng tử phi."