304 Chương 304: Chương 305
Hai người hàn huyên một hồi lâu, lại nhắc đến chuyện Thập Nhất sắp sửa trở lại quân doanh, trong lòng Tịch Nhan băn khoăn mấy lần, rốt cuộc không kìm được mở miệng nói: "Thập Nhất, lúc trước ta không nhớ ra đệ, cho nên cũng không hỏi rõ đệ được. Nay thật ra ta muốn hỏi một chút, nếu đánh bại Đại Sở rồi, các người sẽ đối xử với hoàng thất Đại Sở như thế nào?"
Thập Nhất dừng một chút, mới nói: "Kỳ thật Thất tẩu muốn hỏi là Mộc Cao Phi chứ gì? Dựa theo tiền lệ, nếu hoàng tộc hoặc là đại thần nguyện ý đầu hàng Bắc Mạc, đều được trọng dụng, nếu không muốn đầu hàng, cũng chỉ còn cách... diệt trừ hậu hoạ."
Tịch Nhan trầm mặc. Kỳ thật từ khi Bắc Mạc cùng Đại Sở giao chiến, Đại Sở liên tiếp thất bại cho tới nay, nàng vẫn rất muốn gặp Nam Cung Ngự một lần, nhưng lại không có cơ hội. Từ trước đến nay mỗi khi nàng gặp mặt Nam Cung Ngự, đều là do hắn chủ động ra mặt, mà nàng muốn tìm hắn, thật đúng là không có biện pháp gì. Huống chi nàng hiện nay đang có thai, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mang bệnh nhẹ chưa lành.
Nhất thời Thập Nhất cũng không nói gì thêm, chỉ đứng ở phía trước vườn hoa.
Hồi lâu sau, Tịch Nhan mới khẽ thở dài một tiếng: "Thập Nhất, nếu như có một ngày đệ cùng Nam Cung Ngự gặp nhau trên chiến trường, có thể xin đệ đừng dồn hắn vào chỗ chết không?"
Thập Nhất cười rộ lên: "Đương nhiên. Hắn có thể được coi như là nhân tài trăm năm khó gặp, đệ nghĩ Thất ca sẽ không bỏ qua cơ hội tự tay giết hắn."
Không biết vì sao, khi nghe nói như thế, trái tim Tịch Nhan vẫn co thắt lại như trước thậm chí so với lúc trước càng lo lắng khổ sở hơn.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, phía trước đột nhiên có một thị vệ vội vàng tiến đến, thấy Thập Nhất, liền quỳ gối hành lễ: "Thập Nhất gia, ngoài sơn trang có một chiếc xe ngựa, người tới tự xưng là hoàng hậu nương nương!"
Thập Nhất cùng Tịch Nhan đều cả kinh, Tịch Nhan còn chưa lấy lại tinh thần, Thập Nhất đã đứng bật dậy: "Thất tẩu, tẩu đi về nghỉ ngơi trước, đệ ra ngoài xem thử."
Tịch Nhan vịn tay hắn đứng lên, nghi hoặc: "Nàng ấy sao có thể tới nơi này được?"
Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy cửa phía sau vang một tiếng, hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đứng ở cửa, sắc mặt tuy rằng không tốt lắm, nhưng mà khí sắc cũng tốt lên nhiều so với trước. Tịch Nhan liền tiến đến đón: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, sao chàng lại ra đây?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật sâu, nắm tay nàng nói: "Nàng đi về nghỉ ngơi trước, ta sẽ xử lý." Một lúc sau hắn lại ngẩng đầu nhìn hướng Thập Nhất, nói: "Thập Nhất, đưa Thất tẩu của đệ trở về trước, chút nữa tới gặp ta."
"Không cần." Tịch Nhan cự tuyệt nói, "Ta ở trong phòng nghỉ của chàng, chàng đi thư phòng gặp nàng ta. Cùng lắm thì ta không đến quấy rầy các người là được mà."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mặc dù bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc cũng đồng ý. -
Vào trong phòng, Tịch Nhan lập tức liền đem cánh cửa sổ hướng nam mở ra, bản thân nàng lại tránh ở sau cửa sổ, muốn nhìn một chút xem bộ dáng Lâm Lạc Tuyết bây giờ như thế nào.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Tịch Nhan nhón chân nhìn ra, chỉ thấy một nha hoàn ở phía trước, không khỏi thở dài: "Thật phô trương!"
Nhưng mà, lúc Lâm Lạc Tuyết xuất hiện ở trong tầm mắt thì nàng cũng không ca thán nổi một câu, duy chỉ còn lại có khiếp sợ -- Lâm Lạc Tuyết lại mặc triều phục của hoàng hậu mà đến! Nhìn thấy quần áo mũ phượng nặng nề, phiền phức trên người nàng ta, lúc đó Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc, nàng ta gióng trống khua chiêng như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?
Trong thư phòng, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết bước vào cửa, trong mắt cũng không có đến nửa phần gợn sóng, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lại cúi đầu xem tấu chương trong tay.
Lâm Lạc Tuyết cúi đầu vào cửa, theo đúng lễ nghi hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Hoàng hậu không cần đa lễ, bình thân." Thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ nhạt nhẽo, cũng không ngẩng đầu lên, "Hoàng hậu lần này đến đây là vì chuyện gì?"
Dưới lớp phục trang, gương mặt Lâm Lạc Tuyết vô cùng xinh đẹp, ánh mắt toát ra sự sắc sảo: "Thần thiếp nghe nói long thể Hoàng Thượng bất an, cho nên đến thỉnh an Hoàng thượng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại bỗng dưng cười khẽ một tiếng: "Hoàng hậu đứng đầu ở lục cung, trách nhiệm trọng đại, ngàn dặm xa xôi xuất cung đến đây chỉ vì bệnh của trẫm, thật là có tâm."
Lâm Lạc Tuyết vẫn nhìn hắn không kiêng kị chút nào, thanh âm thanh thúy: "Chỉ tiếc, tâm ý của thần thiếp ở trong mắt Hoàng Thượng căn bản không đáng để nhắc tới."
Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm, nhìn nàng.
Lâm Lạc Tuyết ngẩng cao đầu như trước, nhìn hắn: "Hoàng Thượng không để ý đến bản thân lại tự mình đi tới nơi biên thùy này, không phải là muốn đích thân chỉ huy quân đội, sớm ngày đánh chiếm Đại Sở sao? Nhưng không biết Hoàng Thượng chiếm Đại Sở để làm gì? Là vì thống nhất thiên hạ sao? Hay vì Hoàng Thượng muốn lấy cái gọi là thiên hạ thống nhất này, đi đổi lấy vị quận chúa Tịch Nhan được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia?"
Nghe xong lời này, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn nàng, chẳng hề để ý.
Trong mắt Lâm Lạc Tuyết cuối cùng không khỏi lóe lên phong ba: "Nàng ta đến tột cùng có cái gì tốt? Nàng ta hết lần này đến lần khác bỏ người mà đi, thật ra có cái gì đáng giá để người để ý nàng ta như vậy?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng sắc lạnh: "Hoàng hậu, chớ quên thân phận mình."
Lâm Lạc Tuyết lúc này lại giống nhau không nghe được lời hắn, vẫn tiếp tục nói: "Nửa năm trước có một khoảng thời gian người không ở trong cung, kỳ thật người đi Tây Càng tìm nàng có phải không? Người không để ý đến triều đình không để ý đến thiên hạ, vì đi tìm nàng có phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dựa vào lưng ghế, bạc môi khẽ nhếch lên: "Xem ra đối với hành tung của trẫm, hoàng hậu quả là luôn nắm rõ."
"Bởi vì người bức thiếp." Lâm Lạc Tuyết cắn răng nói," Bắt đầu từ khi nàng ta trở lại bên cạnh người, người luôn bức thiếp, vẫn bức thiếp cho đến khi bức thiếp đến không còn đường lui!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm nở nụ cười, nhưng mà ý cười nơi đáy mắt kia không có chút ấm áp nào, lại làm cho tâm can người ta phát run. Lâm Lạc Tuyết bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đả kích mà rút lui hai bước, nhưng bỗng nhiên mạnh mẽ tiến lên, bổ nhào vào dưới chân hắn, khóc to lên: "Vì sao lại đối xử với thiếp như vậy? Hoàng Thượng...... Thất gia! Ngay từ đầu thiếp đã coi người là ông trời của thiếp, cả đời này ...... Thất gia vì sao trong mắt người chưa bao giờ có thiếp......"
Nàng dường như quay trở về ngày đầu tiên được gả cho hắn, lòng nàng đều tràn đầy hình ảnh của hắn, ánh mắt chỉ đuổi theo bóng dánh hắn, nhưng còn hắn, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không màng ban cho nàng!
Nàng không kìm được mà khóc lớn lên, nước mắt loang mờ gương mặt điểm trang xinh đẹp, triều phục cao quý mà phiền phức bị lấm đầy bụi đất, nhưng nàng lại không thèm để ý, vẫn cứ ôm lấy chân hắn, không để ý tới dáng vẻ cứ thế mà lớn tiếng khóc lên.