290 Chương 290: Chương 291
"Bẩm quận chúa hôm nay Đại Sở có phái đến một nữ tử xin cầu kiến quận chúa." Bạch Hà vừa nói vừa nâng tay dâng lên một miếng ngọc bội, nói, "Nàng ta nói quận chúa thấy ngọc bội như thấy người".
Tịch Nhan cảm thấy ngọc bội kia nhìn rất quen mắt, liền tiếp nhận, lúc này mới nhớ lại là trên người Nam Cung Ngự đã từng đeo ngọc bội này. Nàng rốt cuộc ngồi không yên, vội nói: " Ngươi mau truyền nàng ta tiến vào".
Lúc này Bạch Hà liền dẫn theo một nữ tử dáng vẻ yểu điệu đi vào điện, Tịch Nhan vừa nhìn thấy lập tức lên tiếng gọi: "Thủy Lam"
Thủy Lam tiến lên cúi người về hướng Tịch Nhan hành lễ: "Nô tỳ tham kiến quận chúa".
Tịch Nhan tiến lên nâng nàng ta dậy, sau đó đi đến bên cạnh Bất Ly, dặn dò cô bé phải ngoan ngoãn dùng bữa, lúc này mới kéo Thủy Lam đi vào trong tẩm điện.
Vừa vào cửa, Tịch Nhan lập tức xoay người lại vội la lên: "Là Nam Cung Ngự bảo ngươi đến sao? Sư huynh thế nào, huynh ấy có khỏe không?
Thủy Lam liền nở nụ cười: "Công tử dạo này rất khỏe, công tử đã hoàn toàn bình phục rồi, bởi vì rời đi quá vội vàng nên chưa kịp gặp mặt quận chúa nên mới phái nô tỳ đến để hỏi thăm quận chúa".
Lúc này, Tịch Nhan mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Huynh ấy không sao là tốt rồi như vậy ta cũng yên tâm".
Thủy Lam thu lại nụ cười, than nhẹ một tiếng rồi nói: "Làm sao công tử không nghĩ tới chuyện tự mình đến gặp quận chúa, chỉ là hiện nay chiến sự Đại Sở đang căng thẳng, công tử thực sự chẳng thể phân thân ra được".
Trong lòng Tịch Nhan lại căng thẳng: "Bắc Mạc lại muốn xuất binh sao?"
Thủy Lam cúi mặt nói: " Bắc Mạc liên tiếp chiếm đóng hai thành trì của Đại Sở , lần này chỉ sợ là muốn tiếp tục lấy cả đảo
Hoàng Long mới bằng lòng bỏ qua. Nô tỳ thấy nhiều đêm công tử một mình đi lên thành lầu, chắc là đang lo lắng. Lúc trước Đại Sở chỉ đánh một lần là thắng trận, bây giờ chỉ sợ dù có công tử thì cũng không thể xoay chuyển càn khôn."
Xuất binh, hai thành trì, không thể xoay chuyển càn khôn … Tịch Nhan mơ mơ hồ hồ nghe câu được câu mất, trong đầu lại nghĩ đến chuyện đêm qua, Nếu Bắc Mạc đã bắt đầu xuất binh tấn công, như vậy Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định là phải trấn giữ trong triều, như vậy, hắn rõ ràng không có khả năng xuất hiện ở Tây càng. Nói cách khác, đêm qua, và những đêm trước căn bản đều là nàng nằm mơ!
Thủy Lam thấy Tịch Nhan không nói lời nào cứ nghĩ rằng nàng đang lo lắng cho Nam Cung Ngự, liền nói: "Quận chúa không cần phải lo lắng cho công tử, công tử vốn là người rất có chủ ý, tất nhiên người sẽ cố gắng dốc toàn sức lực để bảo vệ Đại Sở và con dân Đại Sở. Kỳ thật, lần này công tử phái Thủy Lam tới đây cũng không cho nhắc tới chuyện này vì sợ làm cho quận chúa lo lắng."
"Vì sao lại như vậy?" Tịch Nhan cũng mơ hồ cảm thấy Nam Cung Ngự không muốn nói rõ sự tình cho nàng, rốt cuộc khi nàng mất trí nhớ đã xảy ra những chuyện gì, vì sao nàng lại phải cùng hắn đi tới Đại Sở, và hắn vì sao lại muốn cho nàng mất trí nhớ. Trong đầu nàng có rất nhiều lớp sương mù mà không sao làm sáng tỏ.
Thủy Lam cười cười nói: "Công tử muốn nô tì đến nói cho quận chúa biết Hỏa liên hoa cứu mạng công tử trước kia chính do hoàng đế của Bắc Mạc tặng cho."
"Cái gì?" Tịch Nhan nhịn không được thất thanh nói, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Thủy Lam, "Ngươi nói lại lần nữa xem."
Thủy Lam vẫn ý cười như trước: "Công tử cũng đoán được quận chúa nhất định không biết rõ nội tình, cho nên mới phái nô tỳ tới nói cho quận chúa, thực ra Hỏa liên hoa là do hoàng đế Bắc Mạc tìm được hơn nữa còn phái người đem đến để trị thương cho công tử".
Trong lòng, trong đầu Tịch Nhan nhất thời cảm thấy hỗn loạn! Là Hoàng Phủ Thanh Vũ tìm được Hỏa liên hoa, và chính hắn là người cứu Nam Cung Ngư! Nhưng vì sao ngày đó hắn lại phải hủy đi Dao trì đậu khấu? Hắn không phải là hận Nam Cung Ngự nên không muốn huynh ấy sống sao?
Không kịp nghĩ nhiều Tịch Nhan đột nhiên xoay người chạy ra tẩm điện!
Nàng chạy như bay tới Ngự thư phòng để tìm Hoa Quân Bảo, lúc này, Hoa Quân Bảo đang ôm một nữ tử trong lòng nói nói cười cười chỉ dẫn cho nàng ta tập viết, bỗng nhiên thấy Tịch Nhan xông tới, sắc mặt hai người nhất thời biến đổi.
Tịch Nhan bất chấp lễ nghĩa lập tức tiến lên đè trang giấy trước mặt Hoa Quân Bảo xuống, cắn răng hỏi hắn: "Ta hỏi huynh, Hỏa liên hoa chữa khỏi cho Nam Cung Ngự là do ai đem đến?"
Hoa Quân Bảo chậm rãi buông lỏng nữ tử trong lòng ra, nhún vui, cười nói: " Xem ra muội đã biết là ai rồi, không phải sao?"
Tịch Nhan tức giận đến mức nghiến răng, dậm chân nói: "Vì sao huynh gạt ta là do huynh tìm được ?"
"Ta chưa từng nói như vậy." Hoa Quân Bảo cười ha hả,"Hơn nữa, Nhan Nhan, muội cũng không có hỏi ta."
Tịch Nhan cắn môi nhìn hắn, không thể che giấu lửa hận trong lòng, cuối cùng lại chậm rãi thả lỏng vẻ mặt, khẽ cười lên: "Được hôm nay xem như huynh nói thật với ta."
Tịch Nhan nói xong, cũng không thèm nhìn hắn, lơ đãng nhìn xẹt qua vẻ mặt đỏ bừng bừng của nữ tử đứng bên cạnh hắn. Hình như nàng đã gặp mặt nữ tử này ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra nổi là vị nương nương ở cung nào, xem ra khi trở về phải cho người đi hỏi cho rõ.
Lúc này, Tịch Nhan mới ngoan ngoãn hành lễ rồi nói: "Nếu như thế, Tịch Nhan xin cáo lui. Hoàng Thượng xin ngài bảo trọng long thể."
Nhìn Tịch Nhan xoay người đi ra Ngự thư phòng, trong lòng Hoa Quân Bảo dâng lên dự cảm không lành, hắn quay sang nhìn về phía ái phi bên cạnh, bỗng nhiên nở nụ cười vừa chuyển đầu nhìn về phía bên người ái phi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Tối nay nàng hãy ở lại tẩm cung với trẫm, không cần trở về."
Tịch Nhan ra khỏi Ngự thư phòng, nỗi khiếp sợ và nghi ngờ trong lòng căn bản nàng vẫn không tìm ra được lời giải đáp, chậm rãi đi trở về Triêu Dương điện, cả đầu nàng miên man suy nghĩ, đi đến nửa đường đột nhiên dừng lại, xoay người đi về hướng cửa cung.
Xe ngựa nhanh chóng tiến đến thiền viện của Thái Hoàng Thái Hậu đang được tu sửa, Tịch Nhan xuống ngựa, nàng cũng không liếc mắt về phía thiền viện, lập tức tiến về gian phòng nhỏ giữa hai thiền viện, thấy cửa phòng đóng chặt, liền dùng sức gõ cửa. Không thấy hồi âm, Tịch Nhan vừa tức vừa giận, bỗng nhiên quay về phía thị vệ đằng sau nói: "Ngươi mau phá cửa này ra cho ta!". Đây là thiền viện của Thái Hậu, thị vệ cũng không dám lỗ mãng, do dự một lúc lâu rồi mới tiến lên, có vẻ như hắn phải lấy hết can đảm mới dám đá văng cửa phòng.
Tịch Nhan lập tức đẩy cửa ra rồi đi vào, ngay lập tức nàng thiếu chút nữa không thể đứng thẳng nổi. Trong căn phòng ngăn nắp này chẳng phải vẫn còn quanh quẩn hơi thở của người đó sao?