251 Chương 251: Chương 252
Hoàng Phủ Thanh Thần không biết nữ nhân hắn luôn luôn coi là họa thủy này đang giở trò gì, rốt cuộc nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn gặp Thất ca của ta sao?"
Trong lòng Tịch Nhan cũng không khỏi nảy sinh nghi hoặc. Nam nhân này hình như là biết mình, hơn nữa vừa thoạt nhìn hắn tựa hồ đối với mình hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đến tột cùng là vì sao? Nàng cũng biết nếu mình truy vấn hắn về việc này, rất có khả năng sẽ làm cho hắn nổi trận lôi đình, mất đi cơ hội diện kiến Hoàng Phủ Thanh Vũ, nên nàng cực kỳ cẩn thận tránh khỏi phiền phức, mỉm cười nhìn hắn: "Không được sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần cũng cười lên, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: "Mơ tưởng."
Nhìn thấy hắn tông cửa đi ra ngoài, Tịch Nhan cũng không hoảng hốt, cười khẽ một tiếng: "Sao, thì ra hoàng tộc Bắc Mạc đối với giọt máu của mình đang lưu lạc bên ngoài thờ ơ như thế này. Hoàng Phủ Thanh Vũ không muốn gặp con mình sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần mạnh mẽ xoay người lại, sắc mặt thay đổi: "Ngươi nói cái gì?"
Tịch Nhan lơ đễnh nhếch môi lên: "Ngươi nói cho Hoàng Phủ Thanh Vũ biết, nếu không muốn con mình, vậy không cần gặp ta."
Hoàng Phủ Thanh Thần gắt gao nắm chặt nắm tay, nhìn về phía nàng: "Ngươi chờ đó!"
Muốn dẫn một người tiến cung diện kiến hoàng đế, theo lệ là chuyện vô cùng rắc rối, hơn nữa thân phận Tịch Nhan lại đặc thù, Hoàng Phủ Thanh Thần cũng mặc kệ những lễ nghi này phiền phức, liền trực tiếp bảo nàng cải trang thành tiểu thái giám theo hầu bên cạnh mình.
Vì muốn diện kiến Hoàng Phủ Thanh Vũ, Tịch Nhan chần chờ một chút, nhưng cuối cùng cũng không kháng cự.
Sau khi bãi triều, theo thường lệ Hoàng Phủ Thanh Vũ lại truyền Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị vào Ngự thư phòng hỗ trợ xử lý tấu Chương, vừa ngồi xuống hắn liền sai người ôm tấu Chương đã được phân loại sẵn phân chia cho hai người.
Bộ dáng của Thập Nhị có chút không yên lòng, thật cẩn thận nhìn về phía hắn: "Thất ca, đệ có thể đem mấy thứ này về phủ để xử lý hay không? Đệ cam đoan sáng sớm ngày mai sẽ đưa lại cho huynh."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, thản nhiên liếc nhìn hắn: "Gần đây hình như đệ có vẻ bận rộn nhỉ?"
Thập Nhị hì hì nở nụ cười, cho là hắn đáp ứng rồi nên sai người tiến vào ôm tất cả tấu Chương của mình, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại liếc mắt nhìn hắn, vừa muốn nói điều gì, thì Hoàng Phủ Thanh Thần giống như sau một hồi lâu dằn vặt, rốt cuộc đã mở miệng: "Thất ca, đệ có việc muốn nói với huynh."
Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ lâm triều đã đã nhận ra hắn không yên lòng, trên đường trở lại Ngự thư phòng, hắn cũng có bộ dáng muốn nói lại thôi, giờ này thấy hắn rốt cuộc đã mở miệng, nên buông tấu Chương trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không biết nên nói như thế nào, cắn răng thật lâu, sau khi quyết định đánh cuộc một phen liền mở miệng: "Thất ca, huynh có từng nghĩ tới bản thân mình có thêm một đứa con nữa hay không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nao nao, không tự chủ được ninh mi nhìn về phía hắn: "Đệ nói cái gì?"
Hoàng Phủ Thanh Thần hít vào một hơi thật sâu: "Đệ nói, huynh có từng tìm hiểu qua sau khi Hoa Tịch Nhan rời khỏi huynh có sinh thêm đứa con nào nữa hay không?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngàn năm không thay đổi rốt cuộc cũng thay đổi, tấu Chương trong tay cũng bởi vì bị người ta dùng sức nắm chặt mà thay đổi hình dạng.
Hắn quả thật chưa từng tìm hiểu qua. Từ khi Tịch Nhan rời khỏi, hắn liền không tìm hiểu tin tức liên quan đến nàng, thậm chí ngay cả tin tức của Nam Cung Ngự, hắn cũng phong bế cẩn thận, không cho bản thân mình được biết.
Hắn cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình: "Đệ đã biết được điều gì?"
Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu lên, có chút khó xử nhìn hắn, rốt cuộc nói: "Có người muốn gặp huynh."
Dứt lời, hắn xoay người liền đi ra khỏi Ngự thư phòng, để lại một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở chỗ kia, có chút hoảng hốt, lại có chút mê mang.
Không bao lâu sau, cánh cửa Ngự thư phòng lại bị đẩy ra, trước tiên là một cái đầu nho nhỏ đội chiếc mũ thái giám ló vào dò xét, nhưng khi Hoàng Phủ Thanh Vũ lần đầu tiên trông thấy cơ hồ như muốn mất đi hô hấp.
Tịch Nhan đóng cửa lại thật cẩn thận, nàng cảm thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm ở trên người mình, nhưng lại làm cho trong lòng người ta vô cùng bất an. Nàng không dám nhìn nam nhân đã xuất hiện nhiều lần trong mộng của mình, từ lúc vào phòng cho đến giờ đều cúi thấp đầu xuống. Đi đến giữ phòng, nàng không biết nên hành lễ như thế nào, lại cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, trong đầu nổi lên ý muốn đùa cợt bèn bắt chước bộ dáng hành lễ của thái giám, quì một gối xuống: "Nô tài ra mắt Hoàng Thượng."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm chậm rãi tích tụ tập một cơn cuồng phong, hồi lâu sau mới trầm giọng lên tiếng: "Đứng lên đi."
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, trái tim đột nhiên đập hỗn loạn, cũng không biết mình nên nói cái gì làm cái gì, bất đắc dĩ nhìn hắn chậm rãi nở nụ cười.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi buông lỏng tấu chương đã thay hình đổi dạng trong tay ra, sau đó lại cúi đầu lấy một tấu chương khác ra xem: "Vì sao muốn gặp ta?"
Tịch Nhan chú ý tới hắn tự xưng là "Ta" mà không phải là "Trẫm", trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng bắt buộc mình phải thật trấn định, nói: "Hoàng Thượng, ta đến là muốn cầu Hoàng Thượng ban cho vài thứ."
Rốt cuộc Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía dung nhan tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Ngươi muốn cái gì?"
Hắn hỏi nàng, ngươi muốn cái gì. Giống như chỉ cần nàng nói ra, hắn sẽ cho nàng. Tịch Nhan nhịn không được có chút kinh ngạc, hồi lâu sau, rốt cuộc trấn tĩnh lại lên tiếng: "Hỏa liên hoa."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ảo não: "Hỏa liên hoa?"
Theo sách thuốc do mẫu thân ghi lại, Hỏa liên hoa là loại thuốc quý hiếm nhất thế gian, sinh trưởng đỉnh núi Ô Ngọc quanh năm buốt giá, trăm năm chỉ nở một đóa cho nên cả đời người chưa chắc đã nhìn thấy được. Hơn nữa trong sách thuốc còn ghi lại, Hỏa liên hoa này chỉ dùng làm thuốc để trị chứng bệnh lão hóa sớm.
Cảm xúc hồi hộp không ngừng nảy lên trong lòng bất giác chậm rãi lắng đọng lại. Khóe môi hắn bất giác chậm rãi gợi ý cười, cũng chính là đang cười bản thân mình: "Như thế nào, Nam Cung Ngự bị mắc chứng bệnh lão hóa sớm sao?"
Tịch Nhan chưa kịp cảm thấy tò mò vì sao hắn biết được, thì đã nhìn thấy hắn cười, nàng chỉ nghĩ đến hắn vì mối hận với Nam Cung Ngự mà cười nhạo Nam Cung Ngự nên trong lòng rất khó chịu, nhưng cố gắng tự kiềm chế lại, nói: "Cầu xin Hoàng Thượng, coi như ngài vì mối giao hảo với Tây Càng mà ban cho tiểu nữ tử Hỏa liên hoa."
"Không có." Hắn nhìn nữ tử từng xâm nhập tận xương cốt của mình phía dưới giờ đây biến thành người xa lạ, thản nhiên phun ra một câu.
Tịch Nhan vốn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nghe thấy hắn nói như vậy, cũng chỉ khẽ cắn môi, lại nói tiếp: "Vậy Hàn trì tuyết liên hoặc là Dao trì đậu khấu thì sao?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ không biểu hiện một chút cảm xúc nào, nhìn về phía nàng: "Nếu có, thì ngươi sẽ lấy gì để trao đổi?"
Sắc mặt Tịch Nhan khẽ trầm xuống, ánh mắt vốn có chút mơ hồ giờ đây cũng lắng đọng lại: "Vậy ngài muốn gì?"
"Ta muốn gì." Hắn bỗng dưng nở nụ cười, giống như đang lặp lại lời của nàng, lại giống như đang hỏi chính bản thân mình, sau đó hắn chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn học, đi từng bước một về phía nàng, khi đến trước mặt nàng, bỗng nhiên vươn tay ra, nhanh chóng bắt lấy tay cổ tay nàng, làm cho nàng phải nhìn về phía mình: "Nhan Nhan, nàng nói xem ta muốn gì?"
Một tiếng "Nhan Nhan", thật sự làm cho Tịch Nhan chấn kinh, thế cho nên nàng nhìn hắn, thất thần thật lâu.
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nhận thấy được điều gì, ngón tay vừa chuyển động đã kiểm tra xem mạch đập của nàng, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Mạch đập của nàng cực kỳ cổ quái, rõ ràng không khác biệt nhiều so với lúc trước nàng trúng độc, nhưng mà đã có sự khác biệt, sự khác biệt rất nhỏ -- có lẽ sự khác biệt này chính là nguyên nhân làm cho nàng còn sống sót?
Tịch Nhan rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, khẽ dùng sức muốn thoát khỏi hắn: "Ngài buông tay ra."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nắm thật chặt tay nàng: "Nam Cung Ngự đã cho nàng uống gì?"
Tịch Nhan vừa vội vừa giận, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng hắn khinh bạc nàng như vậy làm cho nàng cảm thấy không thể chịu đựng được: "Uống gì thì có liên quan gì đến ngài, buông ra!"
"Nhan Nhan!" Cuối cùng hắn cũng không có biện pháp tiếp tục giả vờ lạnh lùng với nàng nữa, vươn tay ra chậm rãi giữ lấy chiếc gáy của nàng, thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, hắn cho nàng uống thuốc gì?"
Ngữ khí của hắn tự nhiên nhưng lại vô cùng thân thiết như vậy, Tịch Nhan có chút hốt hoảng, cảm thấy giống như đã từng trải qua rồi, nhưng làm thế nào cũng nhớ không ra, nhìn thấy ánh mắt tha thiết cùa hắn ngay trước mắt, nàng nhịn không được khẽ cắn môi, vô ý thức đáp: "Hàn trì tuyết liên, Dao trì đậu khấu......"
"Không phải hai thứ này!" Hắn khắc chế không được vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt của nàng,"Ngoại trừ bỏ hai thứ này, còn có thứ nào khác nữa?"
Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, hô hấp của hắn có chút dồn dập lọt vào trong tai nàng, không biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, giống nhau có cọng lông chim cọ cọ vào trong lòng, tâm thần trong khoảng thời gian ngắn lại hoảng hốt: "Không có, không có uống thuốc gì khác nữa......"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ ngưng trọng xuống: "Không có uống thuốc gì khác nữa sao?"
Tịch Nhan nhìn hắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy giật mình, vì mới vừa rồi bản thân nàng trong cơn hoảng hốt cùng mê muội đã nhu thuận nghe lời hắn, nên nàng mạnh mẽ vươn tay đẩy hắn, còn mình cũng rút lui hai bước, cách hắn rất xa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, giống như đi thẳng vào lòng người.
Tịch Nhan không dám nhìn thẳng vào hắn nên vội tránh đi ánh mắt hắn, cắn răng nói: "Ta không biết ngài muốn gì, nhưng còn con của ngài, ngài không muốn cho nó nhận tổ quy tông sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại một lần nữa ngưng mắt nhìn về phía nàng.
Tịch Nhan liếc nhìn qua khóe mắt cảm giác ánh mắt của hắn đang chăm chú vào khuôn mặt mình, nàng cố tự trấn an mình phải hết sức bình tĩnh, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, nữ nhân của ngài đã sinh cho ngài một đứa con, đương nhiên, có khả năng ngài không biết, nhưng ngài sẽ không phải ngay cả nàng ta cũng không nhớ rõ chứ?" Tịch Nhan nhướng mắt lên, gằn từng chữ từng chữ một: "Trầm – Đạm - Tuyết, ngài còn nhớ rõ không?"