222 Chương 222: Chương 222
Nam Cung Ngự bỗng dưng nhíu nhíu mày đầu:"Nàng lại cùng Hoàng Phủ Thanh Thần náo loạn nữa sao?"
Đạm Tuyết từ chối cho ý kiến cười nói: "Việc này, thật sự không dám nói ra để cho công tử phải quan tâm. Công tử vẫn nên ngẫm lại phương thuốc này nên kê như thế nào đi."
Nam Cung Ngự nhìn nàng, nữ tử này, vĩnh viễn luôn đạm mạc mà bình tĩnh, ngay cả đôi mắt của nàng, dường như đều có công hiệu làm cho người ta trầm tĩnh lại. Trong lòng hắn hoàn toàn lâm vào hỗn độn nhưng bỗng nhiên sáng tỏ lên, sau đó hạ bút viết ra mấy vị thuốc.
Đạm Tuyết chồm người qua, khẽ liếc mắt một cái, nhịn không được nao nao, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Công tử, người......"
Nam Cung Ngự không ngẩng đầu, từ đầu đến cuối chỉ nhìn phương thuốc trên tay mình, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: "Ta cũng không biết như vậy là đúng hay sai."
Đạm Tuyết cũng trầm mặc thật lâu, sau đó rốt cuộc khẽ cười: "Công tử luôn là người cơ trí, ta tin tưởng công tử sẽ có đáp án của mình."
Nam Cung Ngự vẫn nhìn phương thuốc trong tay không nhúc nhích, thật lâu sau, rốt cuộc gấp phương thuốc lại, bỏ vào trong tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Hiện tại nói cho ta biết, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng nàng, lại làm sao vậy?"
Đạm Tuyết chậm rãi rũ mắt xuống, cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là rốt cuộc cũng đến lúc ta hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của chàng thôi."
Nam Cung Ngự khẽ ninh mi, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi: "Đạm Tuyết, nàng có từng hối hận ngày đó đã theo ta đến Bắc Mạc không?"
Đạm Tuyết lúc này mới chậm rãi nâng mắt lên, trong mắt không hề có một chút cảm xúc, nhưng lại mơ hồ có một tia hoảng hốt: "Công tử."
"Mặc kệ là đối với Hoàng Phủ Thanh Thần, hay là đối với ta, nàng có hối hận hay không?"
Hồi lâu sau, Đạm Tuyết mới chậm rãi nở nụ cười, mang theo vẻ giảo hoạt hiếm thấy: "Về công tử, ta thật sự hối hận. Năm đó nếu không phải tuổi còn trẻ không hiểu biết, làm sao ta lại một lòng say mê người?"
Nam Cung Ngự rốt cuộc cũng nhịn không được nở nụ cười: "Như vậy hiện tại đã tỉnh ngộ sao?"
"Tỉnh ngộ rồi." Đạm Tuyết thản nhiên tiếp lời.
"Chỉ tiếc, Hoàng Phủ Thanh Thần có vẻ như không biết sự tỉnh ngộ của nàng." Nam Cung Ngự nói, "Có từng trách ta làm cho nàng gặp gỡ hắn không?"
Đạm Tuyết chậm rãi gợi lên ý cười: "Rất lâu về trước, là trách. Nhưng nay, không trách. Chỉ trách mệnh mình không tốt, gặp được một tên oan gia như vậy, thế nhưng còn muốn đâm đầu vào."
Nam Cung Ngự thấy nàng phóng khoáng, cũng nở nụ cười: "Hoàng Phủ Thanh Thần tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng mà đối xử với nàng thật tâm, ai cũng có thể thấy được. Nàng động tâm đối với hắn, thật sự không ngoài ý muốn của ta."
"Nhưng ngoài ý muốn của ta." Đạm Tuyết thấp giọng nói, bỗng dưng nở nụ cười, "Nhưng tất cả đều trôi qua rồi."
"Biết rõ mình đang đâm đầu vào, nhưng vẫn nhất định không chịu quay đầu sao?" Nam Cung Ngự hơi nghiêng đầu, cười nói.
Đạm Tuyết vẫn cười như trước: "Công tử, người biết ta là người chưa bao giờ hiểu được quay đầu là gì. Vì chàng, ta đã phá lệ một lần, cuộc đời này, sẽ không có lần thứ hai."
Nghe vậy, Nam Cung Ngự bỗng dưng hít vào một hơi: "Đạm Tuyết, bản tính của nàng, thật sự là thế gian hiếm có."
"Công tử chỉ đơn giản muốn nói Đạm Tuyết cổ quái thôi." Đạm Tuyết cười nói, "Nhưng bất quá ta chỉ buông tay một nam nhân nhất định sẽ làm cho ta rối rắm cả đời, nhưng còn vị bên cạnh người lại buông tay một nam nhân mà nàng ta yêu, một danh vị hoàng hậu dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ cái này không cổ quái sao?"
Nam Cung Ngự chậm rãi thu lại ý cười, lắc lắc đầu: "Không trách nàng được, thật sự là chẳng trách nàng được."
Mặc dù Đạm Tuyết không hiểi rõ nguyên nhân bên trong, nhưng cũng không truy vấn, chỉ nói: "Như vậy công tử muốn mang nàng ta về Đại Sở sao?"
Nam Cung Ngự gật đầu, lại nhìn về phía nàng: "Còn nàng thì sao? Theo chúng ta trở về được không?"
"Có người làm bạn, đương nhiên là tốt." Đạm Tuyết mỉm cười.
Nam Cung Ngự nở nụ cười, nhưng chỉ miễn cưỡng hé ra một nửa, liền thu trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đạm Tuyết thức dậy liền đến phòng Tịch Nhan, mới phát hiện Tịch Nhan vẫn chưa tỉnh, còn Nam Cung Ngự đang đứng dựa vào cửa sổ, trong tay vẫn cầm phương thuốc đêm qua.
Lúc này nàng mới thật sự cảm nhận được nam tử này hiện giờ có bao nhiêu rối rắm, nhịn không được thở dài đi lên, đoạt lấy phương thuốc trong tay hắn: "Công tử, ta đi giúp người lấy thuốc về."
Nam Cung Ngự dừng một chút, mặc dù vẫn không ngăn cản, nhưng khi nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc đã trở nên ngưng trọng hẳn.
"Công tử luôn luôn phóng khoáng, nhưng không biết sao, vì nàng ta lại luôn luôn do dự mãi." Đạm Tuyết mỉm cười nói, "Nếu công tử cho rằng phương thuốc này thật sự là vì tốt cho nàng ta thì có cái gì không được đâu?"
Nam Cung Ngự không quay đầu lại, hồi lâu sau mới thản nhiên nói: "Là vì tốt cho nàng, nhưng nói cho cùng cũng quá mức tàn nhẫn. Nếu có ai muốn đối với ta như vậy, ta sẽ không nguyện ý."
"Tuy rằng ta không biết vì sao công tử phải lo lắng khi dùng phương thuốc này, nhưng mà mọi chuyện đã đi đến bước này, ta tin tưởng công tử quyết định nhất định là chính xác." Đạm Tuyết nhìn thoáng qua Tịch Nhan đang hôn mê bất tỉnh trên giường, khẽ nhếch khóe môi: "Nếu ta là nàng ta, ta nhất định sẽ uống thuốc của công tử."
Nam Cung Ngự lại xoay người sang chỗ khác, tựa vào phía trên bệ cửa sổ, cúi đầu trầm tư thật lâu, sau đó ánh mắt mơ hồ rốt cuộc cũng lắng đọng lại.
--------------------------------------
Chạng vạng tối, lúc Tịch Nhan tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người.
Nàng lắc đầu ngồi dậy, cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nhìn nhìn gian phòng xa lạ, nhịn không được khẽ nhíu mày. Sau một lát, rốt cuộc mới nhớ tới việc mang hài xuống giường, ra khỏi cửa phòng.
Dưới lầu, trong đại sảnh, Nam Cung Ngự đang cùng một nữ tử ngồi chung bàn, hai người nói nói cười cười, không biết là nói cái gì.
Tịch Nhan hơi nhướng mày, chậm rãi tiến lên phía trước.
Ánh mắt Nam Cung Ngự rốt cuộc cũng hướng về phía nàng, tà mị cười: "Tỉnh rồi sao?"
Tịch Nhan ngồi xuống theo hướng hắn chỉ, quay đầu nhìn nữ tử cốt cách như băng tuyết, thanh nhã nhưng lạnh lùng động lòng người đang ngồi đối diện hắn, giây lát sau nở nụ cười: "Sư huynh, huynh quả thật là đi đến đâu cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt đến đó!"
Đạm Tuyết cùng Nam Cung Ngự nhìn nhau, mỉm cười: "Quận chúa hiểu lầm rồi, ta không phải hoa hoa thảo thảo của công tử."
"Công tử?" Tịch Nhan lại nhướng mày, nhìn về phía Nam Cung Ngự, "Thì ra là người của huynh, thật không có ý nghĩa!"
Nam Cung Ngự chỉ mỉm cười.
Tịch Nhan lại bỗng dưng đem ánh mắt nhìn về phía hắn: "Đây là nơi nào? Nam Cung Ngự huynh thật to gan, dám mang ta từ trong cung trốn ra! Huynh không sợ khi trở về Ngoại tổ mẫu cùng Hoa Quân Bảo trị tội huynh!"