198 Chương 198: Chương 198:
Tịch Nhan nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, hồi lâu sau mới mỉm cười: "Nam Cung Ngự, huynh không cứu được ta, chi bằng, huynh cứ để ta ở cùng chàng. Hai năm rồi sẽ chóng qua, tuy rằng ta không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám cưỡng cầu gì hơn"
Hai người nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ đau thương: "Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước, ta sẽ không để muội đi cùng hắn"
Tịch Nhan biết hắn đang nhớ đến lần đó, bỗng nhiên bật cười: "Nếu vậy, ta có thể sẽ hận huynh rất lâu, khi đó huynh đã gạt ta mà!"
"Cho dù muội hận ta cũng được, ít nhất sẽ không .... như bây giờ ...." Giọng nói Nam Cung Ngự trầm thấp lạ thường "Nhan Nhan, nếu trên đời này không có nàng .... "
Nếu trên đời này không có nàng, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?
Hắn không nói ra nửa câu còn lại. Bởi vì giờ phút này, những lời này đã không còn thích hợp nữa
Tịch Nhan vẫn cười: "Ta biết huynh rất tốt với ta, trên đời này huynh cũng là người thân nhất của ta! Lúc ta chết, huynh nhất định cũng phải ở bên cạnh ta, nếu không, ta chết cũng sẽ không nhắm mắt!"
Nam Cung Ngự hít một hơi thật sâu, hung hăng gõ vào đầu nàng: "Chưa đến lúc cuối cùng, thì vẫn còn hy vọng, không được nói những lời không may."
"Là do huynh bày ra vẻ mặt đau thương trêu chọc ta trước mà!" Tịch Nhan bất mãn hừ một câu "Không cho phép ai nói hết, giờ thì ăn cơm đi!
-------------------------------------------------------------------------------------
Nửa đêm, trong thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ đèn đuốc vẫn sáng trưng
Lúc Nam Cung Ngự đẩy cửa vào, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dựa vào bàn, ghi chép gì đó
Nghe thấy tiếng động, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thì ra là Nam Cung Ngự, vẻ mặt trở nên ảm đạm cúi đầu tiếp tục viết, lạnh lùng nói: "Thư phòng của ta, mà so với ta ngươi còn có vẻ quen thuộc hơn"
"Có sao" Nam Cung Ngự vào đến cửa thì khóa lại, chậm rãi đi đến giá sách đối diện, lấy tay mơn trớn một loạt khắp sách y thuật, nói: "Thư phòng trước kia của vương phủ, ta càng quen thuộc hơn"
Hoàng Phủ Thanh Vũ gác bút, dựa lưng vào ghế, cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc, căn phòng đó đã bị Nhan Nhan thiêu rồi, cho dù ngươi muốn trở về tham quan, thì cũng không thể nữa."
Bỗng dưng, Nam Cung Ngự lấy ra một quyển sách y, dùng bàn tay nổi đầy gân xanh, sau đó, với tốc độ chớp nhoáng đã ném quyển sách cầm trong tay về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, nhưng quyển sách vẫn trúng vào mép tai hắn, chỉ một thoáng có cảm giác máu nóng bốc lên, nhưng khi hắn quay đầu, vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự bước nhanh đến, liền nắm cổ áo của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Ngươi cứ trăm phương nghìn kế đối tốt với Nhan Nhan, vậy sao không bảo vệ nàng cho tốt, vì sao để nàng lâm vào hoàn cảnh như bây giờ?" Hắn cúi đầu, liếc xuống trang giấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ghi chép, cười lạnh: "Chỉ với vài vị thuốc giải độc mà ngươi viết là có thể cứu nàng sao?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ngày càng trầm, lúc Nam Cung Ngự nói xong câu đó, hắn dùng lực thật mạnh đánh một quyền vào mặt Nam Cung Ngự, cảm giác đau khiến hắn hít vào một hơi, sắc mặt càng thêm cáu giận.
"Ít nhất, ta vẫn không ngừng cố gắng" Hoàng Phủ Thanh Vũ thu tay lại, lạnh lùng liếc hắn một cái, ngồi xuống, tiếp tục viết những dược liệu có thể có công hiệu, lại vẫn không quên thản nhiên mà châm chọc một câu: "Chẳng lẽ Dự thân vương nghĩ, với y thuật của người có thể chữa khỏi cho Nhan Nhan sao?"
"Đúng, luận y thuật ta không cao thâm bằng ngươi, luận dược lý cũng không tinh thông như ngươi" Nam Cung Ngự thản nhiên thừa nhận, nhưng bỗng nhiên khóe môi chậm rãi cong lên: "Nhưng ngươi cũng đừng quên, trong tay ta có một quyển Kì thư dược phổ, ngươi thì không."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu xuất hiện vài gợn sóng: "Có câu quân tử không đoạt vậy yêu thích của người khác, bất luận là do ngươi thật sự yêu thích y thuật hay là vì lý do khác, không tự hỏi bản thân mình làm vậy là đúng sao."
"Mộc Cao Phi ta đây chưa bao giờ quan tâm đến cái gọi là đạo đức thánh nhân, mà ngươi, Thất ca, chính nhân quân tử cũng chẳng hơn gì ta" Nam Cung Ngự thản nhiên nhướng mày nói
Thất ca. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc ngưng đọng, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự nở nụ cười: "Xưng hô thế này, bảy năm rồi, nghĩ lại, cuối cùng cũng có thể gọi ngươi một lần"
Hoàng Phủ Thanh Vũ khóe môi cũng hơi gợi lên: "Tốt, ta cũng không thể không thừa nhận ngươi là người có bản lĩnh. Nhiều năm trôi qua, ngươi là người đầu tiên ta không nhìn lầm."
"Tạ Anh vương gia tán thưởng" Nam Cung Ngự thản nhiên nói "Tuy rằng, y thuật của ta là do người chỉ dạy, hẳn là ta nên cảm tạ người, nhưng mà nay, để cứu Nhan Nhan, ta sẽ không tiếc thứ gì."
"Trong Kì thư dược phổ, không thể nào có phương thuốc giải độc." Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm giọng nói
"Làm sao ngươi biết được?" Nam Cung Ngự thản nhiên đưa mắt nhìn hắn: "Ngươi chưa từng xem qua nó, luôn xem nó là bảo bối mà cất giữ cẩn thận. Nhưng mà ngươi đừng quên, độc mà Nhan Nhan trúng, xuất xứ thuốc giải của nó và cả quyển sách này đều từ cùng một người. Sao ngươi lại biết, hoàng hậu nương nương không đem phương thuốc giải viết vào sách chứ?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thâm thúy vô cùng, con ngươi đột nhiên sắc bén, ánh mắt ngưng kết thành băng, hung hăng phóng về phía Nam Cung Ngự.
"Để Nhan Nhan đi, cho nàng theo ta về Đại Sở, ta sẽ chữa khỏi nàng." Nam Cung Ngự cuối cùng cũng phải nói ra lời này, bộ dáng vẫn thản nhiên như cũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn, . rốt cuộc lại mỉm cười: "Ngươi nằm mơ. Còn chưa biết chắc phương thuốc mà ngươi nói là thật hay giả, cho dù là thật, rồi cũng sẽ có ngày ta sẽ tìm ra để cứu Nhan Nhan. Huống chi, ngươi cho là chỉ với sức ngươi, thì có thể đưa Tịch Nhan rời khỏi ta sao?"
"Không thể sao?" Nam Cung Ngự nghiêng đầu nhìn hắn, cười lạnh: "Nếu Nhan Nhan biết được chuyện này không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dần thả lỏng, bỗng nhiên, lúc này lại ngưng trọng lần nữa.