186 Chương 186: Chương 186
Mãi cho đến khi khai tiệc, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới lại ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, mà Lâm Lạc Tuyết cũng ngồi bên trái hắn. Đợi đến lúc mọi người đều đồng loạt hướng thọ tinh chúc mừng xong, không khí ồn ào tạm lắng xuống nhường lại không gian cho mọi người thưởng thức món ngon. Lúc này, sân khấu kịch đối diện cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt.
Tại vị trí chủ tọa, ba vị chủ nhân lạnh lùng ngồi cạnh nhau.
Tịch Nhan không buồn chú ý đến đồ ăn thức uống trước mặt, ánh mắt chỉ hoảng hốt nhìn ra cửa. Nàng tự nói với bản thân là mình đang chờ Thập Nhất cùng Mẫu Đơn trở về, nhưng trên thực tế, nàng biết rõ ràng mình chỉ đang tìm cớ trốn tránh nỗi thống khổ được che dấu mà thôi.
Bên cạnh, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng trầm mặc, chỉ có Lâm Lạc Tuyết bên cạnh hắn ngẫu nhiên sẽ gắp thức ăn cho hắn và nói đơi ba câu. Nhưng hơn phân nửa thức ăn hắn không buồn động đũa, chỉ chú tâm uống rượu một ly lại tiếp một ly, ánh mắt tối sầm, vẻ mặt đạm mạc.
Đúng lúc này, Lâm Lạc Tuyết khẽ cười nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Đúng rồi, hôm qua Vương gia cho người đưa tới tơ lụa Giang Nam, thiếp thân rất thích, cảm thấy có loại rất tốt nên muốn đưa qua cho mẫu thân hai sấp, thỉnh Vương gia cho biết ý kiến.".
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn nàng một cái, lúc này mới mở miệng: "Vật đã tặng cho nàng, nàng tự mình quyết định đi."
"Dạ." Lâm Lạc Tuyết cười ra tiếng, lại nhìn về phía Tịch Nhan nói, "Ta thấy còn có một loại tơ hồng nhạt rất thích hợp Vi Chi muội muội, nhân tiện hôm nay, ta sẽ cho người đưa đến trong viện của muội muội viên nhé."
Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười sáng ngời như ngọc: "Đa tạ."
Khóe mắt đảo qua sườn mặt lạnh lẽo đạm mạc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng cảm thấy trong lòng như sụp đổ, khổ sở cơ hồ không thở nổi, vì thế liền buông đũa xuống nói: "Ta đi vào viện một chút, thuận tiện nhìn xem bọn Thập Nhất đang ở nơi nào."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không nhìn nàng như cũ, cũng không nói gì cả, ngược lại Lâm Lạc Tuyết mỉm cười vuốt cằm nói: "Muội muội nên cẩn thận, kêu Ngân Châm tới hầu hạ đi."
Tịch Nhan mang theo Ngân Châm ra khỏi phòng khách, đi vào trong hoa viên, tùy ý tìm một chỗ trong lương đình ngồi xuống, lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngân Châm nhận thấy tính tình gần đây của nàng có một chút cổ quái, bởi vậy Ngân Châm cũng không có nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau nàng, buồn chán nhìn xung quanh.
Xa xa, cô ta nhìn thấy một thân ảnh đang từ từ đi tới, nhưng thấy người đó khoác trên người y phục hoa lệ, quý giá, rõ ràng cũng là một vị thân vương, nhưng khổ nỗi Ngân Châm cũng không nhận ra được đến tột cùng đây là vị Vương gia nào, chỉ có thể quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Vương gia."
Đôi mắt đào hoa của Hoàng Phủ Thanh Hoành chỉ nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan đang yên lặng nhắm mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Đứng lên đi."
Khi câu nói nảy vang lên, Tịch Nhan phút chốc mở mắt ra nhìn về phía hắn, mi tâm nhíu lại: "Lục gia?"
Không phải là không sợ hãi, trước kia, nam tử này dùng mọi thủ đoạn nhất định phải đoạt lấy nàng, nhưng vô duyên vô cớ hắn không xuất hiện một thời gian dài, dài đến nỗi làm cho Tịch Nhan cũng quên đi trên đời còn có người này tồn tại.
Hoàng Phủ Thanh Hoành đi vào trong lương đình, đặt một hộp gấm cầm trong tay cái lên trên bàn đá, ngồi xuống, vuốt cằm nhìn Tịch Nhan: "Ta có cần cảm thấy may mắn khi nàng còn nhận ra ta không?"
Tịch Nhan khéo léo nở nụ cười: "Sao Lục ca lại nói vậy."
Hoàng Phủ Thanh Hoành đem chiếc hộp kia đặt trước mặt Tịch Nhan, nhướng mày nói: "Ta chỉ có thể nói, trong một năm qua, Lão Thất thật sự bảo hộ nàng quá kỹ. Nàng cũng biết ta hao tổn tâm cơ, nhưng cũng không thể tiếp cận nàng nửa bước? Phải đợi đến một ngày như hôm nay mới có cơ hội gặp mặt người ta ngày nhớ đên mong."
"A." Tịch Nhan lập tức không quan tâm tới câu nói cuối cùng của hắn, chỉ cười khẽ một tiếng, "Ta thật sự không biết chàng lại bảo hộ ta tốt như vậy."
Nàng thuận tay mở hộp gấm trước mặt ra, nhìn thấy hai viên Đông Hải minh châu to như quả trứng gà, ánh sáng thật chói mắt, liền nhếch khóe môi nói: "Thật là bảo bối quý hiếm."
"Không thích sao?" Hoàng Phủ Thanh Hoành khẽ nheo mắt lại, vươn tay ra cầm lấy vật trong tay Tịch Nhan.
Tịch Nhan cũng bất động thanh sắc rút hai tay lại, cười nói như cũ: "Bảo bối trân quý như vậy, sao ta có thể không thích chứ? Đa tạ Lục ca." Dứt lời, Tịch Nhan đem hộp gấm đưa cho Ngân Châm dặn dò, "Ngân Châm, cầm cho cẩn thận."
Ngân Châm vội tiếp nhận hộp gấm, nhất thời có chút không hiểu -- vì sao vị Lục gia trước mắt này cứ nhìn chằm chằm sườn Vương phi như vậy, nhưng cũng không thấy sườn Vương phi phản cảm chút nào?
Tịch Nhan nhìn Hoàng Phủ Thanh Hoành, nói: "Lục ca đã nói xong rồi sao không tiếp tục đi dự tiệc? Nơi đó mới thật náo nhiệt."
"Yến tiệc mặc dù náo nhiệt, nhưng thọ tinh còn ở nơi này, ta về bên kia thì có nghĩa gì chứ?" Hoàng Phủ Thanh Hoành nói xong, sắc mặt cũng thay đổi, không ngờ hắn liều lĩnh vươn tay ra cầm tay Tịch Nhan, "Nhan Nhan, chỉ tiếc là Lão Thất tựa hồ không hiểu được đạo lý này."
Tịch Nhan dùng sức tránh né, hắn lại nắm càng chặt, Tịch Nhan không khỏi lạnh mặt lại, khẽ hừ một tiếng: "Không biết Lục ca đang đề cập đến đạo lý gì?"
"A." Ngón tay Hoàng Phủ Thanh Hoành nhẹ nhàng vuốt ve lưng bàn tay trắng mịn của nàng, "Đạo lý gì ư, Nhan Nhan, sao nàng lại không biết chứ? Ta nói cho nàng hay, Lão Thất hiện nay không làm nên chuyện gì đâu, lòng nghi ngờ của Hoàng thượng đối với hắn rất mạnh, tốt hơn hết nàng nên sớm hồi tâm chuyển ý theo ta đi, ít nhất, ta còn có thể ở trước mặt Hoàng thượng nói tốt vài câu."
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng: "Thì ra Lục ca nay hiện nay thật có bản lĩnh, nhưng sao lại không nghĩ đến tình cảm huynh đệ, giúp đỡ cho Thất gia nhà ta một phen?"
"Tình cảm huynh đệ ư?" Hoàng Phủ Thanh Hoành cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm vào mặt Tịch Nhan nói, "Ta bây giờ đang hoài nghi, lúc trước hắn đã dùng thủ đoạn gì làm cho nàng cuối cùng phải gả cho hắn? Mối hận đoạt thê này ta làm sao có thể bỏ qua được chứ?"
Ngân Châm đứng phía sau nhìn thấy tình hình như vậy chỉ cảm thấy kinh hãi, đồng thời nghe những lời nói đáng sợ này lại rất bối rối, thấy bộ dáng Tịch Nhan vẫn lạnh nhạt thản nhiên, cô ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đang hết sức lo lắng, vừa quay đầu bỗng nhiên liền thấy một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi tới lương đình, trong lòng đầu tiên là buông lỏng, sau đó là cảnh giác cao độ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tiêu sái đi từng bước đến gần, sắc mặt vô cùng trầm tĩnh, toàn thân lại tản ra hơi thở lạnh lẽo, Ngân Châm nhìn thấy mà trong lòng phát run.
Hoàng Phủ Thanh Hoành cũng nhìn thấy hắn, nhưng vẫn chỉ cười, không chịu buông tay Tịch Nhan ra.
Không ngờ, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức tiến lên, liền nắm lấy cổ tay của Hoàng Phủ Thanh Hoành, xoay đầu lại nhìn Tịch Nhan: "Nơi này gió lớn, nàng vào nhà nghỉ ngơi đi."
Hoàng Phủ Thanh Hoành bị đau, liền buông lỏng Tịch Nhan ra, nhìn thấy bàn tay Hoàng Phủ Thanh Vũ đang nắm tay mình hiện rõ cả gân xanh, không biết đã dùng bao nhiêu khí lực, trong lòng nhất thời chấn động, quát to: "Lão Thất, ngươi điên rồi, buông ta ra!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đối mặt với Tịch Nhan như trước, khóe môi duy trì nụ cười.
Tịch Nhan nhìn thấy sâu trong đôi mắt hắn hiện lên sự buồn bã, trong lòng nàng nhất thời cả kinh, còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy hắn đột nhiên xoay người, đồng thời tay kia đã nắm chặt thành quyền, đánh thật mạnh về phía Hoàng Phủ Thanh Hoành!
"A --" Ngân Châm chưa bao giờ gặp qua Hoàng Phủ Thanh Vũ như vậy, chỉ cảm thấy sợ hãi, nhịn không được hét lên một tiếng, kéo Tịch Nhan tránh sang một bên.
"Bùm" Một tiếng, cùng với tiếng rên, một âm thanh nặng nề vang lên, Hoàng Phủ Thanh Hoành té thật mạnh trên mặt đất, nhất thời cảm thấy choáng váng, chỉ thấy bóng người lay động trước mắt, nhưng không nhìn rõ ai là ai.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn hắn, một khác lại nói: "Ngân Châm, đưa sườn Vương phi trở về."
Ngân Châm cuống quít lên tiếng, liền kéo Tịch Nhan ra khỏi lương đình. Tịch Nhan rất lo lắng, tránh khỏi tay cô ta, tiến lên kéo Hoàng Phủ Thanh Vũ lại: "Sao chàng có thể động thủ, chàng điên rồi sao?"
Nghe ngữ khí của Hoàng Phủ Thanh Hoành, quan hệ giữa hắn với đương kim hoàng đế tất nhiên là hòa thuận, ít nhất so với Hoàng Phủ Thanh Vũ là mối uy hiếp của đương kim hoàng đế, hoàng đế nhất định sẽ đứng về phía Hoàng Phủ Thanh Hoành. Bên cạnh đó, bây giờ hai vị thân vương lại ra tay đánh nhau, bất luận như thế nào chuyện này cũng sẽ đến tai hoàng đế, đến lúc đó, người chịu thiệt tất nhiên sẽ là Hoàng Phủ Thanh Vũ!
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, ánh mắt u ám nhìn nàng, lạnh lùng cười: "Ta không chỉ là động thủ, ta còn muốn phế đi bàn tay hắn đã chạm qua nàng!"
"Hoàng Phủ Thanh Vũ!" Tịch Nhan gấp đến độ dậm chân, "Chàng điên rồi có phải hay không?"
Ý cười trên khóe miệng hắn bỗng dưng càng đậm hơn: "Nhan Nhan, cho dù ta điên, nhưng vẫn đối với nàng tốt như cũ." Dứt lời, hắn lại tiến lên hai bước, một cước liền đá lăn Hoàng Phủ Thanh Hoành nằm ngửa trên mặt đất, đặt một chân lên ngực hắn, hung hăng dùng sức đè xuống.
Hoàng Phủ Thanh Hoành hô hấp vô cùng khó khăn, kinh hãi nhận ra mình bị đánh đến nỗi máu mũi giàn giụa, nhất thời giận dữ, vừa muốn đứng dậy, thế nhưng chân của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã đạp xuống, hắn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Lão Thất, ngươi dám đối đãi như thế với ta, ngươi cũng biết hậu quả như thế nào chứ?"
"Mặc kệ hậu quả như thế nào, hôm nay, ta nhất định muốn một bàn tay của ngươi." Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ âm trầm chưa từng có, trên chân lại dùng thêm một chút lực, Hoàng Phủ Thanh Hoành lập tức đau đớn gào lên.
"Hoàng Phủ Thanh Vũ!" Tịch Nhan gấp đến độ thiết chút nữa là rơi lệ, "Chàng buông hắn ra, chàng mau buông hắn ra!"
"Nhan Nhan, hắn không đáng cho nàng cầu xin cho hắn." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, một bên phân phó cho Ngân Châm lúc này bị dọa đến choáng váng, "Sai người mang kiếm đến đây!"
Ngân Châm hoang mang rối loạn gật đầu, bước chân xiêu vẹo liền đi ra ngoài.
Tịch Nhan nóng nảy, nói những lời trái với lòng: "Sao hắn không đáng? Ít nhất hắn chân thật, hắn thành khẩn, hắn sẽ không cất giấu bí mật, người như vậy, dù cho đốn mạt cũng còn hơn ngụy quân tử thâm tàng bất lộ!"