176 Chương 176: Chương 176
Dọn vào phủ mới đã mấy ngày, nhưng Tịch Nhan vẫn ăn không vô thứ gì như trước, mỗi ngày chỉ chờ mong dưa và trái cây hoặc thức uống ướp lạnh, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cố tình phân phó phòng bếp không được chuẩn bị những thứ kia, giằng co mấy ngày, Tịch Nhan cơ hồ chỉ có thể uống nước cầm hơi mà thôi.
Mổi ngày trôi qua, nhìn thấy Tịch Nhan càng ngày càng gầy yếu, Ngân Châm lo lắng đến nỗi không biết phải làm gì, nhưng cũng không có biện pháp nào. Bởi vì nàng biết vị giác Tịch Nhan bị tổn thương nghiêm trọng, nếu vẫn chưa khôi phục lại bình thường thì tuyệt đối không thể chạm vào những đồ ăn thức uống lạnh.
Cô ta nhớ mình lúc ấy không khuyên can Tịch Nhan ăn ít những thứ lạnh, nhất thời cảm thất tự trách, liền đến thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ thỉnh tội.
Vào thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, cô ta mới phát hiện bên trong rất lộn xộn, các loại sách thuốc phân tán chung quanh, những quyển sách nghiêng ngả xiêu vẹo trên giá sách cũng không có ai thu dọn lại, điều này hoàn toàn khác hẳn thói quen sạch sẽ, ngăn nắp xưa nay của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Lúc đó, chủ nhân của thư phòng đang ngồi ở sau án thư, vừa nhìn một quyển sách thuốc, vừa cúi đầu viết gì đó.
Qua một lúc lâu hắn mới lưu ý đến Ngân Châm vừa mới xin phép được đi vào phòng, đôi mày bỗng nhiên càng thêm nhíu chặt lại: "Có chuyện gì xảy ra với nàng gì sao?"
Ngân Châm khẽ cắn môi, quỳ xuống: "Sườn Vương phi vẫn ăn không vô thứ gì cả, nô tỳ tới thỉnh tội với Vương gia, do nô tỳ không chăm sóc cho sườn Vương phi chu đáo, thỉnh Vương gia trách phạt."
Ngân Châm cúi đầu, đợi Hoàng Phủ Thanh Vũ giáng tội, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ tử ngồi sau ở án thư nắm chặt cán bút trong tay, ánh mắt như phiêu lãng tận nơi nào, giống như đang run sợ.
"Vương gia?" Ngân Châm thử gọi thăm dò một tiếng.
Lúc này cô ta mới nghe được lời than nhẹ: "Không liên quan đến ngươi, là do ta không chăm sóc nàng chu đáo."
Ngữ khí vẫn đạm mạc không sợ hãi như từ xưa đến nay, nhưng Ngân Châm lại nhận thấy rõ ràng lộ ra sự thê lương nào đó.
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới lên tiếng: "Ngươi đi về trước đi, cố gắng khuyên nàng ăn một chút gì đó, buổi chiều ta sẽ đi thăm nàng."
Ngân Châm vốn dĩ nghĩ mình sẽ bị trách phạt, không ngờ chủ nhân lại có phản ứng như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, trả lờ một tiếng, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Ra khỏi thư phòng, vòng qua góc hành lang, cô ta liền nhịn không được đứng dựa vào phía sau cây cột, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền đứng xuất thần.
Bảy tháng trước, tính tính Tịch Nhan vốn đặc biệt, luôn tùy hứng, bất hảo, giảo hoạt, mội một tính cách của nàng đều làm người ta giận sôi lên. Nhưng không biết vì sao kể từ khi dọn vào phủ mới, nhìn thấy bộ dáng hiện nay của nàng, trong lòng Ngân Châm rất đau.
Cô ta cứ đứng yên ở nơi đó, hồi lâu sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ từ chỗ gấp khúc hành lang truyền đến. Nàng nhất thời vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại, vẫn đứng ở nơi đó, cho đến khi thanh âm nói chuyện của hai người kia truyền tới rõ ràng.
"Chỉ vì thỏa mãn việc ăn uống của Thất tẩu, Thất ca còn tự mình đi cầu xin lão Tứ, nhìn thấy như vậy thật làm người ta tức nghẹn mà chết mất!" Thập Nhị bất mãn lầu bầu.
Thập Nhất thản nhiên nói: "Vì Thất tẩu, chuyện gì mà huynh ấy không dám làm chứ?"
"Nhưng hôm nay huynh ấy giữ Thất tẩu lại bên cạnh, Hoàng tổ mẫu có thể lấy giải dược ra sao? Ba năm...... Hiện tại chỉ còn hơn hai năm, Thất tẩu không phải chỉ còn đường chết!"
Thập Nhất khẽ thở dài một tiếng, thanh âm trở nên nhỏ xuống: "Bằng không thì sao? Trực tiếp nói với tẩu ấy, hai năm sau tẩu ấy sẽ chết, cho nên không cần làm gì hết hay sao?"
Trong không khí bỗng dưng vang lên âm thanh nặng nề hít vào.
Chỉ một thoáng, sắc mặt Thập Nhất, Thập Nhị thay đổi hẳn, Thập Nhị tìm kiếm tiếng động đó, tìm thấy Ngân Châm đứng ở phía sau cây cột, sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: "Sao nha đầu kia có thể ở đây được?"
Ngân Châm vốn đã hết sức sợ hãi, lại bị hắn rống như vậy, phút chốc rơi lệ, nắm lấy cổ tay áo hắn: "Thập Nhị gia, vì sao sườn Vương phi sẽ chết?"
Thập Nhị nhất thời nghẹn lời, trả lời cũng không được, rống giận cũng không xong, chỉ đành nghiêm mặt đứng ở nơi đó.
Ngân Châm lại đem ánh mắt hướng về phía Thập Nhất, nước mắt càng rơi xuống mãnh liệt: "Thập Nhất gia, ngài nói cho nô tỳ biết, vì sao sườn Vương phi sẽ chết?"
Thập Nhất nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội giữ chặt Thập Nhị, sau đó đỡ lấy Ngân Châm cơ hồ đứng không nổi, trầm giọng nói: "Ngân Châm, ngươi nghe đây, hôm nay những lời nghe được ở nơi này, một chữ cũng không được để lộ với người khác, nhất là sườn Vương phi của ngươi."
Ttâm trí Ngân Châm đã sớm hỗn độn, chỉ có khóc không ngừng.
"Ngân Châm!" Thập Nhất lại gọi nàng, "Thân mình Thất tẩu vốn đã không tốt, nếu ngươi vẫn còn như thế này, bị tẩu ấy biết, ngươi không phải muốn chủ tử của mình hiện tại tuyệt vọng mà chết chứ?"
"Không phải......" Ngân Châm cúi đầu khóc thút thít, vội vàng lau nước mắt trên mặt, "Thập Nhất gia, vì sao hai năm sau sườn Vương phi sẽ chết?"
Thập Nhất trầm mặc một lát, cùng Thập Nhị liếc nhau, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: "Bởi vì lúc trước tẩu ấy bị trúng độc, chỉ mới uống một nửa viên thuốc giải, nếu ba năm sau không có nửa viên thuốc giải nữa, tẩu ấy sẽ chết."
Ngân Châm khiếp sợ nhìn hắn, không thể tin được những lời mình vừa nghe thấy là sự thật: "Ai hạ độc sườn Vương phi?"
"Việc đó không quan trọng!" Thập Nhị nổi trận lôi đình, "Hiện tại ngươi phải nhớ kỹ chính là trăm ngàn lần không thể nói cho chủ tử của ngươi biết!"
Ngân Châm vốn đã ngừng rơi lệ nhưng bị rống lần nữa nên không nhịn được lại khóc nức nở, Thập Nhất liếc xéo Thập Nhị một cái, lại nói: "Ngân Châm, Thập Nhị gia nói đúng, bất luận như thế nào, ngươi cũng không thể cho Thất tẩu biết. Huống chi, hiện tại Thất gia đang cố gắng tìm ra thuốc giải giải độc cho chủ tử của ngươi, hơn nữa rất hy vọng có thể tìm được, đến lúc đó, chủ tử nhà ngươi còn có thể cứu, biết không?"
Ngân Châm bỗng dưng nhớ lại sách thuốc trong phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau hồi lâu trầm mặc, rốt cuộc gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ không nói cho sườn Vương phi ."
--------------------------------------
Lê tấm thân mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, Ngân Châm trầm mặc trở về tiểu viện cũng được gọi là Hi Vi viên.
Tịch Nhan vẫn không chịu ăn cơm, buồn chán nằm dài trên bàn, thưởng thức mấy viên kẹo ngọt, nhìn thấy Ngân Châm bước vào, chân mày cũng không thèm nâng lên một chút: "Nha đầu kia, ngươi lại chạy đi đâu ?"
Ngân Châm lên tiếng trả lời qua loa, nhìn nhìn chiếc giường lộn xộn bèn tiến lên sửa sang lại.
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tịch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn một nha hoàn đi vào, liền cúi đầu xuống, nhưng bỗng giật mình cảm thấy mình vừa nhìn thấy gì đó, lại đem ánh mắt đảo lại, quả nhiên nhìn thấy trong tay nha hoàn kia đang cầm một dĩa nho, thoáng chốc mừng rỡ.