120 Chương 120: Chương 120
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhân cách đáng quý, hiểu biết lễ nghĩa, văn võ toàn tài. Tâm đầu ý hợp với tiểu thư Vi Chi của Lăng gia, dung mạo đoan trang, thông minh xinh đẹp, nay khâm định phong làm sườn phi của Thất hoàng tử, tùy ý thành hôn, khâm thử!"
Tịch Nhan quỳ trên mặt đất, hỗn loạn nghe nội dung thánh chỉ, nàng mơ hồ nghe được tên Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng hai chữ "Sườn phi", cảm thấy hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần Nắm chặt nắm đấm, gân xanh hiện ra, mới biết vừa rồi những gì mình nghe được đều là sự thật.
Nàng nhịn không được cười khẽ, cũng không tiếp chỉ, đứng thẳng dậy, vừa định thốt ra câu "Ta kháng chỉ không tuân theo" chợt thấy nhưng thị vệ đang vây quanh phía trước bỗng nhiên dạt ra hai bên.
Một nam tử xuyên qua đám người nhanh nhẹn đi đến, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhuận, vẫn phong hoa tuyệt đại như lúc trước.
Nội thị đến tuyên chỉ nguyên là người cân thận với hoàng đế, thấy Tịch Nhan không tiếp chỉ liền đứng dậy, vốn sắc mặt không tốt, chợt thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đi đến bèn kính cẩn: "Thất gia."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mỉm cười, tiếp thánh chỉ trong tay hắn, sau đó đi về phía Tịch Nhan, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy tình thâm ý trọng: "Như thế nào, nàng vui mừng đến ngay cả thánh chỉ cũng quên tiếp sao?"
"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang chất vấn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn Tịch Nhan không hề chớp mắt, lên tiếng: "Lão Cửu, nửa tháng qua đa tạ đệ thay ta chiếu cố nàng, vất vả cho đệ rồi." Vừa dứt lời, hắn vươn tay ra nắm lấy tay Tịch Nhan. Tay nàng thật lạnh lẽo, hắn vòng tay ôm lấy nàng mỉm cười nói: "Hồi phủ đi."
Thì ra cho đến bây giờ, cái gì hắn cũng đều biết cả.
Khóe miệng Tịch Nha nhịn không chợt động, cảm thấy buồn cười. Tất cả mọi chuyệng nàng làm đều nằm trong kế hoạch của hắn, có lẽ bắt đầu từ khi nàng xuống núi, hoặc là, bắt đầu từ khi nàng còn ở trên núi, hắn đã sớm tính kế hết thảy, chỉ chờ nàng chui đầu vô lưới thôi.
Tịch Nhan không hề có bất cứ hành động nào, bởi vì nàng biết dù nàng có giãy dụa phản kháng như thế nào cũng là phí công, quyền quyết định sự sống chết của Tử Ngạn hiện giờ nằm trong tay hắn.
Hít thật sâu vào một hơi, nàng cố cử động thân thể bị đông cứng trong gió lạnh, trên mặt nở nụ cười, thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn biết, Thất gia vừa mới cưới một hiền thê thân thế hiển hách, làm thế nào có thể làm cho Hoàng Thượng trong một khoảng thời gian ngắn lại hạ chỉ tứ hôn, hơn nữa, lại cưới một cô gái mồ côi với hai bàn tay trắng?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng tay lên, sửa sang lại những sợi tóc bị gió thổi nên có chút hỗn loạn trên mặt nàng, mỉm cười nói: "Ai nói nàng chỉ có hai bàn tay trắng?" Hắn có ý ám chỉ, ánh mắt di chuyển xuống, thấp giọng nói, "Vô luận như thế nào, phụ hoàng cũng sẽ không để cho huyết thống hoàng gia lưu lạc trong dân gian ."
Thân mình Tịch Nhan chấn động, khuôn mặt tươi cười có chút cứng đờ: "Thật không?"
----------------------------------------------
Đợi đến khi trở vế phủ Thất gia, đúng như Tịch Nhan dự đoán, còn có không ít sóng gió đang chờ đón nàng.
Nàng không biết lúc này khi trở về phủ, Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ sắp xếp cho nàng ở viện nào, nhưng nàng cũng không muốn hỏi hắn. Hắn vẫn nắm tay nàng đi về phía trước, nàng chỉ lẳng lặng một đường đi theo.
Khi đi qua hoa viên, từ ngoài có thể nghe được tiếng chiêng trống từ trong lương đình giữa hồ ruyền đến.
"Sân khấu kịch vẫn còn trong phủ, biểu diễn toàn những vở náo nhiệt, khi nào nàng muốn nghe đếu có thể đến nghe." Hắn hơi chậm bước một chút để cho nàng có thể bắt kịp bước chân mình, cả hai cùng sóng vai nhau mà đi.
Tịch Nhan không nói gì, bước chân lại càng thêm chậm.
Hi Vi viên là một viện nằm ở phía tây vương phủ, so với viện nàng ở lúc trước – hiện là nơi ở của Vương phi của hắn tương đối xa hơn.
Cửa phòng chính được mở toang, trong phòng tràn ngập mùi thơm, ở giữa phòng có một nữ tử trong y phục hoa lệ đang ngồi, xinh đẹp không thể lẫn vào đâu được. Không phải Vương phi Lâm Lạc Tuyết của hắn thì còn có thể là ai?
Mắt nhìn thấy từ bên ngoài hai người dắt tay chậm rãi đi vào, cằm Lâm Lạc Tuyết hơi hếch lên, lạnh lùng vừa cười vừa đứng dậy: "Tham kiến Thất gia."
Hoàng Phủ Thanh Vũ dìu Tịch Nhan bước vào phòng, thản nhiên nhìn nàng, cười nói: "Trời rất lạnh, nàng tới nơi này làm gì? Chẳng may bị nhiễm phong hàn, lúc uống thuốc lại than khổ."
Lâm Lạc Tuyết vẫn giữ sắc mặt lạnh lung, ngạo nghễ như trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Tịch Nhan: "Thiếp thân cảm tạ Thất gia quan tâm, chỉ vì nghe nói hôm nay Hoàng Thượng ban hôn, Thất gia mừng rỡ, thiếp thân không thể đến chúc mừng sao? Chỉ là nay lễ còn chưa thành, Thất gia lại mang người về phủ trước, dường như không hợp với quy củ lắm."
Tịch Nhan nghiêng mình đứng ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, không nói được một lời. Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười quay đầu nhìn xem sắc mặt của nàng, nói: "Quy củ trong Anh vương phủ, Lạc Tuyết dường như hiểu rõ hơn bổn vương nên muốn chỉ dạy cho ta sao?"
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết trở nên lạnh lẽo, hừ một tiếng: "Quy củ trong Anh vương phủ, tất nhiên là do Thất gia định đoạt, nhưng thiếp thân là nữ chủ nhân trong phủ này, nếu cấp bậc lễ nghĩa không chu đáo, chẳng phải là làm cho người ta chế giễu sao?" Dứt lời, nàng lập tức đi về phía Tịch Nhan, trong nụ cưới lạnh lẽo không chút nào che dấu sự khinh thường,"Vi Chi muội muội, nay muội đã vào phủ, bọn hạ nhân trong phủ tất nhiên sẽ theo lễ gọi ngươi là sườn Vương phi. Muộilà sườn ta là chính, muội cũng phải làm kính ta một ly trà, không thể làm cho người ngoài nói tỷ muội chúng ta không biết phép tắc, muội nghĩ xem ta nói có phải không?"
Đối mặt với một nữ nhân có khí thế bức người như vậy, Tịch Nhan từ đầu đến giờ vẫn cúi đầu không nói bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như nước khóa chặt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, thản nhiên nói: "Ta từ nhỏ lớn lên trong núi, không hiểu những quy củ của người đời, thỉnh Vương phi thứ lỗi."
"Muội--" Khuôn mặt Lâm Lạc Tuyết biến sắc, ánh mắt chạm đến ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, mới miễn cưỡng kiềm chế lại, cười lạnh nói, "Không quan hệ, nói vậy về sau, ta phải chỉ dạy muội nhiều hơn."
Lâm Lạc Tuyết cao ngạo cười lạnh khi nhìn thấy hàng chân mày của Tịch Nhan nhướng lên, Tịch Nhan đang không biết phải trả lời thế nào, bỗng nhiên không hiểu sao cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp, trong lòng nhịn không được hơi chấn động, nở nụ cười tao nhã, nửa thật nửa giả nhìn về phía nam tử bên cạnh: "Lúc trước chàng nói được thật dễ nghe, nay ta cuối cùng cũng gả cho chàng nhưng bất quá chỉ là thiếp của chàng. Thật là không có ý nghĩa gì."
Dứt lời, nàng giãy tay ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Ta không thích nơi này, đổi chỗ ở khác cho ta."
Ánh mắt hắn chứa đựng ý cười, nhưng lại mạc danh kỳ diệu mang theo sự ấm áp, trong mắt hiện rõ sủng nịch: "Vậy nàng muốn ở nơi nào?"
Ánh mắt Tịch Nhan đảo qua sắc mặt xanh mét của Lâm Lạc Tuyết, khóe miệng gợi lên ý cười :"Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có viện của Thất gia là thoải mái nhất."