Trở về truyện

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân - Chương 8

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

8 Chương 8

Một tuần sau đó có thể nói là khá gian nan vất vả. Bình thường thì với trợ cấp hàng tuần mình củng phè phỡn được tới thứ năm, chỉ có hai ngày sau là phải nhai mì gói. Củng là do cách chi tiêu không hợp lý thôi chứ không phải là thiếu thốn gì. Có lần sau khi đang ăn cơm, nghe mình kể qua về cuộc sống hằng ngày ba mình nhận xét: “..đầu tuần thì sống cuộc sống vương giả của những nhà quý tộc, còn cuối tuần thì lay lắt nhờ vào tình thương cùa đồng loại, đáng kiếp!”. Thiệt là buồn hết sức.

Củng nói sơ chút xiu cho các bác dễ hình dung, thời điểm đó cơm tiệm cho học sinh tụi mình chỉ có 3 ngàn một dĩa à, 5 ngàn là dành riêng cho V.I.P. Thế nên mỗi thằng được năm chục chứ thực ra gạo với mắm muối có sẳn ở nhà mang lên hết rồi , chỉ cần ba thằng góp lại bốn chục ngàn đi chợ đầu tuần là ăn đủ mấy ngày, còn dư bao nhiêu thì tha hồ bao gái.

Trong phòng ngoài mình còn có hai đứa nữa là thằng Long bún và thằng Phương què. Thằng bún thì cái biệt danh đã chết từ hồi lớp 6 lớp 7, vì nhà nó nấu và bán bún nổi tiếng ở cái chợ trong xã từ thời mình chưa đi học. Phương què thì là bạn của mấy đứa trong hội, cấp hai học chung trường nên đã biết mặt nhau hết rồi. Thằng này khá là trắng trẻo đẹp trai, nếu so với mình 10 thì nó củng phải được 8 điểm , không tồi một chút nào. Còn thằng bún thì ôi thôi, xấu ơi là xấu, xấu không thể tả .

Tướng thì lùn tịt mà mập như con heo, mắt mủi miệng thì…, mày có đọc được thì đừng buồn chứ tao ít xem chương trình những điều kỳ lạ nên chả tìm ra từ gì thích hợp để tả mày cả, nói thật, người ngợm cứ như thằng đi rẫy bị sét đánh mà không chết, chẳng ra cái gì. So với thằng Phương thì tao chấm cho mày con trứng ngỗng, đừng giận tao nghen.

Xấu đến như vậy mà nó lại có con bồ đẹp hết chổ chê à. Chắc củng là vì nó sống rất nghĩa khí và chơi thì cực kỳ nhiệt tình với anh em. Say đắm con nhỏ từ hồi lớp 10 mà thằng nhỏ nhát quá, chẳng dám theo đuổi. Mãi đến khi học 12, ở chung rồi nhờ mình với thằng Phương gia cát lượng, trăm phương ngàn kế không biết bao nhiêu đêm thằng nhỏ mới dám mạnh dạn đi tán .

Hết đi ăn chè rồi lại dẫn đi ăn kem, đầu tuần thì mua mực mua cá tiệc tùng nấu lẩu hoành tráng trong phòng, cuối tuần thì dẫn em ra tận Ông Đồn hóng gió, đớp cá viên chiên. Ròng rã mấy tháng rời mới kua được. Mà củng nhờ vậy mà hai thằng mình ăn ké đã đời , thằng Phương thậm chí còn tán được cả con bạn chung phòng của bồ thằng bún nữa, cái thằng đúng số hưởng.

….

Từ cái hôm sinh nhật con H tới giờ thì củng đã hai tuần . Một phần là vì kinh phí hạn hẹp nhưng một phần củng là vì đang gấp rút tập trung cho kỳ thi cuối kỳ nên tụi mình vẫn chưa lên nhà tụi nó chơi lại. Hôm nay chính thức được nghỉ tết, hai anh em sau một ngày vác dao lên đồi cắt lá chuối đặng chuẩn bị gói bánh thì củng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho buổi tối .


Nếu mùng 3 mà đi biển thì chậm nhất là tối mùng hai phải vô nhà để chúc tết đồng thời chốt sổ với tụi nó. Vậy thì kiểu gì kiểu hôm nay củng phải lên để hâm nóng tình cảm và nhắc khéo lại vụ đi chơi là vừa. Không như hai lần trước, từ chiều thằng Tr đã gọi điện hỏi thăm và thông báo cho tụi nó hẳn hoi.

Trở lại sau một thời gian dài không tin tức, mình thiệt là mong ngóng được gặp em Th hết sức. Tranh thủ bắt nồi cơm cho bà già, tắm rữa sạch sẽ đợi thằng Tr lên đón. Thằng này hôm nay củng nhanh nhẹn thấy lạ, mới vừa xỏ cái quần vào đã nghe nó bóp còi inh ỏi ngoài ngõ . Xách cái nón bước ra thì ôi chao, tóc tai quần áo bóng lượn rất là chi là ngon lành, lại còn mùi dầu thơm ở đâu nồng nặc át cả mùi phân lợn cả trăm con của bà Đào sau nhà nữa . Thôi thì lên xe, Long Khánh thẳng tiến.

Hôm nay đi sớm, trời còn sáng nên hai thằng quyết định đi đường Bảo Chánh cho nhanh. Đây là con đường tắt, tiết kiệm củng gần chục cây số chứ chẳng ít. Nhưng ngặt một nỗi là dân cư rất thưa thớt, hai bên toàn đồng ruộng, ban ngày thì được chứ ban đêm ghê vãi ra . Các bác cứ hình dung cảm tưởng giống như là 12 giờ đêm một mình vô nghĩa địa vậy, đường thì sâu hun hút mà tối thui, không một bóng người, không một tiếng xe, ma sống ma chết lỡn vỡn, rất là đáng sợ.

Chạy tới cổng nhìn vô thì thấy con H với con C diện đồ mới cáu ngồi đợi từ lúc nào. Nghe tiếng xe, con H lăng xăng chạy ra mở cửa:

– Chào hai chàng đẹp trai, hôm nay đi sớm ghê ta!

– Hêhê, đi chơi với gái không sớm thì chẳng lẽ lại đợi muộn! – mình nham nhở, tạo không khí thân mật, gần gũi

– Xí, vào đi Tr, để xe ở đây nè!

– A, chào bạn T!


– A, chào bạn C!

– Mới mấy ngày không gặp mà nhớ bạn T quá à.

– Bạn T củng nhớ bạn C da diếc đây nè

Đang trêu nhau với con C thì thấy mẹ H đi lên.

– Dạ con chào cô, cô khỏe không cô?

– Uh chào T, cô khỏe, làm gì lâu quá không thấy ghé nhà cô chơi – chắc là từ hôm làm sinh nhật cho con H, bả ấn tượng tụi mình lắm đây, híhí

– Dạ tụi con phải thi học kỳ cô ơi.


– Dạ con chào cô! – sau khi cất xe, lột mảo nón và áo giáp thì thằng Tr bước vào.

– Chà! Tr hôm nay nhìn bảnh bao ghê ta, tí nữa là cô nhận không ra.

– Hì hì, có đâu cô – thằng bạn mắc cở, trả lời hiền khô.

– Thôi mấy đứa ở nhà chơi, cô ra đây chút

– Dạ!

Mình tưởng mẹ H có việc đi đâu đó, nhưng đến mãi sau này mình mới để ý và biết là cô rất tâm lý. Cứ hễ lần nào lên chơi, ngồi hỏi han vài câu là cô lại kiếm cớ đi ra ngoài, để tụi mình lại tự do nói chuyện cho thoải mái. Thiệt là hâm mộ hết sức.

– Ủa ba đâu rồi hổng thấy H? – thằng Tr tò mò cất tiếng hỏi

– Ba tui hả, ba tui mất lâu rồi.

Hai thằng giật mình nhìn con H trân trân, không biết nói câu gì luôn.

– Mất lâu chưa vậy H? – mình nhẹ nhàng đằm thắm

– Củng lâu lắm rồi, từ hồi tụi tui còn nhỏ, mấy ông ngồi chơi, tui đi lấy nước.

Hai thằng im re, chưa có kinh nghiệm xử lý mấy tình huống như thế này bao giờ nên rất bối rối, chẳng biết làm thế nào.


– Hôm bữa C đi đâu mà tụi này vô kiếm hoài không có? – thằng Tr tranh thủ đổ thừa.

– À, bữa đó tui xuống nhà cô tui có chuyện, nghe nói đi chơi vui lắm hả?

– Củng bình thường, vui gì đâu, không có C tiếc ghê.

– Hihi, mà mấy ông ăn gì chưa? – không hiểu sao mới nói hai câu C đánh trống lãng.

– Rồi, bọn tui ăn ở nhà rồi. – đậu má, đói thấy mịa mà thằng Tr bày đặt sĩ diện.

– Mấy người ăn sớm thế? – H lẹt đẹt bê hai ly nước lên.

– Oh, bọn tui ăn sớm quen rồi.

– Ủa bé Th đâu hổng thấy H? – mình dòm hoài hổng thấy, chịu hết nổi nên hỏi luôn.

– Ờ, nó đi học chưa về.

– Bữa nay mà vẫn còn học á?

– Học hết bữa nay nữa mới được nghĩ mà.

Ra là thế, chẳng lẽ bây giờ mình hỏi nó mấy giờ nó về? vậy thì lộ liễu quá, mà ngồi đây một lát thế nào hai con kia củng rủ đi đâu đó, lỡ mà bé Th về không kịp thì coi như ăn kứt. Móa, gì mà đen dữ vậy hổng biết. Đang lo sốt ruột, chưa nghĩ được cách nào câu giờ thì bổng:

– H ơiiii?

– Hả?

– Ra nói cái này.

Một giọng vịt đực nào đó từ ngoài đường gọi vào, bà H đứng dậy đi ra. Chẳng cần nói với nhau, mình và thằng Tr cùng liếc mắt nhìn ra cửa số thì thấy ba bốn thằng gì đó đang đứng ngoài đường nhìn vào. Đệch, nghe mùi khen khét rồi đây.

————–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.