38 Phần 4.8
Tối hôm ấy khi về nhà, lần đầu tiên sau rất lâu rồi, Ando xả nước vào bồn tắm. Khi con trai còn sống, anh và nó thường tắm chung với nhau mỗi tối. Nhưng từ khi sống một mình, tắm trong bồn dường như quá phiền phức, và anh dần quen dùng vòi hoa sen.
Sau khi tắm xong, Ando lấy những bức ảnh chụp qua kính hiển vi điện tử treo lên tường phía đầu giường anh trắng trơn, giống như một màn hình. Anh treo những bức ảnh lên đó, như những bức ảnh X-quang trên hộp đèn, theo thứ tự độ phóng đại tăng dần: x17000, 21000. Các bức ảnh chụp virus tách từ máu của Mai. Ando lùi vài bước nữa, vẫn không rời mắt khỏi chúng. Có một vùng nơi các virus Ring chồng lên nhau, trông giống như một cầu thang xoắn ốc. Anh tập trung, cố gắng tìm ra điều gì đó, bất cứ điều gì đó, bất cứ điều gì anh có thể đã bỏ qua lúc trước.
Anh tắt bóng đèn trần và chiếu đèn bàn thẳng lên những tấm ảnh. Dưới ánh sáng, những con virus trông như thể đang bò quanh bức tường trắng. Anh xoay đèn sang bức ảnh x24000 chụp những vòng nhẫn đứt giãn ra như sợi dây. Chúng xuất hiện với số lượng rất nhiều trong máu của Asakawa và Mai, nhưng rất ít trong máu của Ryuji và những người khác. Trong trường hợp của Mai, không có dấu hiệu thành trong động mạch vành bị hẹp. Tuy nhiên, trường hợp của Asakawa, một khối u bắt đầu xuất hiện. Nói cách khác, giữa Mai và Asakawa có những triệu chứng hơi khác nhau.
Tại sao động mạch của cô ấy không bị tổn thương? Ando chuyển sự chú ý sang vấn đề này. Những virus hình dây anh đang nhìn đã không tấn công vào động mạch vành của Mai, vốn là mục tiêu tấn công chính ở những người khác. Tại sao cô ấy là ngoại lệ?
Có gì đó loé lên trong trí nhớ của anh. Anh giở trang đánh dấu những hoạt động của Mai từ cuối tháng Mười và tháng Mười một trong sổ ghi chép ra, soi dưới đèn. Lần đầu tiên anh gặp Mai là 20 tháng Mười tại phòng Giám định Pháp y, ngay trước khi mổ cho Ryuji. Hôm đó trông Mai không được khoẻ. Ando đã phỏng đoán được lý do: cô ấy đang ở kỳ kinh nguyệt. Dù chỉ là trực giác, nhưng anh tin chắc.
Anh quay lại nhìn những bức ảnh trên tường. Anh nhìn vào những virus hình dây trong tấm chụp phóng đại x100000. Anh có nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi thấy nó ở trường đại học.
Đầu hình ôvan và đuôi ngọ nguậy, nó không nhắc anh nhớ đến điều gì sao? Những con sâu đó đã bơi trong mạch máu của Mai, nhưng chúng không tấn công động mạch vành của cô.
Chúng tấn công vào cái gì?
Anh thấy nóng đầu. Một khe nhỏ từ từ mở ra, để ánh sáng lọt vào. Đấy là một trong những khoảnh khắc khi điều trước đó bị che đi giờ đột nhiên lọt vào tầm nhìn. Ando xem lại cuốn sổ, vào ngày anh cho là Mai đã xem cuốn băng. Tối mùng 1 tháng Mười một. Ngày thứ mười hai hoặc mười ba sau kỳ kinh nguyệt của cô.
Anh tiến một bước lại gần bức tường, rồi một bước nữa. Nhìn vào những virus Ring đang ngọ nguậy đuôi.
Đúng rồi. Trông chúng giống y hệt tinh trùng đang bơi vào cổ tử cung.
"Tinh trùng?" anh bật lên.
Hôm đó là ngày cô ấy rụng trứng.
Phụ nữ thường rụng trứng khoảng hai tuần sau kỳ kinh, và trứng chỉ ở trong vòi trứng tối đa là hai mươi bốn giờ. Nếu trong vòi trứng của Mai có trứng vào đêm cô ấy xem cuốn băng...
Virus Ring bất ngờ tìm được lối thoát và chuyển mục tiêu từ động mạch vành sang trứng của cô. Ando thở dốc, ngồi xuống mé giường. Anh không cần nhìn vào cuốn sổ hay bức hình nữa. Chỉ có thể là Mai đã rụng trứng khi xem cuốn băng. Chính là cô đã gặp vận rủi khi xem đúng vào ngày ấy trong tháng. Điều đó giải thích tại sao cô lại là ngoại lệ. Trong số tất cả những phụ nữ đã xem cuốn băng, chỉ cô là người duy nhất đang rụng trứng.
Và rồi...
Khi cố suy luận xem điều gì chắc chắn đã xảy ra, xương sống Ando lạnh toát. Nhưng anh không thể ngăn mình đi đến một kết luận rõ ràng.
Hàng vô số con virus Ring đã xâm nhập vào trứng của Mai và được ghép vào AND của trứng.
Chúng thụ tinh trứng của cô.
Mặc dù đã tiến hoá, bản chất của virus Ring không thay đổi. Trong đúng một tuần, trứng được thụ tinh sẽ phát triển hoàn thiện và thoát ra khỏi cơ thể Mai. Đó chính là lý do tại sao mổ pháp y lại tìm tháy bằng chứng Mai đã sinh nở.
Nhưng cô đã sinh ra cái gì?
Khi đến căn hộ của Mai, căn phòng được cho là không có người ở, anh chắc chắn đã cảm thấy hơi thở của một sinh vật. Khi cúi người trong tư thế bất thường để xem xét nhà vệ sinh của cô, anh đã cảm thấy một cái gì mềm nhũn chạm vào gót chân của mình, chỗ tất bị tụt xuống. Anh chắc chắn sinh vật đã chạm vào anh chính là vật Mai đã sinh ra. Cái gì rất nhỏ đủ để thoát khỏi sự chú ý của anh khi tìm kiếm. Có lẽ lúc ấy nó đang trong giai đoạn phát triển ban đầu nên có thể ẩn nấp trong tủ quần áo của cô. Cho dù là gì, anh cũng đã cảm thấy nó chạm nhẹ vào da anh.
Ando rùng mình không dứt. Anh cảm thấy muốn ngâm mình trong bồn tắm lần nữa và cởi quần áo ra. Anh chưa tháo nắp đáy, bồn vẫn còn đầy nước. Anh xả nước nóng cho đến khi nhiệt độ nước cao hơn lần ngâm mình trước, xoay chân để nhìn vào gót. Anh co chân. Nó vẫn hoàn toàn bình thưòng, nhưng điều đó cũng chẳng khiến anh yên lòng chút nào.
Anh thả bàn chân xuống nước và ngồi ôm gối. Lúc sau, một câu hỏi xuất hiện trong anh. Giờ anh đã biết lý do Mai không bị suy tim cấp, nhưng còn Assakawa?
"Anh ta là nam giới," Ando lẩm nhẩm.
Nhưng có lẽ, anh ta cũng sinh ra cái gì đó rồi cũng nên.
Có lẽ nước quá nóng, Ando bỗng thấy khát.