Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 37: Bước Khởi Đầu

Vô Tận Hỏa Vực

37 Chương 37: Bước khởi đầu

Trong bất kì hoàn cảnh nào, sáng sớm luôn là thời điểm sung mãn nhất của nam nhân. Tỉnh dậy trong cơn đau nhức toàn thân, thứ Trần Anh nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đỏ hồng của Triệu Mẫn. Vừa thấy hắn mở mắt, Triệu Mẫn vội vàng quay mặt đi. Trần Anh cảm thấy kì lạ liền nhìn xuống, lập tức mặt cũng đỏ bừng, vội vàng đắp chăn lại.

- Ca đã tỉnh rồi sao? Triệu Mẫn cất tiếng hỏi.

- Đã tỉnh. Nhưng nơi này là đâu? Tại sao ta lại ở đây. Trần Anh nói có chút khó khăn.

- Đây là bên trong Thanh Phong gia trang, sáng nay ca bị bất tỉnh bên ngoài, sư phụ kêu bọn ta đưa ca vào đây.

- Sư phụ? Là Thiều Quốc Việt sao? Ông ấy bảo mọi người đưa ta vào đây?

- Đúng vậy, sư phụ nói sau khi ca tỉnh thì hãy đi gặp ông ấy.

Nghe Triệu Mẫn nói, Trần Anh toát lên nét vui mừng. Thiều Quốc Việt nói muốn gặp, không chừng đã suy nghĩ lại việc bái sư. Hi vọng trong lòng hắn vốn đang dần nguội lạnh một lần nữa lại được cháy lên. Thấy Triệu Mẫn từ lúc đầu nói chuyện với mình vẫn quay mặt sang bên, Trần Anh liền nói:

- Cô nương, có thể quay mặt về phía ta được rồi. Khi nãy là do ta vô lễ, bất quá cũng không hẳn là do ta cố tình, mong cô nương bỏ qua.....

Sáng nay, Triệu Mẫn đến để thay vải buộc vết thương cho Trần Anh, không ngờ vừa thay xong thì đũng quần Trần Anh này phồng lên. Tuy tiểu cô nương chưa nếm mùi đời, nhưng trong những bài luyện tập trước đây do Thiều Quốc Việt dạy, cũng có nhắc đến nó. Vị trí này không chỉ là vị trí yếu hại của nam nhân, nó còn giúp nam nhân sinh con để cái. Dù không nói thêm làm như thế nào để sinh con được, nhưng cũng đủ để Triệu Mẫn nhìn thấy mà ngượng ngùng. Vốn đang tính dời mắt đi thì Trần Anh tỉnh dậy. Cảm giác như bị bắt quả tang làm nàng xấu hổ quay mặt sang, không dám nhìn Trần Anh, cũng không nhìn chỗ đó. Khi nghe Trần Anh lại nhắc lại chuyện này, Triệu Mẫn liền tức giận:

- Ngươi, ngươi là tên đáng ghét.

Sau khi hét lên, lập tức đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Trần Anh nghe câu này, mặt khó hiểu, thì thầm

- Không phải ta đã xin lỗi rồi sao? Cũng không cần phải như vậy chứ. Xem ra nữ nhân chỉ có biểu muội là tốt nhất, những người khác thật khó hiểu.

Nửa giờ sau

Trong đại sảnh đường, Trần Anh đứng trước mặt Thiều Quốc Việt, cảm giác có chút bồn chồn, lại có chút hi vọng. Từ lúc Trần Anh vào đây tới giờ, Thiều Quốc Việt chỉ ngồi im nhìn hắn như vậy.

- Sao ngươi lại căng thẳng như vậy? Thiều Quốc Việt rốt cục phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

- Ta đang chờ quyết định của người. Trần Anh nói.

Thiều Quốc Việt cũng không dài dòng:

- Không thể không nói sự kiên trì và tinh thần ngoan cường của ngươi đã làm ta động lòng. Bất quá, chỉ như vậy mà muốn làm đệ tử của ta thì vẫn còn thiếu nhiều.

Trần Anh cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Thiều Quốc Việt tiếp:

- Nhưng trước đây ta có nợ Dạ Ảnh một ân tình lớn. Nếu quả thực ngươi là tiểu chất của hắn, vậy thì tạm coi như đủ tiêu chuẩn. Bất quá ngươi phải mang một thứ của Dạ Ảnh ra để chứng minh. Dù ta đã tin tưởng ngươi tám phần, nhưng vẫn cần xác nhận rõ ràng.

Trong đầu Trần Anh liền như nổ bùm một tiếng. Không ngờ lại thành công. Hắn thực sự thành công. Nghe được những câu của Thiều Quốc Việt mà cảm xúc trong lòng Trần Anh như vỡ òa. Không để chậm trễ, hắn lập tức tìm trong túi hành lí ra một bức thư, đưa cho Thiều Quốc Việt.

- Khí tức này, cách cầm bút di chuyển như dao này quả nhiên là của Dạ Ảnh. Thiều Quốc Việt sau khi nhìn thoáng qua lập tức xác nhận.

- Thừa Chí, gọi Băng Vân và Triệu Mẫn đến đây.

- Dạ sư phụ

Sau cả năm người cùng tập hợp đủ trong đại sảnh đường, Thiều Quốc Việt đứng trên bục, nói:

- Kể từ hôm nay, Trần Anh là đệ tử của Thiều Quốc Việt ta, tất cả hãy giúp đỡ cho hắn nhiều hơn

Rồi lão quay sang Trần Anh:

- Trần Anh, nhớ cho kĩ, chỗ chúng ta gọi là Phong Sát gia trang. Mọi điều cơ bản cứ hỏi Thừa Chí, còn từ sáng mai, ta sẽ tự mình hướng dẫn con tu luyện.

- Dạ sư phụ. Trần Anh cúi đầu hành lễ, xúc động nói.

" Phụ thân, mẫu thân, người có thấy không, con đã đạt được bước đầu trong hành trình trả thù cho mọi người rồi"

.......

- Ha ha, chúc mừng tiểu sư đệ đã đạt được nguyện vọng. Bên ngoài sảnh đường, Thừa Chí vỗ vai Trần Anh, nói.

 - Cảm ơn sư huynh, nếu hôm trước không nhờ mọi người, có lẽ đệ đã không trụ được đến lúc đó.

- Ơn nghĩa gì chứ, nếu đệ muốn cảm ơn thì cảm ơn Băng Vân tỷ và Triệu Mẫn kìa, ta đâu có giúp được gì nhiều. Thừa Chí cười cười.

Trần Anh lúc này mới chợt nhớ ra, nhìn quanh đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu, có chút xấu hổ nói:

- Đệ vô ý quá, không kịp cảm tạ hai người họ, không biết họ đã đi đâu rồi.

- Không sao đâu, là người sống cùng trong gia trang, thiếu gì lúc gặp nhau, sau này cảm tạ sau cũng được.

Thừa Chí mỉm cười, nói tiếp:

- Đệ còn nhiều thứ phải học lắm, trước tiên để việc đó phía sau đi. Ta hỏi đệ, kiến thức về tu luyện, đệ nắm giữ được bao nhiêu rồi?

Nghe Thừa Chí nói vậy, Trần Anh gãi đầu:

- Đệ quả thật không biết gì cả.

- Vậy thật kì lạ, tại sao đệ lại có tu vi huyễn giả vậy? Thừa Chí ngạc nhiên hỏi

,

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.