Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 2: Từ Trên Trời Rơi Xuống

Vô Tận Hỏa Vực

2 Chương 2: Từ trên trời rơi xuống

Trên bầu trời u ám, đạo hồng quang đang bay đi với tốc độ cực nhanh chợt ngừng lại, quay đầu nhìn lên trời cao. Lúc này, lam nguyệt - một trong lục nguyệt chợt tứ phân ngũ liệt, thiên địa hôn ám, sấm sét trong bão giông cũng biến mất như chưa từng xuất hiện. Bức tượng thủ hộ giả đã đứng sừng sững hơn mấy vạn năm ở Mê hồn sâm lâm cũng sụp đổ...

Thiên Dực bật khóc, nàng khóc như hoa lê đái vũ, khóc làm cả thiên địa trở nên u ám, thê lương. Nàng nhìn đứa nhỏ nằm trong giỏ, đôi mắt chợt trở nên kiên định. Tức thì nàng niệm một chú ngữ phức tạp, điểm lên trán đứa bé, lại phun một ngụm máu, bao bọc chiếc giỏ kia vào.

"Thiết Lôi, ta đã làm hết sức lực rồi, bây giờ chỉ còn trông vào vận khí của đứa nhỏ này thôi."

Dứt lời, nàng dùng một luồng đấu khí, đẩy mạnh vào lồng máu kia, sau vài nhịp thở, chiếc lồng đã vô tung vô ảnh.

Bóng đen lúc này cũng đã hiện ra, khác với lần trước, lần này hắn đã chịu mở miệng nói truyện.

" Nàng thật nguyện ý trả giá thọ nguyên chỉ vì đứa con của hắn sao? Ta yêu nàng nhiều năm như vậy, "Lão đại" đối tốt với nàng như vậy mà nàng chỉ vì một kế hoạch cỏn con mà trở mặt với mọi người sao? Hắn nói với một sự nóng nảy."

" Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, Thiên Dực ta suốt đời chỉ yêu một người thôi. Còn kế hoạch của hắn mà ngươi nói là nhỏ, ngươi có biết nếu nó thành công thì sinh linh cùa vị diện này sẽ như thế nào không? Nàng lạnh nhạt đáp lời"

Hắc bào nhân cười lạnh:

" Sinh linh vị diện này chết sống thì liên quan gì đến ta? Nếu năm đó không phải chúng ta ứng cứu, vị diện này sớm đã không còn, nói chi đến sinh linh. Theo ta thấy, " Lão đại" đây chỉ là đang thu lại chút lợi tức đáng được nhận mà thôi."

" Những sinh linh đó đối với ngươi có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với ta, họ cũng như người thân ta, chuyện như vậy ta không làm được." Nàng lắc đầu

Nghe vậy, nam nhân kia đã không còn giữ được bình tình, gằn giọng nói:

" Vậy nàng rốt cuộc có đi về với ta không?"

"Nơi đó không còn là nhà của ta nữa. Long hồn chuyển kiếp"". Ngữ điệu vốn bình thản của nàng tự nhiên hơi cao lên.

"Khônggg"

Hắc bào nhân gào to, cố gắng dùng mọi biện pháp ngăn cản nhưng đã muộn, thứ duy nhất hắn giữ lại được chỉ là một mảnh áo của giai nhân...

Hôm nay là mồng 6 tháng 6 năm 3500 theo lịch Lôi long (2), các chủng tộc hiện tại đang nơm nớp lo sợ bởi sự kiện lam nguyệt(một trong lục nguyệt) biến mất, ngay cả hồng nguyệt cũng chỉ còn một màu mờ ảo không rõ ràng.

Trên Dực tinh, nhân tộc lập đền thờ cúng bái ngày càng nhiều, ngay cả ba đại đế vương nhân tộc cũng mở đàn lễ bái cầu thần linh phù hộ để không bị trường hạo kiếp này ảnh hưởng.

Ở cùng một tinh cầu với nhân tộc còn có một chủng tộc khác : Yêu tộc.

Trong Mê Hồn sâm lâm, đâu đâu cũng thấy bóng người(yêu) chạy qua chạy lại. Hôm nay, yêu tộc cũng có một màn cúng bái lớn, chỉ khác ở chỗ, nhân tộc cầu an, còn yêu tộc cầu con cho tộc trưởng.

Tộc trưởng yêu tộc ở Mê Hồn sâm lâm tên Trần Phong năm nay đã hơn 1000 tuổi, thê thiếp cũng chừng ba, bốn mươi người, vậy mà không có lấy một mụn con. Nghĩ nguyên nhân là do thần thủ hộ trừng phạt nên hôm nay mới lập đàn cầu tế.

"Tộc trưởng, chỉ cần người ra lệnh là nghi lễ có thể bắt đầu" Một tên yêu tộc bên cạnh nhắc nhỏ.

" Ta biết rồi, vậy hãy cho nghi lễ được bắt..."

Đang nói đến đây , chợt một chiếc lồng màu đỏ thẫm phá tan pháp trận phòng thủ của sâm lâm rơi thẳng xuống trước mắt Trần Phong.

" Bảo vệ tộc trưởng." Lúc này mấy yêu tộc hộ vệ mới phản ứng kịp vội vàng bày trận hình xung quanh lồng máu.

"Khoan đã."

Trần Phong chợt hô lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Lão rất rõ ràng, vật có thể dễ dàng phá tan trận pháp phòng hộ khẳng định là cực kì cường đại, ngay cả chính hắn cũng không thể làm vậy. Mà kì lạ là không biết vì sao, lão cảm giác trong chiếc lồng là thứ có cùng huyết mạch với lão, hai dòng máu như đang muốn hợp lại với nhau vậy.

Trần Phong đi từng chút tới chiếc lồng máu, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của thuộc hạ. Khi tay lão vừa chạm , lồng máu chợt tan biến, để lộ ra một đứa trẻ đang khóc, bên cạnh còn có một cây bút và một cây châm. Trần Phong bế đứa trẻ lên, cảm thấy cảm giác huyết mạch tương liên làm lão run rẩy, lại nhìn thấy ấn kí đám mây và tia sáng sét xanh lam trên bụng đứa nhỏ lão không kìm được vừa khóc vừa cười:

" Ha ha, nhất định là Lôi long đã nghe được lời thỉnh cầu của Trần Phong ta mà cho ta một hài tử, ha ha , hài tử, phụ thân chờ ngươi đã quá lâu rồi"

Chú thích

(2) mỗi chủng đều lấy lịch theo vị thần thủ hộ của mình. Vd yêu tộc thờ Lôi long

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.