62 Chương 62: Chuyện Đầu Năm Học
Đến khi con Buckbeak đáp xuống, thì cả hai nhận được sự hoan hô nhiệt liệt từ đám đông dưới mặt đất. Hagrid liên tục vỗ tay, hô lớn “Giỏi lắm giỏi lắm!”, thậm chí còn kích động hơn lúc nãy khi Harry thành công bay với con Buckbeak.
Tiếp đó buổi học diễn ra rất suông sẻ, lại có thêm vài học sinh nữa cưỡi bằng mã bay lượn. Còn Malfoy, nhờ có Trần Thịnh liên tục theo dõi, nên nó quy củ làm đúng những gì hướng dẫn, không có bị bằng mã tấn công như là nguyên tác.
“Cám ơn Thịnh, không có con, buổi học của bác không thể hoàn thành tốt như vậy được!” – Lão Hagrid vỗ vai Trần Thịnh cám ơn, khiến cho nó phải khòm người xuống vì sức mạnh của lão. “Không có gì đâu bác Hagrid, các buổi học của bác, con hoặc là Elize sẽ đến giúp bác giảng bài, bác hoàn toàn không cần lo lắng. Tuy nhiên con mãnh liệt kiến nghị bác nên bắt đầu từ những thứ đơn giản ít nguy hiểm. Hôm nay nếu con không để ý, Buckbeak đã tấn công Malfoy rồi.”
“Bác biết chứ, bác sẽ chú ý cho các lần sau hơn!” – Trần Thịnh chào tạm biệt lão Hagrid trở về lâu đài. Bầy bằng mã đã quay trở lại rừng, cũng không thể xích bọn chúng lại đây mãi, như vậy bọn nó sẽ đói chết.
Trở lại đại sảnh đường thì đã đến giờ ăn tối, Trần Thịnh trừ dịp đặc biệt cũng không ăn tại bàn ăn giáo viên mà vẫn ngồi tại bàn của Ravenclaw. Hai bên vẫn luôn có Cho Chang và Hermione ngồi cùng, ngu gì lên bàn giáo viên ngồi một mình.
Từ hồi đầu năm đến nay, chuyện các cô gái khác bắt đầu tiếp cận Trần Thịnh đã trở thành chuyện có thể thấy hàng ngày. Mặc dù không đẹp trai, nhưng mà hắn hiện tại đang là ngôi sao của Hogwarts, một phù thủy mạnh mẽ, một giáo sư, một người hùng sẵn sàng lao vào nguy hiểm cứu bạn gái, người như vậy ai chẳng yêu thích. Chưa kể thêm một yếu tố khác nữa: hắn giàu.
Hiện tại mỗi tháng Trần Thịnh thu vào hơn mười ngàn galleon vàng. Chuyện buôn bán của hắn đã lan rộng từ Anh đến Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Ý và Mỹ. Hắn hiện tại là danh nhân rồi, thậm chí chuyện bạn gái của hắn, Elize là một bạch kỳ mã cũng bị mọi người biết đến. Thật ra chuyện này gây ra oanh động không nhỏ, thậm chí nhật báo tiên tri trong cả tuần liền liên tục đưa tin phân tích về chuyện này.
“Đầu năm thế nào Cho?” – Trần Thịnh có chút khó khăn trong việc xưng hô với Cho Chang. Rõ ràng là cô bé lớn hơn Trần Thịnh, nhưng mà hắn không chịu gọi cô nàng là chị. Nói giỡn, quan hệ của hắn và Cho Chang đã cấp tốc ấm lên sau vụ hắn cứu Cho Chang trong phòng chứa bí mật, quan hệ của hai người hiện tại đã qua mức bạn bè thông thường rồi. Bây giờ Trần Thịnh còn đang muốn gọi Cho Chang là em như hắn vẫn gọi Hermione đây.
Tất nhiên tiếng Anh không thể gọi như vậy được, nhưng mà hắn có thể giải thích cho hai cô bé về ý nghĩa của chữ “em” trong tiếng việt rồi dùng từ em đó để gọi hai cô nàng mà. Và hiện tại hắn đang làm như vậy.
“Nói vậy, em hiện tại đang cảm thấy hứng thú với cổ ngữ Rune à? Cái này hai đấy, em có thể tham khảo anh hoặc là Elize. Elize là chuyên gia trong lĩnh vực đó!” – Trần Thịnh theo thói quen họi Cho Chang là em luôn, và bất ngờ là cô bé không phản đối hắn.
Trần Thịnh mừng thầm, hắn vô tình gọi như vậy mà Cho Chang không phản ứng lại hắn, chứng tỏ cô bé không phản đối tiến tới thêm với hắn về chuyện tình cảm. Điều này tất nhiên khiến hắn không thể không ăn mừng trong đầu.
Lớp học phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay được chào đón nồng nhiệt vô cùng. Giáo sư Lupin hoàn toàn là một giáo sư cực kỳ xứng chức, khi mà giờ học của thầy đang là một trong những giờ học được chào đón nhất tại trường. Cùng với phòng chống nghệ thuật hắc ám là giờ Muggle học và Chăm sóc sinh vật huyền bí.
Tiết học đầu tiên của phòng chống nghệ thuật hắc ám là chống lại một ông kẹ, Trần Thịnh tham gia bữa học này với các học sinh năm ba khác của nhà Ravenclaw và Hufflepuff. Điều khiến cho thầy Lupin bất ngờ là ông kẹ không biết biến thành cái gì trước mặt Trần Thịnh, nó cứ xoay vòng xoay vòng mãi. Xem ra là do chủ thần đã che đậy bộ não của Trần Thịnh khi có thứ gì đó muốn dò xét não hắn mà hắn không muốn.
Vậy nên tiết học mặc dù rất hấp dẫn với các học sinh khác, nhưng mà lại bớt hấp dẫn với Trần Thịnh, hắn không có cơ hội thực hành.
“Xem ra hiện tại trong mắt người khác mình mới là người mạnh mẽ nhất môn Bế Quan bí thuật rồi.” – Trần Thịnh cười nhìn ông kẹ bị tiêu diệt nghĩ. Tất nhiên con ông kẹ này không phải giống với con mà Harry và Hermione thực hành, con đó bị tiêu diệt ngay trong buổi học rồi. Lâu đài cổ như Hogwarts thì ông kẹ không hề thiếu chút nào. Có thể nói là muốn bắt bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ có chưa tới năm trăm con người, cùng một mớ gia tinh ở trong một cái lâu đài khổng lồ mà. Có quá nhiều chỗ không ai đụng đến để cho ông kẹ phát triển.
Tháng mười đã đến, và Trần Thịnh phát hiện ra là học sinh năm ba đã có thể lần đầu tiên đi chơi làng Hogsmeade. Tất nhiên Trần Thịnh cũng không còn lạ lùng gì ngôi làng đó nữa, một xưởng sản xuất của hắn nằm tại đó, và có cả một cửa tiệm nữa. Tuy nhiên lần này không giống, vì là đi chơi, nên hắn hoàn toàn có thể cùng với Hermione, Cho Chang và Elize cùng nhau đi dạo chơi ngôi làng phù thủy duy nhất của nước Anh này.
“Ồ lần trước mình đi sớm như vậy, không biết Harry đã nhận được chữ ký của dì dượng nó để được phép đi chơi chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu, khổ thân thằng nhỏ, mà dù mình không mang nó đi thì nó cũng có xin được chữ ký đâu? Này không phải tại anh rồi nhé Harry Potter!” – Trần Thịnh nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ cười cợt nói.
Gần đây trong trường xuất hiện một con chó đen, Trần Thịnh cũng thử làm quen với nó, vì con chó chơi rất thân với Crookshanks, con mèo cưng của Hermione. Có điều con chó có vẻ không thích hắn lắm. Này cũng là chuyện đương nhiên, Sirius Black đâu có rảnh đi kết bạn với một tên học sinh năm ba chứ? Nhất là khi cậu nhóc ấy lại xem hắn như là một con chó thật sự.
Trần Thịnh cũng không gấp gáp lắm, so với các năm khác, năm ba khá là yên bình, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng lo chuyện của mình, để mặc cho cốt truyện nó phát triển. Phá nó hai năm nay rồi, giờ cho nó nguyên vẹn một năm cho vui.
Thật ra Trần Thịnh không quan tâm một phần cũng là vì hắn khá bận rộn. Làm giáo sư, lại còn đi trợ giảng, trăng tròn còn sang văn phòng giáo sư Lupin ngồi chơi cùng thầy ấy cả buổi tối. Tất nhiên là nhờ thuốc của Snape, Lupin không nguy hiểm, nhưng mà ngồi một đêm rất buồn, cô đơn. Nhiệm vụ của Trần Thịnh là khi Lupin biến hình giúp thầy bớt đau đớn, và trong đêm, trò chuyện giúp thầy bớt cô đơn và tủi thân.