52 Chương 52: Cuộc Chiến Trước Cửa Thư Viện
Nói chung là hắn thoát khỏi chuyện làm trò cười cho thiên hạ với mấy cái “thiên thần tình yêu” đó. Tất nhiên nếu có con nào dám đè lên chân hắn để đọc thơ tình, thì hắn sẽ cho chúng biết “bay” một cách thực thụ như thế nào.
Bốn tháng kể từ khi vụ tấn công con ma Nick và Justin xảy ra, mọi chuyện vẫn ổn. Mọi người cũng yên trí rằng người thừa kế đã rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ nên cũng không còn quá hằng hộc với Harry nữa. Chuyện này khiến thằng nhỏ dễ thở hẳn ra. Có điều lịch trình tập Quidditch dày đặc của đội Gryffindor khiến nó cũng mệt không kịp thở luôn. Còn có một chuyện nữa, đó là đăng ký môn học cho năm thứ ba. Lần này có rất nhiều môn tự chọn. Trần Thịnh nhìn nhìn một hồi, quyết định là sẽ học tất cả các môn học luôn, trừ môn bói toán và số học ra. Hai môn này hoàn toàn là mò mẫm về tương lai. Mà tương lai sao? Trần Thịnh luôn chạy long nhong khắp các thế giới, làm sao mà dò được tương lai hắn chứ?
Hôm nay là ngày đội Gryffindor và đội Hufflepuff đấu với nhau. Trần Thịnh đang ăn sáng bên bàn ăn nhà Ravenclaw trong lúc mọi người đang hào hứng chờ đợi buổi đấu sắp tới. Sau đó hắn nhìn thấy Harry đứng bật dậy chạy ra ngoài. Theo sau là Ron và Hermione, nhưng sau đó Hermione bỏ lại hai đứa đó chạy hướng về phía thang lầu, trong khi Ron và Harry chần chừ một lúc rồi đi ra sân đấu Quidditch.
“Hình như mình quên mất điều gì đó! Để xem nào… Harry đột ngột chạy đi, hành động vội vàng như bị kinh ngạc! Chết bà rồi! Hermione!” – Trần Thịnh đứng phắt dậy, lao ra khỏi đại sảnh đường như một cơn lốc, hướng thẳng lên thư viện của trường.
Giờ phút này Trần Thịnh chỉ hận mình không biến thành bạch kỳ mã được để chạy cho nhanh, ruột gan hắn cồn cào, Hermione đang gặp nguy hiểm! Chỉ cần hắn đến trễ, cô bé sẽ biến thành một bức tượng đá nằm trong bệnh xá ngay.
Hành lang đến thư viện đã xuất hiện trước mắt Trần Thịnh, chỉ còn cách một khúc quanh nữa thôi… Trần Thịnh đã nghe được tiếng Hermione nói chuyện: “Vậy nên chúng ta nên lấy gương soi các góc quanh trước khi đi qua để đảm bảo an toàn!” – Trần Thịnh phóng tới trước mặt Hermione. Cô bé kinh ngạc nhìn hắn thở hổn hển, khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng, nàng chưa kịp hỏi gì thì Trần Thịnh đã hét lên:
“Lập tức trở vào trong thư viện nhanh Hermione! Ngay lập tức!” – Trần Thịnh vừa hét vừa xoay người nàng cùng với Penelop, huynh trưởng bên nhà Ravenclaw, đẩy hai nàng vào cửa thư viện. Lúc này Trần Thịnh đã cảm thấy sởn hết cả gai lưng, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra. Thô bạo xô hai cô gái vào trong thư viện cùng tiếng nạt “Không được quay lưng nhìn lại!”, Trần Thịnh nhắm mắt lại, xoay người, đũa phép xuất hiện trong tay, nhắm thẳng vào khúc quanh lúc nãy hét lớn: “Reducto!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, gạch đá văng tứ tung. Kèm theo đó là tiếng rít lên của một con rắn. Con tử xà đã bò ra hành lang.
“Expecto Patronum!” – một con chó sói xuất hiện, lao đi tìm cụ Dumbledore. “Avis Oppugno!” – một đàn chim hàng trăm con xuất hiện lao vào tấn công con rắn, khiến nó phân tâm không tập trung tấn công Trần Thịnh được ngay. “Tất cả học sinh lập tức đến nơi an toàn! Hành lang rất nguy hiểm! Ngay lập tức!” – Trần Thịnh dùng bùa khuếch đại âm thanh khiến tiếng nói hắn vang vọng cả lâu đài.
“Confringo!” – Một tia sáng đỏ đánh trúng con rắn, nổ tung thành một quả cầu lửa. “Expulso!” – Lại một tia sáng phóng ra, trượt mục tiêu, khiến cho bức tường lần nữa lại nổ tung, bắn gạch đã ra tứ tung. “Stupefy!” – Tia sáng đỏ lần này đánh trúng con rắn, nhưng mà không đánh choáng được nó. Có điều thành công khiến con rắn quyết tâm bỏ qua lũ chim, nhào đến Trần Thịnh, cái miệng rộng hả ra, bên trong tràn đầy răng nhọn hoắt.
“Protego!” – Trần Thịnh không thể né tránh được, bởi hắn cảm giác được, nếu mình né đòn tấn công này, con rắn sẽ đâm sầm vào thư viện, mà Hermione thì đang ở bên trong thư viện.
Một màn chắn sáng hiện lên trước mặt Trần Thịnh, chặn lại phần lớn lực đạo của cú đớp của tử xà, nhưng cú đớp vẫn đủ mạnh để đâm xuyên răng nanh đầy nộc độc của con rắn vào người Trần Thịnh. Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim gan tràn đến, và gần như ngay lập tức, phần cơ thể trúng chiêu của hắn lập tức đình công với đại não. (Đại ca não: Lại mất liên lạc, tao trả lương tụi bây có tệ đâu mà sao bọn bây cứ khoái đình công vậy hả?). Trần Thịnh khụy xuống sàn nhà, luôn luôn trốn phía sau phóng phép, đây là lần bị thương nặng nhất của hắn từ trước tới nay.
Tử xà không nhân cơ hội nuốt luôn Trần Thịnh mà nhả hắn ra, tỏ vẻ hoảng sợ rít lên một tiếng, sau đó chui vào trong bức tường biến mất. Bỏ lại một đống hoang tàn sau lưng, à không, sau đuôi mới đúng, cùng với Trần Thịnh lúc này đã nằm dài trên sàn nhà, máu đen không ngừng chảy ra, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn.
Ý thức của Trần Thịnh mơ hồ dần, hắn không còn thấy rõ nữa, hắn nghe như có ai đó kêu tên hắn, một bóng mờ ngồi xuống bên cạnh hắn cùng với một bóng đỏ khác. Có thứ gì đó nhỏ lên trên vết thương của hắn, Trần Thịnh không biết đó là gì, hắn nhắm hai mắt lại. “Mình cũng đâu đến nỗi quá tệ đâu, chết có người khóc ướt cả người ấy chứ!” – Trần Thịnh nghĩ trước khi ý thức chìm vào trong bóng đêm.
Trần Thịnh tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bệnh thất. Hắn than thở không thôi, năm nhất khi hoàn thành chuyện hòn đá phù thủy, mình cũng tỉnh lại trong bệnh thất, lần này không biết đã giải quyết xong con tử xà chưa mà mình đã đến thăm bệnh xá lần nữa rồi. Nhìn cả người quấn băng trắng tinh, Trần Thịnh chỉ có thể cười khổ, này là biến hắn thành đòn bánh tét hình người rồi.
Bên cạnh giường bệnh của hắn, vẫn luôn túc trực Elize, mái tóc trắng của nàng xõa tung che lại khuôn mặt đang gối lên cánh tay của mình. Cô nàng lại canh Trần Thịnh đến ngủ gục bên giường bệnh nữa rồi.
“Elize! Sao em không về ngủ đi? Anh bất tỉnh bao lâu rồi?” – Trần Thịnh vừa tỉnh là Elize cũng tỉnh lại ngay. “Em không an tâm để anh một mình trong bệnh thất. Anh đã bất tỉnh một tuần nay rồi.” – Elize nắm lấy cánh tay vẫn còn lành lặn của Trần Thịnh trả lời hắn. Gương mặt nàng rạng rỡ niềm vui khi nhìn thấy hắn tỉnh lại. Cô nàng vẫn như vậy, luôn toàn tâm toàn ý vì hắn.
“Lâu như vậy à? Còn con tử xà? Anh nhớ bị nó cắn, trúng độc rồi mà? Ai đã cứu anh?” – “Là Fawkes, con phượng hoàng của cụ Dumbledore. Cụ đến ngay lập tức, con tử xà đã chạy mất rồi. Fawkes lập tức khóc, nước mắt nó đã cứu anh!” – Elize mỉm cười nói. “Hermione vừa về, cô bé khóc sung cả mắt, lúc nào cũng muốn được thăm anh. Cô bé cứ nói tại cứu cô bé nên anh mới bị như vậy. Anh nha, số thật là đào hoa! Cứ hết cứu cô này đến cô khác!” – Trần Thịnh nghe Elize nói chuyện mà cười cười không nói gì, lúc đó, cho hắn làm lại hắn vẫn làm đúng như vậy thôi. “Thịnh!!!” – một giọng nói vang lên. Số từ: 1511