7 Chương 7: Tô Thuyên
Vi Tiểu Bảo nhìn cái lưng trần nõn nà thấy nàng ngồi dậy mà không nói gì thì xán vào sau lưng ôm ấp, hai tay gã vòng ra trước ngực nắm hai bầu nhũ hoa ngồn ngộn. Hồng phu nhân gạt gã ra bò đến chỗ y phục nàng nằm vung vãi trên giường. Gã đặt tay lên mông đít tròn lẳng tính vạch khe đít ngắm lỗ đào nguyên từ phía sau thì nàng đã ngồi phụp xuống mặc áo lót vào. Vi Tiểu Bảo thấy Hồng phu nhân không động võ chút nào thì quỳ lên xán vào sau lưng thọc tay từ trên xuống vào trong tấm áo lót mong manh vuốt ve nắn bóp đôi nhũ hoa.
Hồng phu nhân tâm trạng rối rắm, nàng thầm nghĩ đám thiếu nữ trước mắt nhất định sẽ không dám lộ chuyện này ra ngoài. Còn số nam nhân giáo chúng Thần Long giáo bên ngoài sảnh đường tất cả trúng Mê xuân tửu nặng hơn cả quần thư trong này. Bọn chúng đương nhiên không biết Vi Tiểu Bảo đã mặc tình làm trò dâm ô với giáo chủ phu nhân của chúng trong này. Nàng lẳng lặng cầm quần lót xỏ vào mà Vi Tiểu Bảo cứ đeo theo áp vào từ sau lưng nàng bóp nhũ hoa rồi còn bò ra trước mặt nàng vén áo lên liếm láp đầu vú nàng nữa. Hồng phu nhân nói:
– Bọn Lục Cao Hiên bên ngoài tỉnh lại rồi tính sao đây?
Vi Tiểu Bảo nhả đầu nhũ hoa ra ngước lên nhìn nàng hỏi:
– Sau này làm sao ta gặp được tỷ tỷ ?
Gã nói rồi nhìn xuống mu lồn đầy lông đen tuyền. Hồng phu nhân đứng dậy xỏ chân vào quần lót, gã vén đám lông lồn lên để ngó hai mép hồng thêm lần nữa. Hồng phu nhân bảo:
– Ta phải về Thần Long đảo.
Vi Tiểu Bảo biết thị nói điều này hoàn toàn hợp lý. Gã lưu luyến hỏi:
– Năm nay Thuyên tỷ tỷ bao nhiêu tuổi?
Người đàn bà nghe gã đột nhiên hỏi vậy không nhịn được miệng tủm tĩm cười đầy vẻ hấp dẫn.
– Ta hai mươi tám tuổi.
Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ Hồng phu nhân đang xỏ quần áo vào thân thể nõn nà như đóa hoa đang nở tươi khoe sắc. Lúc này nàng cực kỳ xinh tươi quyến rũ nhìn trẻ hơn rất nhiều so với bao lần trước khi nàng xuất hiện trên ngai cao bên cạnh Hồng An Thông tuổi đã già, tướng mạo xấu xa hủ lậu.
Nãy giờ trong góc phòng Trịnh Khắc Sảng đã tỉnh lại rồi. Gã nằm trong bóng tối nên không ai để ý đến nhưng ngược lại gã nhìn lên trên giường có ánh đèn sáng sủa thì thấy rõ hết mọi người. Một cặp trai gái trần truồng đang vờn nhau, gã thiếu niên không ai khác hơn là Vi Tiểu Bảo còn nữ nhân gã chưa gặp bao giờ nhưng nhan sắc mặn mà, ngực mông tròn lẳng eo thon nhỏ cực kỳ gợi dục giáng tuổi cỡ sắp đến tam tuần. Trịnh Khắc Sảng nuốt nước bọt, hai mang tai gã nóng bừng lên. Gã cảm thấy thân mình ê ẩm lại đơn thân không có bọn tùy tùng bên cạnh không thể hung hăng, chỉ muốn nằm im coi trộm vì dương vật gã đã cương lên nhồn nhột trong quần. Gã nhìn ra có cả A Kha đang nằm trên giường nhưng xiêm y nàng còn khá chỉnh tề, cô cũng đang ngượng ngùng liếc mắt coi cảnh tuồng đang diễn giữa cặp Tiểu Bảo và Hồng phu nhân. Mặt cô đỏ lên vì tò mò ngó vào thân thể trần truồng và bộ phân sinh dục của hai người họ.
Hồng phu nhân toan gạt bàn tay mò mẫm mu lồn của Vi Tiểu Bảo ra kéo quần lót lên thì một dòng tinh dịch trong khe lồn nàng ứa ra làm nàng hấp tấp bụm ngay khe đào nguyên lại. Thì ra khi nãy Vi Tiểu Bảo phóng tinh xối xả vào cửa mình nàng nên bây giờ đứng lên nó mới đổ thốc tháo ra rơi lỏng tỏng vào lòng bàn tay đang bụm mu mà còn chảy dài xuống hai bên bẹn trắng nõn.
Vi Tiểu Bảo kêu lên:
– Trời ơi, gì mà ướt nhem vậy, để tiểu đệ lau chùi cho.
Tinh dịch của gã chảy ra nhiều quá làm Hồng phu nhân hai má đỏ rần đứng yên cho gã đạp nghiến quần lót nàng xuống lại. Nàng đứng giang hai đùi ra cho Vi Tiểu Bảo cầm áo lót của gã đến lau chùi hai bên háng.
Thay vì cầm đống nhùi áo chùi ngược từ dưới khe đào nguyên lên cho xong, gã còn tiếc rẻ vén lông lồn dùng mấy ngón tay vạch khe lồn nàng ra nghiêng đầu nhìn từ dưới lên làm bộ kêu lên:
– Nước gì ở đâu mà tuôn ra thế này!
Hồng phu nhân dậm chân gắt lên với gã:
– Chùi nhanh lên, bọn ngoài kia vô tới thì cái mạng ngươi cũng đừng hòng mà giữ được, còn ở đó mà coi!
Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rõ hai mép ngoài, hai mép trong hồng hồng đến tận hột le đỏ hỏn của người đẹp rồi mới chịu chùi khe lồn nàng. Hồng phu nhân được lau khô rồi vội vã xỏ quần áo vào. Nàng quay xung quanh hai tay thoan thoắt giải huyệt cho các cô, những người trúng Mê xuân tửu cũng được nàng dùng thủ pháp xoa nhẹ hai bên thái dương lập tức tỉnh táo hẳn ra. Các cô ai cũng loay hoay kiếm y phục của mình náo loạn trên giường.
Lúc này đột nhiên ngoài viện có tiếng người huyên náo. Một người phát lệnh, đại đội binh mã lập tức bao vây kỹ viện. Tiếp theo bước chân nhộn nhịp. Có người tiến vào Lệ Xuân Viện. Bọn người mới đến hành động lẹ quá ánh đèn lửa sáng trưng, trong Cam Lộ sảnh thấp thoáng bóng người.
Lại nghe thanh âm Huyền Trinh đạo nhân hô :
– Vi đại nhân! Vi đại nhân ở chỗ nào?
Giọng nói rất cấp bách.
Vi Tiểu Bảo buột miệng đáp :
– Tiểu đệ ở đây.
Nguyên quần hùng trong *** *** Hội đột nhiên phát giác ra Vi Tiểu Bảo mất tích, sợ gã gặp nguy hiểm, liền hối hả tìm kiếm. Quần hùng hỏi ra biết gã dẫn thân binh đến phường Minh Ngọc.
Sau điều tra ra tại Lệ Xuân Viện đã xảy cuộc hỗn chiến liền tiến mấy vào thì thấy tên thân binh chết nằm lăn dưới đất.
Quần hùng kinh hãi khôn xiết, bây giờ nghe tiếng gã đáp lại mới yên lòng. Vi Tiểu Bảo nghe tiếng người hô hoán xô về phía mình, gã hốt hoảng đứng dậy buông màn xuống để che kín mọi người. Gã lật đật dẫm bừa lên người khác, vừa buông màn xong thì bọn Huyền Trinh đã kéo ùa vào phòng. Người nào cũng tay cầm đèn đuốc.
Quần hùng ngó ngay thấy Trịnh Khắc Sảng giả bộ nằm ngất xỉu trước giường đều la lên một tiếng :
– Ô hay!
Lại có người gọi :
– Vi đại nhân! Vi đại nhân!
Vi Tiểu Bảo la lên :
– Ta ở trong này. Các ngươi không được vén mùng ra.
Mọi người nghe rõ tiếng gã đều lớn tiếng hoan hô.
Quần hùng ngơ ngác nhìn nhau, cười thầm nghĩ bụng :
– Hết thẩy anh em đều lo sốt vó, không ngờ gã ở trong giường vui thú mây mưa. Nguồn truyện: Truyệtruyenc.com
Vi Tiểu Bảo ở trên giường bước xuống, xỏ chân vào giầy rồi nói :
– Ta đã dùng kế bắt được mấy tên khâm phạm. Chúng nằm ở trên giường. Phen này bọn ta lại lập nên công lớn.
Mọi người thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, chứ không phải lên giường dở trò bỉ ổi với bọn kỹ nữ đều rất đỗi ngạc nhiên. Quần hùng nghe gã nói câu này rất lấy làm kỳ, nhưng ai nấy đều biết gã hành động xuất quỷ nhập thần nên không tiện hỏi nhiều.
Chuyến này Hồng phu nhân vâng lệnh giáo chủ đem bọn Mao Đông Châu, Phương Di, Mộc Kiếm Bình và Lục Cao Hiên cùng Cao, Ủy Nhị tôn giả trá hình kỹ nữ và qui nô định để bắt sống Vi Tiểu Bảo đưa đến Vân Nam cho Ngô Tam Quế.
Họ chắc mẩm bắt được Vi Tiểu Bảo là có thể cùng tiểu hoàng đế mở cuộc đàm phán bằng cách tẩu mã hoán tướng đổi lấy Ngô ứng Hùng về.
Không ngờ mọi người uống phải mê tửu ở Lệ Xuân viện để cho bốn người đàn bà bị bắt.
Gã ngoảnh đầu lại thấy quần thư đã xiêm y chỉnh tề dung mạo tươi tỉnh, bỗng thấy một tên quan quân từ ngoài cửa chạy vào nói :
– Khải bẩm đô thống đại nhân! Ngoài kia có người nói là vâng lệnh Hồng giáo chủ xin vào ra mắt.
Vi Tiểu Bảo giật bắn người lên vội đáp :
– Hồng giáo chủ hay Lục giáo chủ gì gì ta cũng không tiếp. Ngươi bảo họ cút đi!
Tên quan quân khom lưng dạ một tiếng, lùi lại một bước, nói tiếp :
– Người đó nói là trong tay họ có hai người đàn ông, xin điều đình với đô thống đại nhân cho đánh đổi hai người đàn bà.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
– Đánh đổi hai người đàn bà ư?
Gã đảo mắt nhìn Hồng phu nhân và Mao Đông Châu lắc đầu nói tiếp :
– Thế thì thú thật! Của tốt thế này khi nào ta chịu đánh đổi?
Tên quan quân đáp :
– Dạ! Tiểu nhân xin ra bảo về đi.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi :
– Hắn đem những người đàn ông nào đến đánh đổi? Con mẹ nó! Đàn ông thì còn thú gì? Đổi đàn bà lấy đàn ông thì ra mình lỗ to.
Tên quan quân đáp :
– Người đó nói nhăng nói càn. Hắn bảo một tên Lạt Ma và một tên Vương tử gì gì đó là anh em kết nghĩa với Đô thống đại nhân mới thật láo khoét.
Vi Tiểu Bảo ồ một tiếng rồi nghĩ bụng :
– Té ra Tang Kết Lạt Ma và Cát Nhĩ Đan Vương tử đã bị Hồng giáo chủ bắt sống rồi.
Đoạn hắn bật lên tràng cười ha hả nói :
– Hết Lạt Ma lại đến Vương tử. Ta lấy họ về làm gì? Ngươi ra bảo hắn hai người đàn bà này dù có đem hai vạn đàn ông đến đánh đổi ta cũng không chịu.
Tên quan quân vâng dạ luôn miệng, khom lưng thi lễ, sắp trở gót bước đi.
Vi Tiểu Bảo chợt ngó thấy Tăng Nhu, bụng bảo dạ :
– Cô này lúc trước bảo ta là kẻ đồi bại, chẳng phải hảo nhân, chỉ muốn ta buông tha cô vợ để thị đi kiếm tình lang, cô mới cho là người tử tế. Hừ! Muốn làm hảo nhân phải lỗ vốn nhiều, Tang Kết và Cát Nhĩ Đan đã bái kết huynh đệ với ta. Nếu ta không đánh đổi họ về, nhất định sẽ bị Hồng giáo chủ giết chết. Ta giữ Hồng phu nhân lại lúc này nhất định không xong với bọn Thần Long giáo. Hay ở chỗ ta đã trúng canh bạc lớn được chơi nàng một vố thỏa thuê còn đòi gì nữa, dù nàng có về tiếp tục làm Hồng giáo chủ phu nhân làm gì mà ta lại không có cơ hội gẫn gũi với người đẹp nữa.
Gã nghĩ thế rồi gọi giựt lại :
– Hãy khoan!
Tên quan quân dạ một tiếng, khom lưng chờ lệnh.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Ngươi ra bảo hắn về nói với giáo chủ buông tha hai người kia rồi ta đưa trả Hồng phu nhân về cho y. Vị phu nhân này hoa dung nguyệt mạo là của báu trên thế gian mà ta chịu đánh đổi lấy hai người đàn ông là y lợi nhiều lắm rồi. Còn một người đàn bà nữa thì ta không thể buông tha được.
Tên quan quân vâng dạ lui ra.
Hồng phu nhân nghe giọng lưỡi gã lại tán dương nhan sắc mình với thuộc hạ bên ngoài trong này mắt nàng đẩy đưa nhìn mặt gã nói:
– Khâm sai đại nhân! Đại nhân thật khéo khoa trương cho người.
Vi Tiểu Bảo đáp :
– Đã là hảo nhân thì việc gì cũng phải cho đến nơi đến chốn. Bọn tại hạ đã chịu lỗ vốn thì cho lỗ luôn thể. Giao hàng trước rồi mới thu tiền sau. Quân bay đâu! Mau khiêng kiệu cho thượng cấp của ta.
Đoạn gã đón lấy chìa khóa, chính mình mở khóa cho Hồng phu nhân và đưa thị ra cổng.
Vi Tiểu Bảo ra tới nhà đại sảnh đã thấy tên quan quân kia đang nối chuyện với Lục Cao Hiên.
Vi Tiểu Bảo nói :
– Lục tiên sinh! Giáo chủ phu nhân đây, tiên sinh đưa về mà lãnh đại công. Thưa phu nhân! Thuộc hạ kính cẩn nghinh tiếp lão nhân gia đắc thắng hồi triều, đồng thời cầu nguyện giáo chủ cùng phu nhân vĩnh hưởng tiên phúc, thọ dữ thiên tề.
Hồng phu nhân cười khanh khách đáp :
– Ta cũng xin cầu nguyện cho Khâm sai đại nhân thăng quan phát tài, thọ sánh non Nam, vợ xinh hầu đẹp, vạn đại công hầu.
Vi Tiểu Bảo thở dài ngó thẳng vào mắt Hồng phu nhân nói :
– Thăng quan phát tài là việc dễ, nhưng vợ đẹp hầu xinh thì khó lắm. Đã gặp được rồi lại phải tiễn bước ra đi.
Lục Cao Hiên bên ngoài chau mày lầm bầm chửi thằng quan lỏi con, trong lòng lão nổi lên đầy mối nghi hoặc sao gã lại nói những câu có ý trăng hoa với giáo chủ phu nhân như vậy. Hồng phu nhân biết bọn nam nhân thuộc hạ bên ngoài đang nghe ngóng từng lời đối đáp trong này, đôi mày liễu trợn lên nhìn Vi Tiểu Bảo.
Gã lên tiếng hô :
– Chuẩn bị kiệu hoa và tấu nhạc để tiễn khách.
Gã thân hành đưa Hồng phu nhân ra tận cổng ngoài nơi cỗ kiệu đang chờ. Lục Cao Hiên nhìn theo sau lưng giáng Hồng phu nhân nhẹ nhàng bước lên kiệu, mắt lão trợn ngược lên, trong lúc hỗn loạn nàng chụp nhằm quần dài của một nữ nhân khác may bằng thứ vải mỏng để mặc bên trong áo dài. Nàng mặc chiếc áo chỉ ngắn đến ngang mông, nửa mông bên dưới vun tròn cùng hai đùi thon dài tuyệt mỹ của Hồng phu nhân hiện ra rõ rệt sau lớp vải quần mỏng dính như khiêu khích Lục Cao Hiên. Mặt lão tái đi rồi đỏ rần lên. Trước giờ khuôn mặt kiều diễm thường làm đàn ông mơ tưởng đến thân thể nàng. Dục vọng trong lòng lão cháy bùng lên trong đầu thầm nghĩ thằng lỏi con Vi Tiểu Bảo nhất định đã dở trò bậy bạ với giáo chủ phu nhân rồi chứ còn ai vào đó.