Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 4

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

4 Chương 4

Thoáng một cái mà chị đã ở nhà tôi hơn 4 tháng trời. Bây giờ mỗi khi chị về cũng bắt đầu thấy nhớ. Bởi mỗi khi có chị tôi rất vui vì có người nói chuyện. Đánh cờ. À quên chị còn biết đánh cờ vua. Tuy nhiên cũng khá thôi. Tôi món này có số má, cũng thi nọ thi kia. Chị không biết thấy tôi có bàn cờ rủ tôi đánh. Chị khoe hồi sinh viên không nhiều đối thủ. Đánh với tôi vài ván tôi thấy cũng bình thường nên đánh cũng nhường nhiều. Chị không biết nên rất hăng máu rủ tôi đánh cờ thế nên rỗi rãi chị em lại chiến đấu cờ quạt. Chị hay rủ tôi đi tham gia mấy trò sinh nhật, đàn đúm của các bạn cùng học tại chức với chị. Nói chung quan điểm của chị là muốn tôi sôi nổi hoạt bát hơn. Tôi cũng khá mạnh dạn hơn từ ngày có chị lên ở cùng chứ không còn thui thủi ít nói nữa. Bố mẹ tôi rất mừng khi thấy tôi thay đổi vui vẻ, hay nói hơn. Đúng như bác SACHTV trên diễn đàn nhận xét có lẽ tôi chỉ có một mình nên khi có người sống trong nhà chia sẻ chuyện trò thì tôi thấy vui hơn nhiều và quý mến người ở cùng nhiều. Sẽ có người hỏi tôi có tà dâm gì với chị không. Tôi xin trả lời thẳng thắn hoàn toàn không có. Chị rất vui vẻ, có nhiều lúc tôi đi trước lên cầu thang chị đi sau bám vào vai tôi vừa nhảy từng bậc cầu thang một vừa đu lên người tôi. Nhưng tôi cảm nhận đó không có yếu tố nam nữ mà chỉ là tính tự nhiên vui nhộn của chị. Chị rất hay hát vừa làm vừa hát, mà hát lại hay, có lẽ do di truyền tính văn nghệ sỹ của bố. Lắm lúc tôi ngẩn người khi ngắm nhìn chị, tay thoăn thoắt rửa bát, tay luộc rau miệng thì hát. Nhiều khi cao hứng còn múa một vòng rất đáng yêu. Khi phát hiện ra tôi đang nhìn, chị quay lại trán lấm tấm mồ hôi, cùi tay khẽ nâng lọn tóc che mắt, nháy mắt với tôi một cái chị hỏi :

– Hát hay không.

– Sao đần mặt ra ông tướng bại trận

Nếu bác nào được ngắm chị trong hoàn cảnh này không thể không yêu được. Nó có sự nhí nhảnh tuyệt vời, sau này xem mấy phim Hàn Quốc cũng có vài pha nhưng những pha chị làm tôi vẫn thấy đẹp hơn. Còn nhiều những hành động như vậy của chị như là vừa từ quê lên chị dựng con 82-89 xuống nhìn thấy tôi chị hất hàm : Thế nào tối nay có làm vài ván không ông bại trận. Nói thật đáng yêu vô cùng. Nếu ngày xưa tôi thầm mong sau này có người vợ như chị Thanh thì bây giờ tôi lại thích có một người yêu đáng yêu như chị. Các bác biết không bây giờ nghĩ lại tôi ước ao không có chuyện xảy ra giữa tôi và chị. Tôi chỉ muốn chị em mãi như thế. Chuyện này tôi sẽ nói sau. Như trên tôi đã nói việc gì cũng vậy dù tốt hay xấu cũng phải có hoàn cảnh đưa đẩy thì mới thành chuyện. Chuyện của tôi và chị cũng vậy, nếu không có hoàn cảnh đột biến xảy ra thì chị vẫn là chị, em vẫn là em chứ không để lại một nỗi lòng cho tôi mãi đến bây giờ. Nói qua một chút về tôi, tôi từ nhỏ luôn là con ngoan trò giỏi trong mắt mọi người. Lớp 9 cũng tham gia đội tuyển làm tý giải 3 toán. Lớp 12 học chuyên Lương Văn Tuỵ thi đội tuyển Vật lý toàn quốc cũng có giải khuyến khích. Nói chung ảnh đẹp, các bạn bố tôi luôn lấy tôi làm gương cho con cái nên về cơ bản được các chú em thần tượng, các chú cùng lứa tuổi hay bị đem tôi ra so sánh ghét ngầm và nhận được sự tôn trọng của các bậc phụ huynh khi gặp tôi. Có chuyện thế này cũng kể luôn với các bác. Hồi mới nhập học ở ĐH, ngày đầu tiên đi học có chú ra bắt tay làm quen. Sau một hồi giới thiệu thì biết chú con bác bạn làm cùng cơ quan với bố tôi. Chú này học khác trường (trường Hoa Lư B cũ nay là trường Trường PTTH Trần Hưng Đạo) nên tôi không biết. Chú này kêu : Ngày xưa tôi đến khổ vì ông, ông bà già có gì cứ đem ông ra dạy tôi. Hơi đi chơi tý về ông lại bài văn : Mày xem cái thằng Q tao đến nhà nó chơi lúc nào cũng thấy nó học mà mày thì suốt ngày chơi bời lêu lổng. Chú rất ấm ức nên quyết xem mặt mình như thế nào và chú chỉ dám nhìn tôi từ xa nên khi gặp tôi ở giảng đường chú nhận ra ngay mà mình thì không biết chú. Về sau này mình với chú khá thân. Thôi lan man quá. Mặt khác ngoài học ra cũng có thành công nhất định trong các lĩnh vực khác như tham gia thi đấu cơ vua cấp thị xã, tỉnh. Việc học hành của tôi bố mẹ không bao giờ phải nhắc vì tôi khá ham học. Thông minh cũng có nhưng không xuất chúng, ở môi trường toàn các bạn học giỏi và công nhận bọn nó thông minh hơn nên phải xác định cần cù hơn chúng nó. Tuy nhiên đội toán không đủ trình nên xác định không cạnh tranh được xang đội lý nên cũng có tý thành quả. Tôi giới thiệu qua về tôi như vậy để các bạn hình dung ra sự tin tưởng tuyệt đối của bố mẹ với tôi. Ông bà hoàn toàn yên tâm mỗi khi đi đâu xa vì tôi chưa bào giờ làm điều gì sai trái cả mà ông bà được biết. Việc làm của tôi và chị Thanh thì đương nhiên không thể biết vì hôm nay tôi mới nói ra chứ ngày xưa mọi chuyện nằm trong vòng bí mật. Vì tin tưởng như vậy nên cơ bản các cụ không bào nghi ngờ gì tôi, lo lắng chuyện xấu từ tôi.

Quay trở lại chuyện của tôi với chị, tôi nhớ không rõ lắm nhưng khoảng sau 4 hay 5 tháng gì đó chị đến nhà tôi ở thì đó là mùa mưa bão. Nhà ngày xưa xây hình như không có kinh nghiệm nên bị thấm nặng đặc biệt phòng bố mẹ tôi mốc loang lổ. Vậy nên bố mẹ tôi quyết định sửa nhà. Nhân tiện ông bà cũng muốn xây thêm nhà vệ sinh trên tầng vì vừa có chỗ để máy giặt dự kiến mua (ông bà thấy nhà bạn có máy giặt bãi chuyên dùng vắt khô nên rất thích muốn có 1 cái nhưng chưa có chỗ để) vì vậy phải cải tạo lại phòng chị đang ở nhỏ lại và làm thêm cái hành lang ra sân sau. Sân sau sẽ xây thêm cái nhà vệ sinh còn mái các cụ sử lý chống thấm bằng cách làm mái nhựa (ngày đấy tôn chưa có nhiều chỉ có tấm nhựa màu xanh hoặc trắng) toàn bộ ngôi nhà. Với khối lượng việc như vậy cũng phải mất 2 tháng. Cuối tuần chị lên ông bà thông báo việc đó với chị. Ban đầu chị nghe thấy vậy chị xin ra ở ngoài với mấy người bạn nhưng bố tôi không đồng ý. Ông bảo chị vào ngủ với mẹ tôi còn ông xuống gác xép với tôi tạm 2 tháng. Thấy thế chị đề nghị để chị xuống gác xép cũng được vì chị cũng ngại ngủ với mẹ tôi. Bố tôi cho là phải nên xắp xếp cho chị xuống ngủ cạnh tôi. Ông lấy thêm một cái phản nữa để chị nằm phía trong còn tôi nằm phía ngoài riêng biệt. Ông còn cẩn thận sợ chị ngại ông lấy bình phong chắn giữa hai chị em. Thế là hai chị em ở dưới gác xép cùng nhau. Được tuần đầu hai chị em còn hay bê bình phong ra chắn nhưng sau đó ngại vì nặng nên cũng không cần nữa. Thời gian này đã vào hè, lớp chị phải học liên tục và chị ở nhà tôi từ đầu tuần đến cuối tuần.

Khi chị xuống ngủ với tôi bao kỷ niệm về chị Thanh lại ùa về. Thực ra việc tôi lao vào học, đọc sách, nghiên cứu cờ vua, … khi chị Thanh về cũng là để tôi quên đi những ngày tháng êm đềm cùng chị. Các bác biết không những kỷ niệm sâu sắc mà không thể nói ra được mỗi khi lục lại ta cảm thấy nó như sao một chiếc đĩa CD nhưng không cất đi đâu được ta lại bỏ vào chỗ cũ. Nó làm cho kỷ niệm ta thêm đầy ra làm cho lòng ta thêm nặng. Đó là nỗi niềm là khắc khoải trong con tim và tâm hồn của mình. Sau hơn 3 năm cất dấu kín trong tâm hồn thì chị lại đánh thức nó dậy. Con người sinh học của tôi lại trỗi dậy. Tôi bắt đầu để ý chị, bắt đầu có nhiều ý nghĩ khác trong đầu, không còn trong sáng, không còn vô tư. Tôi hay ngủ sau chị nên khi chui vào trong màn thì đều quay xang ngắm nhìn chị ngủ, nhớ về những hành động, lời nói của chị ban ngày mà cười thầm. Nhiều lúc sao tôi thấy chị ngây thơ thế. Tôi nhường chị cờ vua, cờ caro nhiều khi rất lộ mà chị cứ vô tư cứ ăn mừng chiến thắng cứ xoa đầu tôi. Tôi thích thế tôi muốn chị vui vì chị vui chị đẹp biết bao, chị lại hát, chị lại cười. Ngay cả khi chị bực mình về điều gì thì chị cũng rất khác. Thỉnh thoảng chị bực mình ai đó ở lớp chị về nhà chạy ngay lên gác xép nằm thẳng ra miệng liên tục tức quá tức quá. Rồi chị ra bàn viết cái gì đó ra giấy rồi xé liên tục thấy tôi miệng vừa nói liến thắng vừa xổ hết tâm sự ra. Nếu tôi có ý định bỏ đi thì chị bắt ngồi nghe bằng hết. Tôi lúc đó là cái chỗ để chị xả sự tức giận của mình. Nhiều lúc nghe mà tôi chả hiểu đầu cua tai nheo gì cả nhưng chị vẫn bắt nghe. Mọi việc chỉ diễn ra bình thường như thế cho đến một hôm, tôi và chị đi uống cafe với bọn bạn chị về. Không hiểu sao lại không buồn ngủ thế là hai chị em chui vào màn chị lấy cái đèn bàn vào bật sáng lên chơi cờ caro. Tôi không biết chơi bao lâu chỉ biết khá khuya rồi thì chị ngủ gục lúc nào. Thấy thế tôi mới nhẹ nhàng nâng đầu, chân chị cho ngay thẳng. Tôi ngồi ngắm nhìn chị ngủ một lúc, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn. Tôi thấy ngực chị phập phồng theo hơi thở. Gió quạt làm cho một lọn tóc bay xuống mắt chị tôi đưa tay định gạt xang rồi lại rụt tay lại. Ngắm nhìn chị một lúc thì tôi rút đèn và chui xang phản của mình để ngủ. Tôi quay lại dẹm cửa màn cho chị thì phát hiện màn phía bên kia chưa dẹm nên lại quay vào nhẹ nhàng dẹm màn bên kia lại. Tôi lại ngắm nhìn chị một lúc nữa. Trong tôi lúc này bao thứ lẫn lộn bao nhiêu câu hỏi và vấn đề đặt ra. Tôi muốn nằm cạnh chị nhưng không dám, tôi muốn động vào thân thể kiều diễm kia nhưng cứ đưa tay ra lại rụt lại. Tôi sợ hình ảnh lung linh trước mắt biến mất, tôi sợ nhiều thứ sẽ không còn như trước nữa và tôi sợ chị bỏ đi khỏi nhà tôi. Hương thơm từ người con gái toát ra làm cho tôi ngây ngất. Cuối cùng tôi vẫn quyết định về phản mình ngủ vì thấy rằng mình không được đi xa không được làm mất hình ảnh tuyệt diệu của chị và cũng không để chị coi thường mình. Tôi có khả năng chế ngự cảm xúc rất tốt. Đang chui ra khỏi màn tôi thấy hẫng và ngã nhào về phía sau. Một bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay tôi kéo lại. Đó là tay chị, tôi ngã nằm cạnh chị mặt hướng về mặt chị, chân vẫn chéo ra phía cửa màn. Tôi còn chưa kịp hiểu việc gì thì một nụ hôn nóng bỏng đặt lên môi. Chị hôn tôi mãnh liệt. Đầu tôi mụ đi không biết mình đang tỉnh hay mơ. Tôi hưởng ứng nhiệt tình nụ hôn của chị và từ từ nằm xuống. Tôi ôm chặt chị vào lòng. Tôi hôn chị say đắm, tôi hôn lên tóc mái tóc mà tôi thích nhất tôi hôn tai hôn cổ hôn cằm hôn tất cả vị trí nào trên mặt chị mà tôi thấy. Tay tôi gì chặt chị vào lòng, cả người tôi áp vào chị con tim tôi đập loạn nhịp. Bàn tay tôi chạy dọc lưng chị tôi ngừng hôn ôm xiết chị rồi lại hôn tiếp. Nó là sự bùng nổ, là sự mãnh liệt sau bao ngày. Tay tôi bắt đầu khám phá đầu tiên là bờ mông cong mọng của chị tôi siết chặt mông chị vào người tôi, chị hưởng ứng theo và gần như dán chặt vào tôi. Rồi tôi để chị nằm ngửa ra và bắt đầu hôn xuống dưới, tôi hôn xuống phía ngực chị tôi hôn đến đâu thì tay vụng về mải móng cởi từng cúc áo chị đến đó. Chị nhắm nghiền mắt và tận hưởng. Tay chị ghì đầu tôi chặt xuống người chị ưỡi cong lên uốn éo khi miệng tôi đặt vào. Phực ! tôi đã mở được chiếu áo con của chị và toàn bộ bầu ngực của chị hiện ra. Nó không to mà tròn đẹp nó thể hiện sức sống của người con gái tuổi đôi mươi. Nhưng rồi lý trí cũng trở về. Tôi như chợt tỉnh giấc sau giây phút đầy mãnh liệt. Trong đầu tôi vang lên tiếng ra lệnh không được dừng lại và tôi dừng lại ngay. Tôi ngượng ngịu kéo chiếc áo con che ngực chị và hai tay khép hờ áo chị. Miệng tôi ấp úng không nói lên lới chỉ hai từ

– Em … em chị… chị ….

Thực ra lúc đó tôi định nói em xin lỗi chị nhưng không thể toát thành lời. Tôi thấy vệt nước mặt chảy ra hai bên khoé mắt chị. Chị vẫn nhắm nghiền mắt không nói gì. Tôi lặng lẽ định mở cửa màn chui ra thì chị nói nhưng vẫn nhắm mắt và nức nở:


– Q mà ra khỏi màn thì ngày mai Mai Anh sẽ ra đi mãi mãi.

Tôi sững sờ ngồi im một lúc rồi quay mặt lại nhìn chị. Chị rấm rứt khóc và chị lại kéo tôi nằm xuống và hôn tôi mãnh liệt. Tôi thấy vị mặn trong mồm mình vì có cả nước mắt chị trong đó. Sau đó thì tôi và chị không còn ngại ngùng gì nữa chúng tôi hoà vào nhau, quằn qoại với nhau thăng hoa cùng nhau. Tôi như mê đi. Cảm giác của tôi lúc này là thăng hoa tột đỉnh. Chị cũng vậy chị rên siết sau mỗi lần mạnh mẽ của tôi. Chị hưởng ứng nhiệt tình cùng tôi. Chúng tôi lúc người này ở trên lúc người kia lại ở trên. Cuối cùng như ngọn núi lửa sau hàng trăm năm thức giấc và bùng nổ mãnh liệt tôi ôm siết chị vào lòng. Mồ hôi của tôi và chị trộn lẫn vào nhau. Chúng tôi hổn hển cùng nhịp thở chị cấu chặt vai tôi rúc đầu vào cằm tôi dán chặt vào tôi như không muốn rời ra. Chúng tôi cứ như vậy đến khi thiếp đi và ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau chúng tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gọi cửa của toán thợ. Tôi và chị vội vàng mặc quần áo vào. Chị ôm chặt lấy đầu tôi hôn nhẹ và thì thầm vào tai tôi

– Q tuyệt vời Mai Anh yêu Q lắm.

Rồi chị nhanh chóng chui ra khỏi màn chạy xuống nhà. Một lúc sau chị ra mở cửa cho thợ. Tôi vội vàng về màn của mình nằm vắt tay lên trán hồi tưởng lại đêm hôm qua. Thực sự cho đến lúc đó tôi vẫn không tin mọi việc xảy ra như vậy. Một lúc sau tôi thấy chị lại vào phòng, chị khoá cửa lại và tháo màn, gấp chăn của mình. Chị lại chui vào nằm cạnh tôi ôm tôi và hôn tôi tiếp. Chị lúc nào cũng thế cũng thể hiện tình cảm mãnh liệt như thế. Tôi ôm chặt chị vào trong lòng mà ngổn ngang ý nghĩ. Khác với ngày xưa giờ tôi đã là chàng trai 17 tuổi với những suy nghĩ chín chắn hơn nhiều. Tôi biết hậu quả mình đã làm. Tôi sợ, tôi không biết tình cảm của chị với mình là sao. Tuy chưa yêu người con gái nào nhưng rõ ràng với tôi chị vẫn là chị. Tôi thích chị và không phủ nhận điều này nhưng là ngưỡng mộ chứ không phải tình yêu. Tôi lo lắm không biết ngày mai, ngày kia mọi việc thế nào. Chị thấy tôi trầm tư nên phần nào cũng đoán được tâm tư của tôi. Con gái đúng là nhạy cảm :

– Q sợ hả sao mà nghĩ ngợi nhiều thế.

Chị tiếp lời :

– Mai Anh không bắt đền Q đâu.


Tôi nhận thấy từ tối hôm qua chị đã đổi cách xưng hô với tôi. Chi xưng tên chứ không xưng chị. Tôi im lặng một lúc rồi hỏi chị :

– Chị thế này có làm sao không, em sợ lắm, nhỡ mọi người biết thì chết.

– Q không nói, Mai Anh không nói thì ai biết được. Mà bây giờ khi không có ai Q phải gọi tên Mai Anh nhé.

Tôi cũng không biết làm sao nữa chỉ gật đầu. Tôi tin vào sự sắp xếp của chị nên ôm chặt chị vào lòng. Được một lúc thì chị đi ra chuẩn bị bài vở đi học. Tôi vẫn nằm đó nghĩ ngợi lung tung.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.