Trở về truyện

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ - Chương 34

Truyện Xưa Giờ Mới Dám Thổ Lộ

34 Chương 34

Tết dương lịch hắn và cô về thăm nhà cô. Cô và hắn ra xe về rất sớm, đến nhà mới có 10h sáng. Hắn đã gặp được bố cô và nói chuyện với ông rất nhiều. Nói chung ông là một người khá hiểu biết nhưng quả thật có chút không bằng lòng với xã hội. Ông phát biểu nhiều câu chua chát về cuộc đời và sự phấn đấu của con người. Ông cũng hỏi hắn, bố mẹ hắn. Hắn thành thực nói hết với ông. Hắn cũng nói sơ về mối quan hệ của cô và hắn với ông. Ông vui vẻ và chỉ dặn quan hệ lành mạnh dựa trên tình yêu. Cùng giúp nhau học hành tiến bộ. Buổi trưa anh chị cô cũng về và cùng ăn cơm với hắn. Hắn không thích anh của cô lắm, đặc biệt là chị dâu cô. Họ nói chuyện có gì chợ búa và vật chất quá. Việc trưng diện, khoe tiền của hình như họ thể hiện hơi quá lố. Cô biết, nhưng cô chỉ cười. Hắn nghĩ cùng là anh em sao mà khác nhau thế. Nhưng cô nói, với ai cô không biết chứ với cô anh hay cho cô tiền lắm và khá quan tâm đến cô rất tốt với cô. Đặc biệt từ khi mẹ mất chỉ anh hay hỏi han quan tâm đến cô nhiều nhất. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ cảm thấy không thích cách nói chuyện của anh thôi. Buổi chiều hắn chia tay cô và về Hà Nội hẹn cô chủ nhật hắn sẽ đón cô ở bến xe.

Chuyện của cô và hắn cứ lặng lẽ trôi qua trong tình yêu nồng ấm, tình cảm của cô và hắn ngày càng khăng khít. Cô và hắn ngày càng hiểu nhau và yêu nhau hơn. Cô phải cám ơn hắn rất nhiều vì hắn giúp cô trong việc học rất nhiều. Chưa có kỳ thi nào cô lại điểm cao như vậy. Còn hắn được cô chăm sóc cẩn thận nên không còn tiều tuỵ nữa, bảnh bao hơn, chỉnh tề hơn.

Tết âm lịch hắn đưa cô về rồi mới từ Hải Phòng về. Xa cách nhau cả hơn trăm km đường trong thời gian dài nhưng ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với nhau, cả cái Tết hắn về mà sau Tết mẹ thanh toán tiền điện thoại phụ trội hơn 300 nghìn. Bà kêu trời kêu đất nhưng hắn chỉ cười.

Hôm nay, hắn ra bến xe đón cô từ quê lên. Từ xa đã nhìn thấy dáng quen hắn vẫy vẫy tay. Hắn chạy nhanh xe lại gần cô và đỡ cho cô hành lý.

– Em làm gì mà mang nhiều đồ thế này.

– Hì hì mang được gì thì mang, đỡ phải mua anh ạ.

– Này Tết đi chơi nhiều hay sao mà gầy đi nhiều rồi đấy.

– Thì Tết về chỉ đi chơi thôi chứ còn làm gì. Cô cự nự


– Léng phéng anh biết được chết với anh.

Cô lườm hắn cháy mặt. Hắn cười xoà và lảng tránh ánh mắt của cô.

– Còn anh nữa.

– Hì hì thôi lên xe anh đưa em về nào.

– Về nhà anh luôn đi

– Thế không về nhà trọ à.

– Đồ em mang lên chủ yếu mang lên cho anh. Với lại em nhớ anh nên lên sớm 2 ngày. 2 ngày nữa con Linh con Nguyệt lên em mới về.

– Thế thì tuyệt cú mèo. Tối hôm qua cô đơn quá.


– Sợ lại mấy em xinh đẹp đến chơi nhớ nhung gì em đâu.

– Làm gì có ai.

– Em thấy nghi nhiều lắm đấy. Anh cứ thế em giận luôn chia tay luôn.

– Ơ này, anh làm gì mà em doạ anh vậy.

– Lại không doạ đã mừng tuổi em đâu, gặp mặt là hỏi han linh tinh.

– Thôi chết anh quên, nhìn thấy em anh mừng quá quên mất. Thôi để về nhà anh mừng tuổi cho, anh chuẩn bị sẵn cho em đây rồi.

– Thế chứ.


– Hết nóng nẩy chưa. Gớm có mừng tuổi mà đã giận anh ngay được.

– Hì hì em trêu anh thôi. Mà đi xe chật trội nên cũng bực mình anh ạ.

– Ừ.

Cô lại ôm chặt hắn dựa cả người vào hắn. Gần hai tuần không gặp nhau cô nhớ hắn cồn cào. Hắn cũng vậy, chỉ mong Tết qua nhanh để lên với cô. Bây giờ cạnh cô rồi hắn thấy vui biết chừng nào. Về đến nhà ngay sau khi vào nhà hắn mừng tuổi cô. Một phong bao lì xì hắn lên Hàng Mã chọn mãi mới được. Cô thích thú ôm chầm lấy hắn và hắn đặt vào môi cô một nụ hôn dài để thoả nối nhớ nhung. Còn cô sau khi hôn cũng mừng tuổi hắn. Cô lục trong hành lý ra một cái áo sơ mi rất đẹp cô mua từ dưới Hải Phòng lên. Hắn mặc thử ngay vừa vặn và rất bảnh.

– Người yêu khéo chọn nhỉ. Đẹp ghê.

– Em biết anh sẽ thích mà.

– Thôi em đi tắm thay quần áo đi rồi mình làm cơm tối ăn nhé.

– Vâng anh cứ để đấy tý nữa em làm nhé.

Tắm xong xuống cô sắp đặt mọi thứ. Toàn đồ cô mang lên cho hắn, rau có, hoa quả có, đồ ăn có và mấy thứ linh tinh.

– Vậy em toàn mang đồ lên cho anh à.

– Em góp gạo với anh, cứ ăn chực mãi ngại lắm.

Hắn cốc đầu cô nhưng hắn cũng rất vui. Hắn có cảm giác cô như người vợ hiền. Hắn nhìn cô âu yếu. Sao cô lại đáng yêu đến thế, lại ngoan đến thế, lại chu đáo đến thế. Hắn hạnh phúc lắm, hắn cảm ơn trời cho cô đến với hắn.


Sau bữa ăn cô và hắn đưa nhau đi chơi đến tận khuya mới về. Một buổi tối đi chơi trong cái lành lạnh của tiết xuân, nghe nhạc cổ điển và hắn với cô mỗi người làm 1 ly rượu anh đào. Cô chỉ uống một tý mà mặt đã ửng hồng rồi cô nhường hết cho hắn. Về đến nhà cô và hắn lao ngay vào nhau. Dĩ nhiên rồi lại một tối mặn nồng đáng nhớ. Vội vàng và cuống quýt, đã lâu rồi cô và hắn không gần gũi nhau, bây giờ cả hai lao vào nhau khám phá nhau đầy khao khát. Khi đã vượt qua giới hạn nhiều lần thì người phụ nữ cũng mạnh dạn hơn nhiều. Cô mạnh dạn hơn nhiều, cô đã chủ động với hắn chứ không còn bị động như những ngày nào. Cô cũng đã tham khảo thêm nhiều về kinh nghiệm quan hệ. Đối với cô bây giờ không còn lạ lẫm nữa mà chuyển xang làm cho nhau sung sướng đến cùng. Hắn và cô miệt mài trong hoan lạc, sung sướng dâng tràn và bùng nổ dữ dội. Hôm nay hắn và cô bùng nổ đến 2 lần. Sáng hôm sau tỉnh dây lại tiếp tục. Hắn với cô quấn vào nhau như muốn thoả những ngày xa cách. Thoả mãn là cảm giác của hắn và cô lúc này.

– Thật sung sướng em nhỉ.

– Dạ, mà anh cứ như chết khát chết đói ý.

– Thôi mà em chiều anh cả Tết xa nhau rồi mà.

– Thì em có phản đối gì đâu.

– Hì hì em có thích không.

– Không nói với anh, anh ghê lắm.

Cứ thế cô và hắn trêu nhau, đùa nhau cả ngày. Không phải đi học, nên cô và hắn chỉ đi chơi rồi về nhà ăn uống lại ôm nhau. Loáng một cái đã 2 ngày cô lại về nhà trọ. Cô và hắn lại đi học và trở lại cuộc sống thường ngày.

Trước Tết dương lịch H nhờ các bạn tìm giúp nhà vì H không muốn ở trong ký túc xá mà ra ngoài cho tự do hơn. Hắn đi lang thang trong khu nhà hắn thấy có nhà gần đó cách nhà hắn mấy trăm mét cho thuê. Hắn hỏi thì giá cả cũng được nên gọi H đến để xem nhà và H đã thuê nhà đó cùng với mấy đứa em cùng quê ở chung. Sau đó H và mấy đứa cứ thỉnh thoảng xang nhà hắn chơi vì hắn có máy tính và ti vi. Cô cũng biết và gặp mọi người nhưng cô dường như không thích lắm. Nói về H có lẽ là người phụ nữ mà tất cả các phụ nữ có bạn trai đều phải dè chừng. H thông minh, yêu kiều, đài các. H là mẫu người luôn làm con trai mê ngay lập tức khi gặp. Chị còn ghen với H huống gì cô.

– Chị H bạn anh xinh nhỉ

– Hoa khôi trường anh hồi cấp 3 đấy.

– Em thấy chị và anh thân nhau quá.

– Ừ học với nhau bao năm, ngày xưa luôn đi học cùng nhau.

– Nhưng em thấy chị cứ lành lạnh thế nào.

– Tính nó vẫn thế kiêu từ nhỏ

– Thế anh có thích chị không.

– Nói thế nào nhỉ. Nếu em thân với H và nói chuyện với cô ấy nhiều, cô ấy mở lòng thì hay đấy. Nhưng thú thật H và anh chỉ là bạn. Người con trai trong mắt cô ấy khác cơ.

– Nếu anh lọt vào mắt xanh chị ấy anh có yêu chị ấy không.

– Em hỏi khó quá, anh cũng không biết nữa.

– Không anh chỉ được trả lời có hay không.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

– Chắc là không, vì bao năm nay anh với H vẫn thế. Anh chả thấy nhớ nhung gì cả. Kể cả thời gian thất tình thỉnh thoảng cũng qua phòng nó chơi nhưng thấy làm sao, nói chung không hợp.

– Nghi lắm chắc ngày xưa cũng tán tỉnh nhưng không được. Hay chị là người yêu cũ của anh.

– Anh xin thề với em, chưa bao giờ anh tán tỉnh nó cả.

– Em tạm tin như thế.

Kể từ đó cô cũng không hỏi nhiều về H nữa nhưng cô quan sát thái độ của hắn kỹ hơn mỗi khi có H ở nhà hắn. H thực ra lần nào cũng đến với mấy em cùng phòng nhưng thỉnh thoảng cũng qua hắn chơi có một mình. Nói về H thực ra bề ngoài lạnh lùng là vậy nhưng rất yếu đuối. H rất ít bạn gái vì các bạn đều ngại khi chơi với cô. Khi cô lên học đại học cô ngày càng đẹp ra. Bạn gái khác cạnh cô chỉ làm nền cho cô xinh thêm ra thôi. Chính vì vậy khi H ở trong ký túc xá rất vất vả vì lượng cổ động viên nam quá nhiều. Cô phải chuyển ra ngoài cũng vì lời qua tiếng lại của các bạn cùng phòng. Nên mỗi khi có chuyện H thường tìm đến hắn để tâm sự. Hắn cũng là người chịu khó lắng nghe và có ý kiến nên H rất tin tưởng. Dù sao cũng là bạn thân. Khi cô đồng ý là người yêu hắn thì người đầu tiên hắn giới thiệu cô cũng chính là H. Nhưng phụ nữ vẫn cứ là phụ nữ ghen nó là thuộc tính thường trực. Nói chung cô luôn có ý nhắc nhở hắn không được thân mật với H quá. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng bóng gió thôi.

Sau thời gian H chuyển đến hắn thấy H thường đi chơi với một anh khá sành điệu. Anh ta theo giới thiệu của H người Hà Nội gốc và là bạn học của anh họ H. H ít đến nhà hắn hơn, chỉ thỉnh thoảng qua mượn máy tính của hắn để dùng. Sau tết âm lịch một thời gian thì H lại đến nhà hắn nhiều hơn. H có vẻ buồn nhưng không nói với hắn. Và thật đen cho hắn đợt này cô bận túi bụi vì đi thực tập tốt nghiệp nên ít đến nhà hắn và hay đến bất ngờ không theo lịch cụ thể.

Hôm đó H đến nhà hắn, buồn rười rượi. Cô có vẻ suy sụp lắm.

– Có việc gì mà bà trông khó coi vậy.

– Q ơi tớ sai lầm quá Q ơi.

– Sao vậy

– Anh … Hưng …

Nói đến đây H không cầm được lòng mình và cô khóc nức nở. Hắn đang ngồi đối diện với H hắn xang ngồi cạnh cô. H gục đầu vào vai hắn khóc, và cứ khóc. Cô ngẹn ngào nói tiếng được tiếng không. Qua những lời nói của H, hán hiếu sơ sơ câu chuyện. Hưng thực ra chỉ là một tên trùm cưa cẩm. Anh ta lừa yêu H rồi bây giờ bỏ cô. Hưng chính là mối tình đầu của H. H yêu anh ta say đắm và trao tất cả cho anh ta. H đau đớn, quá đau đớn. Hôm nay anh ta chính thức bỏ H nên cô chạy đến đây nức nở. H không còn chỗ nào khác để đi.

Sau một hồi lắng nghe và an ủi H cũng đã đỡ thổn thức phần nào. H đòi về. Cô loạng choạng đứng dậy. Hắn thấy vậy, đỡ cô nhưng cô đẩy ra.

– Tôi không sao đâu. Ông đừng lo, tôi về đây.

– Thôi để tôi lấy xe đưa bà về. Bà về thế này tôi không an tâm lắm.

Suy nghĩ một lúc H đồng ý. Hắn lấy xe khóa cửa và đưa H về. H ngồi sau gục đầu vào hắn và tiếp tục khóc. Hắn không dám đi nhanh từ từ chở cô về. Đến nhà H hắn dìu cô vào nhà và mấy đứa em của H cũng biết chuyện ra đỡ cô vào nhà. Hắn lúng túng không biết làm gì chỉ an ủi vài câu và về.

Về đến nhà hắn vào nhà và nghĩ ngợi. hắn thương H quá. Xinh đẹp, thông minh mà đến nỗi này. Vừa mới chớm vào yêu đã sốc nặng quá. hắn thẫn thờ thương bạn.

Cả ngày hôm đó hắn không thấy cô qua. hắn xang nhà nhưng gọi cửa mại không được. Hắn về mà lòng bồn chồn không biết cô đi đâu. Trưa hôm sau hắn xang nhà cô ngay sau khi tan học. Vừa đến cửa thấy Linh và Nguyệt trong nhà. hắn hỏi hai cô xem cô đâu. hai cô đưa cho hắn bức thư cô gửi. Đọc bức thư hắn bàng hoàng. Cô nói chia tay với hắn. Không hiểu chuyện gì xảy ra.

– Thôi anh đi về đi. Thủy đã kể với bọn em rồi. Chắc trong vài ngày nó không gặp anh đâu.

– Sao vậy anh không hiểu gì cả sao Thủy lại chia tay với anh, lại nói anh là đồ sở khanh. Anh xin hai em cho anh biết bây giờ Thủy ở đâu để anh gặp.

– Bọn em chỉ biết nó nói anh lừa nó, nó không còn tin anh nữa. Bây giờ nó đang giận anh lắm gặp nó cũng chả ích gì nó cũng không gặp anh đâu. Thôi anh cứ về đi, lúc nào nó nguôi giận em gọi anh xang gặp nó mà giải thích.

Hắn ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì cả. hắn thừ mặt ra. Lúc này sao hắn ngu muội vậy hắn không biết lý do làm sao. Ngồi hơn 1 tiếng bên nhà cô rồi hắn lặng lẽ ra về. Hắn về mà lòng nặng trĩu. Hắn qua s bàng hoàng. hắn cần trấn tĩnh nghĩ lại mọi chuyện.

Hắn ra về đầu óc cứ nghĩ lung tung. Trời mưa phùn và lạnh giá. Những hạt mưa lạn giá đó đã làm cho hắn tỉnh ra. Có lẽ vậy, chắc cô xang thấy hắn đưa H về nên hiểu lầm mà thôi. Hắn cảm thấy an tâm hơn rồi. Bây giờ cô đang còn giận hắn thôi để mai sang giải thích cho cô cũng không muộn gì. Hắn cười thầm. Hắn nghĩ sao cô ghen ghê thế.

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn vẫn bồn chồn. Cả chiều đó hắn chả làm gì được đầu óc chỉ nghĩ về cô. Tối đến không chị được hắn lại bò sang nhà cô. Và lần này hắn gặp được cô. Nhìn cô bây giờ sao tội nghiệp thế, mặt mày ủ rũ, tóc tai không chải mắt vẫn còn đỏ. Chắc vẫn còn nức nở đây. Nhìn thấy hắn cô quay mặt đi. Hai cô bạn thấy vậy hiểu ý rút lui vào trong nhà cho hắn gặp cô.

– Em, sao vậy.

Cô lặng im không nói. Hắn nhìn cô biết cô còn đang giận hắn lắm.

– Chắc em đang giận anh phải không. Có gì em cứ nói đi để anh giải thích mà.

– Còn gì để nói mắt tôi nhìn thấy rồi, chắc mắt tôi không mù anh về đi. Tôi biết tôi đã tin nhầm người, tôi dại tôi khổ trách được ai.

– Em để anh giải thích được không. Em nghe anh giải thích xong nếu em vẫn giận anh anh xin chịu. Việc không như em nghĩ đâu.

– Tôi biết từ lâu rồi tôi cảm thấy từ lâu rồi nhưng mà yêu anh tôi vẫn tin anh. Nhưng hôm qua thì chính mắt tôi nhìn thấy chứ không còn là cảm giác nữa. Anh còn gì mà giải thích.

– Em ạ anh biết em đang giận anh, chắc em nhìn thấy anh chở H có phải không.

– Tôi không nhìn thấy anh chở ai cả, thôi anh về đi. Tôi không tin anh nữa.

– Thực ra H bị phụ tình cô ấy sang nói chuyện với anh và cô ấy rất yếu đuối. Anh thấy thế nên chở cô về vì không an tâm để cô đi một mình.

– Có mấy trăm mét đường việc gì phải chở. Chở thì chở sao còm ôm nhau, lại còn cầm tay nhau chắc tôi nhìn nhầm.

– Lúc đó cô ấy khóc nên anh an ủi thôi.

– Lại còn khóc, còn an ủi. Với tôi, tôi đã thấy anh an ủi bao giờ đâu. Tôi dại tôi khổ. Hỏi anh về người yêu cũ anh úp úp mở mở. Chắc khi anh gặp tôi anh bị cô ý đá nên chọn tôi làm chỗ thay thế có phải không. Tôi không ngờ đấy.

Và cô khóc thút thít. Hắn không nghĩ chỉ với việc hắn chở H về mà cô suy diễn như vậy. Nhưng hắn hiểu, đặt vào hoàn cảnh của cô thì việc nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình. Hắn nhìn cô khóc mà lòng đau xót. Hắn thương cô lắm. Nhìn người yêu mình khóc ai mà chả tan nát cõi lòng. hắn biết phải bình tĩnh từ từ nói chuyện với cô để cô nguôi giận từ từ. Nếu bây giờ hắn nóng thì mọi việc tan nát hết.

– Em ạ mọi việc anh nói với em là chân thành. H chưa bao giờ là người yêu của anh. Cô ấy chỉ là bạn thân từ nhỏ của anh thôi. Người yêu cũ của anh là người khác nhưng anh không thể nói được em tin anh một lần này đi. Nếu em cần anh phải làm gì để chứng minh thì em nói anh sẽ làm ngay.

– Chứng minh, anh cần chứng minh cái gì. Chứng minh anh yêu tôi à. Tôi không cần. Tôi nhìn thấy tận mắt và còn bao lần nữa. Có phải chỉ mỗi mình tôi đâu, trái tim của anh có thể yêu bất cứ ai mà anh gặp. Ai anh cũng nhẹ nhàng cũng tình cảm. Cô nào gặp anh chả vợ vợ chồng chồng. Ai mà chả lên phòng anh tâm tình thủ thỉ được. Đến cả chị anh không họ hàng gì mà cũng lên tâm tình thủ thỉ với anh cả tuần liền. Anh thì sát gái rồi. Tôi vừa mới gặp anh còn như thế, những cô mà anh tiếp xúc thì thế nào. Suy từ tôi ra tôi biết cần gì chứng minh. Chắc chìa khoá nhà anh bây giờ phải có chục bộ rồi.

Hắn sững sờ. Không ngờ cô nói như vậy. Quả thực từ xưa đến nay hắn quá vô tư. Trước mặt cô khi gặp hai cô học trò vẫn thầy chồng, vợ cả, vợ hai. Những khi H đến nhờ máy tính thì đúng thật H cũng lên phòng hắn và hắn với H nói chuyện với nhau bình thường. Cô nghĩ vậy là phải. Hắn quá vô tâm và không hiểu hết phụ nữ. Cô nhắc nhở khéo hắn nhiều lần nhưng quả thực việc này hắn vô tâm thật.

– Em mà nói vậy thì anh biết nói gì. Em biết anh chỉ vô tư vậy thôi chứ có ý gì đâu. Anh thề anh chỉ có yêu mình em. Anh phải làm gì để em tin bây giờ.

– Tôi không còn tin anh nữa tôi không muốn nghe anh giải thích gì cả. Anh về đi chuyện chúng ta chấm dứt. Anh quên tôi đi mà đi tìm người con gái khác để chinh phục. Tôi … tôi … hu hu.

Và cô khóc cô khóc to hơn. Hắn lặng người nhìn cô. Hắn không còn biết nói gì nữa. Bây giờ cô quá giận hắn. Cô suy diễn mọi chuyện rồi. Mà đặt vào hoàn cảnh cô với những gì trải qua những gì chứng kiến được thì việc hắn đưa H về thực sự là giọt nước tràn ly. Nhưng trong mắt cô H quả thực nguy hiểm. Cô luôn sợ điều này khi thấy thời gian gần đây H sang nhà hắn nhiều quá. Mà hắn có cái tật, cô nào nói chuyện cũng lắng nghe, cũng tâm tình. Cô không ghen mới là lạ. Việc cô đưa ra những người con gái khác chỉ để ví dụ thôi. Hắn biết mà cô chỉ ghen với H.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.