Trở về truyện

Truy Mỹ Hệ Thống - Chương 1: Trần Chí Thiên

Truy Mỹ Hệ Thống

1 Chương 1: Trần Chí Thiên

23h58’ ngày 4 tháng 2 năm 2019, tại phòng 595 khách sạn X, thủ đô Hà Nội.

Tiếng rên âm ỉ phát ra liên tục, cùng với đó là tiếng thở dốc hổn hển vang vọng cả căn phòng. Giữa thời khắc giao thừa, người người cùng gia đình sum vầy ăn tất niên thì ở căn phòng này, một màn giao hoan đang diễn ra kịch liệt.

Người thanh niên vẫn hì hục cắm chiếc dương vật của mình trong âm đạo người phụ nữ phía dưới của mình. Người thanh niên cười khè khè kinh dị, trong khi người phụ nữ vẫn còn chìm trong cơn đê mê khoái lạc. Nhấp liên hồi thêm vài phút, người thanh niên rít lên một tiếng thỏa mãn, sau đó dần dần rút chiếc dương vật nhớp nháp của mình. Hắn đứng dậy nhìn xuống người phụ nữ nằm xuề xòa mệt nhọc trên chiếc giường, cúi người xuống lấy từ trong túi áo treo bên ghế một vật màu đen đen hình chữ L, khẽ nói:

“ Mục tiêu thứ 100, hoàn thành nhiệm vụ!”

Người phụ nữ nghe thấy những lời kỳ lạ của tên thanh niên, liền ngẩng đầu lên.

Đoàng ...

Người thanh niên bước ra khỏi căn phòng, trên người đã khoác lên một bộ áo đen đầy mùi thuốc súng. Bên trong, người phụ nữ trần truồng trợn tròn mắt, giữa mi tâm tràn ra đầy máu, hiển nhiên bà ta đã chết.

Người thanh niên đứng trước cửa khách sạn, châm một điếu thuốc lá, hít một hơi dài, thở ra một làn khói trắng xóa, dang hai tay nhìn về phía xa xăm rực rỡ pháo hoa:

“ Chúc mừng năm mới! Ka ka ka!”

Hắn chậm rãi tiến tới trước quán ăn nhanh trước cửa khách sạn. Hắn ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh, gọi cho mình một cốc trà sữa trân châu. Người nhân viên trung niên nhanh chóng mang cho hắn một cốc trà sữa hắn đã gọi.

Hắn rút trong túi một chiếc điện thoại Iphone XS Max, gạt lên, một dòng tin nhắn nhẹ nhàng màu xanh xuất hiện :

“ Nhiệm vụ đã hoàn thành! Tiền đã được chuyển khoản của ngươi! Ngươi hãy xác nhận lại!”

Hắn nâng cốc trà trước mắt nuốt một miệng thật lớn, ngước mặt lên trời cười một cách điên dại, sau đó bỗng nhiên ho sặc sụa liên tục liền gục xuống bàn.

Một phút .. hai phút … năm phút trôi qua, hắn vẫn cứ nằm im đó, chủ quán thấy lạ liền chạy tới hỏi thăm. Lúc này hắn bỗng nhiên đứng dậy, thấy chủ quán chạy đến, liền nhận ra mình chưa trả tiền liền lấy chiếc ví trong túi ra cầm tờ 100 nghìn màu xanh đưa cho chủ quán. Nhưng dường như kỳ lạ rằng chủ quán liền không để ý đến hắn, mà liền cúi xuống khẽ lung lay một thân thể đang gục xuống bàn bên cạnh.

“ Này chủ quán! Tính tiền! Mà khoan thân thể đó quen quen nhỉ? Gặp ở đâu rồi ta?”

Lúc này chủ quán lung lay liên tục nhưng thanh niên liền không có động tĩnh, lòng càng chột dạ đẩy mạnh một phát, thanh niên liền nằm gục xuống sàn, tròng mắt co rút lại, miệng há hốc tràn đầy bọt mép. Còn hắn bên kia, chống cằm suy ngẫm :

“ Hình như lúc mình vào quán chỉ có một mình mình cơ mà, tại sao bỗng chốc lại có đến hai người!”

Vừa đúng lúc đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn quay sang, ông chủ quán sợ sệt ngã bệt trên đất, nhìn sang bên cạnh, thân thể thanh niên đã gã gục xuống đất. Hắn tiến gần lại thân thể đó, nhưng bước đi hắn rất chậm, thậm chí có thể nói hắn mang cả tạ sắt trên đôi chân đó.

Hắn nuốt nước bọt ừng ực, càng đến gần, thân ảnh đó lại càng nhìn thấy quen, đôi giày Gucci Stripe Leather Sneaker màu trắng, quần N.R.G Evokit Trackster Forest Night màu đen, áo sơ mi NUTSCLUB màu đen nốt, quái lạ cái gì cũng giống với hắn, chẳng lẽ … hắn he hé đôi mắt nhìn vào khuôn mặt tím tái.

Hắn giật mình lùi ra phía sau cả chục bước, fuck .. khuôn mặt đó là .. của hắn. Hắn đứng thẳng nhìn ngó xung quanh, tất cả đều bình thường , nhưng chỉ riêng đôi chân hắn, đôi chân như tan vào hư không, hắn hoảng hốt một hồi lâu rồi tự trấn tĩnh bản thân đó chỉ là mơ, dùng tay tự véo má, tuy nhiên tay hắn vừa mới đưa tới liền .. xuyên qua gò má hắn.

Hắn ngơ ngác:

“ Ta .. chết rồi ư?”

Bỗng nhiên một giọng nói trầm trầm mang khí thế đáng sợ vang bên tai hắn:

“ Ngươi là Trần Chí Thiên?”

Theo bản năng sát thủ, hắn xoay đầu lại đồng thời lùi đi vài bước, tay cầm chặt con dao găm nhỏ , ánh mắt đằng đằng sát khí. Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh trước mắt, hắn lại rã rời chân tay, con dao găm rơi xuống lập tức tan thành bụi.

Thân khoác áo choàng đen hai thước, tay cầm lưỡi hải cao bảy thước. Khuôn mặt không nhìn thấy rõ, trên tay kia cầm một cuốn sách cổ. Thật giống như những bộ phim viễn tưởng mà hắn hay xem, đây chính là khắc họa của Thần Chết.

Tên Thần Chết kỳ bí hỏi hắn lần nữa:

“ Ngươi là Trần Chí Thiên?”

Hắn ậm ự trả lời:

“ Đúng vậy!”

“ Mời ngươi đi theo ta, ngươi đã chết do bị nghẹn, ta có nhiệm vụ đưa ngươi về địa phủ!”

Hắn không phải con người không biết chấp nhận số phận, cái chết cũng là một từ nằm trong số phận đó nhưng mà chết do bị nghẹn thì quả là đắng quá rồi. Chưa kịp suy nghĩ xong, chiếc lưỡi hải đã bỗng dưng bay tới người hắn quấn thành một vòng quanh người hắn kéo hắn đi theo tên Tử Thần.

Tên Tử Thần ngáp dài một tiếng:

“ Người thứ bốn mươi chín rồi, về nhà thay ca luôn thôi!”

Bỗng nhiên từ trên trời từng đạo lôi quang liên tục nổ ra, nhưng dường như có chút khác lạ so với đạo lôi quang thông thường, trong đó hình như còn kèm theo sự giận dữ. Tử Thần nhìn thấy cảnh tượng này, liền ngạc nhiên:

“ Lại là đạo Thiên Quân, chẳng lẽ tên này cũng chưa tới số tử .Bỏ mẹ tên Ma Mắt Kiếng, mày làm ông đây tháng này mười vụ , tám vụ gặp thiên quân rồi, để tý về ông xử mày!”

-----------------------------

Lúc này tại Địa Phủ, một lão già to lớn khổng lồ đang ngồi chễm chệ, bên dưới một tên mang kính đang ngồi kiểm kê sổ sách. Tên to lớn liền cảm thấy có dị tượng, trong lòng nôn nao, đập bàn một tiếng thật lớn:

“ Ma Mắt Kiếng! Ngươi lại gạch nhầm tên nữa à? Ngươi có biết tuần này ngươi gạch nhầm hai tên rồi không? Triều đình phát giác được rồi, lần này ta chết chắc rồi! Haizz!”

-----------------------------

Trở về với Trần Chí Thiên, hắn còn chưa hiểu chuyện gì, thì một đạo lôi quang bỗng nhiên đánh tới người hắn, hắn mặt dù biết nhưng lại chẳng thể né, cây lưỡi hải đã ghim chặt hắn, hắn đành cười khổ:

“ Á đù, chết rồi còn bị sét đánh, anh nhọ thế là cùng!”

Bùm …

Linh hồn hắn chớp mắt biến mất đi, để lại tên Tử Thần ngơ ngác:

“ Người đi rồi? Bỏ mịa, mất mẹ cây lưỡi hải!”

xin chào tất cả đạo hữu, đây là truyện đầu tay của mình mong anh em ủng hộ bằng cách nhấn nut TA THÍCH bên dưới nhé!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.