Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 582: CHƯƠNG 582: VINH QUANG PHƯƠNG ĐÔNG.

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

582 Chương 582: CHƯƠNG 582: VINH QUANG PHƯƠNG ĐÔNG.

Tiêu Thu Phong cười nói: "Đi lão, ông không nhìn thấy không sao, nhưng con không đi không được"Với sự khiêu chiến toàn thế giới này, nếu yếu thế, sợ rằng sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng, thà rằng chết đứng, còn hơn phải sống quỳ, với quốc gia phương Đông, là nam nhi phải có nhiệt huyết.

Tiêu Thu Phong cũng là một người trong số đó.

Tiêu Mại Phi cũng nói: "Thu Phong, Đinh lão cũng chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của con, Thất Sát và u âm nhân liên hợp, tuyệt đối khó đối phó, huống chi đám người phương Tây vốn nham hiểm, không hề quang minh lỗi lạc. Con một mình đi đến, thì sao có thể không làm cho người ta không lo lắng?" "Cha, con và sư phụ sẽ cùng Thu Phong đi, có hể ứng chiến lẫn nhau"Tử Dao lập tức mở miệng, an ủi sự khẩn trương trong lòng mọi người. Có Phá Quân một tuyệt thế cường giả đi cùng, hơn nữa còn có Tử Dao ứng chiến, tin tưởng rằng vấn đề không quá lớn.

Thấy Tiêu Thu Phong đã quyết ý, Đinh lão đầu vui vẻ gật đầu: "Thu Phong, vậy ông sẽ đi tuyên bố tin tức, Dương cao ngạo khí của chúng ta, để cho người ngoài biết sự lợi hại của Thần Long" Với trận chiến siêu cấp này, Đồ Thần và Ma Quỷ không có nhiều tác dụng, cho nên Ruth và Vũ cũng không cần đồng hành, chẳng qua vì an ủi tâm tình mất mác của nàng, mấy ngày nay, Tiêu Thu Phong cố ý đến ngủ tại phòng nàng, hoàn thành khát vọng của nàng. Làm một người mẹ, cũng đâu có gì là khó!

Vũ càng lúc càng ôn nhu hơn, mỗi lần bị xâm phạm, nàng đều dùng hết sức lực toàn thân để nghênh tiếp, tựa hồ như muốn dung hợp sinh mệnh trong cơ thể, tạo dựng bước phát triển của mầm móng mới. Nhưng cuối cùng đều phải để cho Ngọc Thiền đến thu dọn tàn cuộc, vì bị làm đến nổi mê man, và làm cho Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ. "Tiêu thiếu gia, Thi Diễm và Chiêu Tuệ đều rất nhớ anh, chừng nào thì anh cho bọn họ cơ hội vậy?"Mỉm cười một cách quyến rũ đầy nhu tình, sau khi nàng thỏa mãn dục vọng của hắn xong, bắt đầu làm thuyết khách cho chị em.

Nhìn thấy vẻ lo âu của các nàng, càng ngày càng tiều tụy, Ngọc Thiền và Ngọc Hoàn trong lòng cũng không vui gì. Mọi người đã chung sống nhiều năm rồi, còn thân hơn cả chị em ruột. Có phúc cùng hưởng mà có nạn cùng chịu. Nhưng bây giờ nàng và Ngọc Hoàn đều đã là người của Tiêu gia, chỉ còn hai người vẫn mãi là khách thôi.

Thật ra chị Phượng đã từng khuyên hai nàng vài lần, trên đời này vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt, không nhất định phải chọn Tiêu gia, nhưng khuyên bảo kiểu này, chẳng ai nghe lọt tai cả. Cuối cùng, Phượng Hề đành nhắm mắt làm ngơ, để cho các nàng tự lựa chọn, dù sao đường tương lai cũng là các nàng đi, nếu đã kiên trì như vậy, thì tùy các nàng.

Tiêu Thu Phong sửng sốt, hỏi: "Nhớ đến anh làm gì?" Ngọc Thiền cường, ngón tay đã chỉ vào trán Tiêu Thu Phong, nói: "Tiêu thiếu gia, anh sao lại không nhìn ra, Thi Diễm và Chiêu Tuệ đều muốn được giống như em và Ngọc Hoàn vậy, làm vợ của anh. Bằng không các nàng ấy ở Tiêu gia lâu vậy để làm gì? Anh thật là sơ ý"Tiêu Thu Phong có chút buồn cười nói: "Ngọc Thiền, tiểu nha đầu này không cần gạt anh, Tiêu gia đã có rất nhiều người rồi, em còn thấy chưa đủ sao, còn muốn dẫn dụ thêm chị em đến à, các em không thấy đủ rồi sao?" Trong mắt Ngọc Thiền hiện lên vài phần đau thương, nói: "Tiêu thiếu gia, anh cho rằng bọn em đều thích chọn Tiêu gia sao. Không phải là do anh hấp dẫn à? Ví dụ như em, nếu thật sự gả cho người khác, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không hạnh phúc, bởi vì trong lòng em chỉ nghĩ đến một mình anh thôi" Ôm chặt lấy cô bé này, Tiêu Thu Phong nhẹ giọng nói: "Ngọc Thiền, bây giờ em chỉ cần nghĩ đến anh được rồi, anh không muốn em nghĩ đến người khác" Ngọc Thiền cười quyến rũ, mang mười phần hấp dẫn, có chút thỏa mãn, nói: "Khó lắm, người ta còn muốn giống các chị cơ. Giúp Tiêu thiếu gia isnh vào đứa con mập mạp, trừ việc nghĩ đến anh, em đương nhiên còn muốn nó nữa. Tiêu thiếu gia, anh không cần ghen, cứ việc một thương trúng mục tiêu thôi" Nhưng khi Tiêu Thu Phong xoay người lên, để thân hình mềm mạ của nàng xuống dưới, thì nàng lại lấy tay che ngực, và hỏi: "Tiêu thiếu gia, anh vẫn chưa nói, khi nào thì cho Thi Diễm và Chiêu Tuệ cơ hội. Chẳng lẽ anh để bọn họ chờ anh cả đời, không để cho hai người đó tiến vào cửa Tiêu gia?" Tay của hắn đã xoa lên đùi nàng, đánh sâu vào dục vọng bên dưới, không cần nghĩ nhiều, nói: "Chờ vài ngày nữa đi, chúng ta sẽ thử tư vị của Tứ Phượng Triêu Hoàng"( 5P, oh shit!) "Hì hì... cái này là anh nói đó nha, không được gạt em..."Nàng đã không còn cơ hội nói thêm gì, vì Tiêu Thu Phong đã bịt kín miệng nàng, xâm chiếm lấy đầu lượi kia, tất cả sự xinh đẹp, đều được phô bày ra, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng cảnh xuân phơi phới không dứt... Thời gian ly biệt đã đến, trong lòng Tiêu Thu Phong, nghĩ rằng đây là lần cuối chia tay cùng chúng nữ. Đã trải qua nhiều năm chia lìa như vậy, với Tiêu gia, thế là đã đủ rồi. Hắn cũng nên yên lặng lại, hưởng thụ hạnh phúc của cuộc sống.

Liễu Yên Nguyệt cũng đã tốt hơn, ôm lấy Tư Thanh cùng đưa tiễn, bởi vì Tiêu Thu Phong đã đáp ứng nàng, chờ trở về từ phương Tây, sẽ giúp nàng sinh thêm một đứa, bất luận là dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho nàng sinh con trai. Mà trong cảm nhận của nàng, ông xã không gì là không làm được, cho nên nàng tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong cũng có chút sợ hãi, người ta nói, người già mới lỗi thời, nhưng không ngờ, Liễu Yên Nguyệt xinh đẹp thông minh như vậy, lại chấp nhất làm cho người ta không chịu nổi. Nhìn thấy hai tiểu nha đầu Tư Giai và Tư Thanh rồi, mà còn chưa đủ sao, phải sinh thêm một tiểu bướng bỉnh nữa hả? Bà vợ này, thật là khó thỏa mãn!

Tử Dao đương nhiên cùng đi với Tiêu Thu Phong, có thể giúp đỡ lẫn nhau, mà Phá Quân ở kinh thành đã đến phương Tây trước rồi. Dù sao bọn họ cũng có tâm linh cảm ứng, dù đi đến đâu cũng không sợ lạc. "Thu Phong, sắp đến tết rồi. Bất luận là thế nào, con nhất định cũng phải trở về, nếu không có con, dù là ngày vui nhất, cũng không ai cười nổi"Điền Phù cẩn thận dặn dò, cũng vì suy nghĩ cho chúng nữ. Vô hạn tưởng niệm, chính là độc, sẽ dần dần gậm lấy linh hồn của các nàng. "Tiểu Phong, mẹ về kinh thành, sẽ chú ý đến tin tức của con. Chờ con trở về, sẽ đưa ông ngoại bà ngoại đến, mọi người cùng nhau đoàn tụ" Con trai rời đi, Hoắc Thấm Hà đã ở đâu lâu rồi, đương nhiên phải về thăm cha mẹ, dù sao bây giờ cũng không có gì, con trai bên cạnh, chồng cũng trở về, bây giờ muốn đi đâu, cũn có thể tùy tâm sở dục.

Hôn tạm biệt các nàng xong, Tiêu Thu Phong cười, rời đi. Bây giờ trong hắn đã khác rồi, ngày đó lực lượng của thần cảnh tiến hóa, đã làm cho hắn mừng như điên, nhưng rồi trong Tinh Mang trận, lực lượng của thần cảnh tiến hóa, lại một lần nữa tăng lên, hắn có chút mê mang, vì cảnh giới này, hắn chưa từng tiếp xúc qua.

Chỉ nhờ ở đây một thời gian, tan ra trong tình yêu, hắn mới hiểu được. Đây là cảnh giới của tình yêu, lực lượng vô hạn vô chừng, tất cả bởi vì yêu mà thành.

Vì yêu, có thể dẫm đạp trời đất dưới chân, cần gì phải e ngại một Thất Sát chứ?

Tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Chiêu Tuệ, thơm ngát mềm mại, co dãn mười phần, làm Chiêu Tuệ đỏ mặt không dám nhúc nhích, âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: "Chiêu Tuệ đã trở nên xinh tươi hơn rồi, thành thục rồi, quả nhiên cũng đã đến lúc phải hái lấy. Ngọc Thiền đã nói qua với các em chưa?"Chiêu Tuệ cười duyên nói: "Nói rồi, yên tâm, bọn em nhất định sẽ chờ anh trở về"Nói xong, hai nàng đều ngượng ngùng cúi đầu. "Ông xã, đi sớm về sớm..."Đây là lời dặn dò của Vũ.

Tử Dao không nhịn được quay đầu lại, thở dài một hơi, nói: "Ông xã, thật không muốn rời đi, Tiêu gia mới là thiên đường chân chính, Tử Dao đã tìm được thiên đạo của mình" Tiêu Thu Phong cười, ôm lấy người ngọc vào lòng, tất cả đã không cần phải nói nữa rồi.

Thời gian khiêu chiến, được định vào ngày quan trọng của phương Tây, ngày Giáng Sinh. Địa điểm là vùng biển tay, đối thủ tự xưng là đứa con của thần, Zeus.

Tên này, Tiêu Thu Phong cũng không xa lạ, năm đó hắn là một trong ba u âm nhân đã đuổi giết Tiêu Thu Phong và Tử Dao. Tiêu Thu Phong thật sự muốn nhìn xem, trong một năm này, cái gọi là đứa con của Thái Dương thần này, cuối cùng là có bao nhiêu lực lượng của Thái Dương thần.

Phía phương Tây lắng đọng trong vui sướng, tất cả đều chú ý đến cuộc đấu giữa hai bên này. Lại có thêm ngày lễ kích thích này nữa, làm cho mọi người hưng phấn. Dù tuyết lớn rơi rất nhiều, nhưng trên bờ biển phía tây, cũng có rất nhiều người tập trung, bất luận là đến xem náo nhiệt, hay là nhìn kết quả, thì cũng đã tập trung mà đến.

U âm nhân đối với người phương Tây, chính là một truyền thuyết, mà trong lòng bọn họ, là những vị thần cường đại nhất, trận chiến này đám người kia căn bản là không thể chiến thắng, không phải sao? Đến, rất là bình thản, không phù hợp với bầu không khí náo nhiệt phương Tây này, Tử Dao nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, nói: "Ông xã, em thấy pháo hoa bắn còn vui hơn nữa, nơi này chẳng có gì thú vị. Hay là mua vài món quà về, cái này gọi là lễ mừng năm mới sao?" Tiêu Thu Phong cườni ói: "Tử Dao, yên tâm, chờ chúng ta trở về, em có thể biết được thế nào là một ngày lễ chân chính. Em biết không, sang năm là năm rồng, là ngày hội của truyền nhân phương đông chúng ta. Trận chiến này, anh sẽ làm cho Thái Dương thần phương Tây này, phải cúi phục dưới chân của cự long phương Đông" "Bốp...bốp..."Tiếng vỗ tay thanh thúy, truyền đến từ một con đường nhỏ, Phá Quân từ từ đi ra, cười nói: "Tốt lắm, Thu Phong, chuyện Phá Quân này muốn làm, rốt cục đã để con hoàn thành, để cho người phương Tây biết thế nào là lực lượng của Thần Long phương Đông, bắt bọn họ cúi đầu kính phục. Đây mới là vinh quang phương Đông"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.