Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 52: CHƯƠNG 52: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NGU NGỐC

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

52 Chương 52: CHƯƠNG 52: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NGU NGỐC

Cho dù trong một đêm có được lực lượng của hai nhà Thanh, Lăng; Tiêu Thu Phong cũng không cảm thấy cao hứng.

Nguy cơ càng lớn liên tiếp kéo đến. Ngoại trừ Thiết Huyết Đoàn ra, lúc này lại có hành động quét sạch xã hội đen của quân khu Đông Nam. Theo Vũ nói là do Triệu Nhược Thần xin thực hiện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - Thực ra Tiêu Thu Phong có chút hoài nghi, hành động quy mô lớn của quân đội lần này không có khả năng chỉ vì một cục trưởng nho nhỏ xin phép mà có thể tiến hành. Cho dù quân quyền Đông Nam là do Triệu Quang Bình của Triệu gia nắm giữ cũng không thể.

Ở Đông Nam, hắn có thể nói là nhân vật đứng đầu trong quân đội. Nhưng phía trên hắn còn có rất nhiều người hiển hách hơn hắn. Hành đông lớn như thế nào kết quả cần phải có báo cáo. Triệu Nhược Thần không hiểu, nhưng Triệu Quang Bình không có khả năng không cẩn thận. Nếu không hắn cũng không có khả năng ngồi ở vị trí như ngày hôm nay.

Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến cho Triệu Quang Bình dung túng Triệu Nhược Thần đến thế? "Kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra.

Liễu Yên Nguyệt cười ngọt ngào tiến vào. Đi sau nàng lại là cha mẹ Tiêu Thu Phong. "Cha, sao hai người lại đến đây, có việc gì thế?" Công ty sau khi đạt được lợi nhuận rất lớn trên thị trường cổ phiếu khiến cho sản nghiệp càng tăng thêm. Mặc dù Thiết Huyết Đoàn phá hoại cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Mấy xí nghiệp đã được Tiêu Thu Phong tạm thời chỉnh đốn.

Tiêu Viễn Hà khoát tay nói: "Không có việc gì. Cha mẹ chỉ là muốn đến gặp Yên Nguyệt. Mấy ngày nay con bé này không đến nhà chúng ta ăn cơm. Đương nhiên cũng thuận tiện đến tập đoàn xem một chút".

Điền Phù bước lên vài bước, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Phong, con không bận chứ. Mẹ có chút chuyện muốn bàn với con?" Tiêu Thu Phong đứng lên, mời mấy người ra ghế sopha, hắn hỏi: "Mẹ sao lại nói thế chứ. Có chuyện gì cứ gọi điện cho con là được mà".

Gần đây nghe được tin Thiết Huyết Đoàn lúc này đang muốn giết sạch Tiêu gia. Tiêu Thu Phong trong lòng rất lo lắng cho cha mẹ mình. Mặc dù hắn là Ảnh Tử nhưng sau khi dung nhập vào Tiêu Thu Phong, hắn liền chấp nhận sự thật. Coi hai người này là người thân của mình. "Chuyện này có liên quan đến cả con và Yên Nguyệt. Cho nên đến công ty nói sẽ tiện hơn. Ông xã, anh nói đi. Dù sao Yên Nguyệt cũng đã đồng ý".

Tiêu Thu Phong nghe thấy thế trong đầu không khỏi lóe lên một ý niệm, có quan hệ với Yên Nguyệt. Chẳng lẽ hai người muốn bọn họ lập tức kết hôn sao?

Điền Phù gật đầu nói: "Tiểu Phong, mẹ và cha con sau khi bàn bạc đã quyết định sẽ đi du lịch một thời gian, có lẽ sẽ không thể chăm sóc con". "Cha, mẹ, hai người đây là đi trăng mật, thật sự là hạnh phúc. Nhất định phải đi chơi cho vui vẻ mới tốt" Liễu Yên Nguyệt dường như đã sớm biết chuyện này, lập tức mở miệng hâm mộ nói.

Điền Phù hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Cho nên mẹ và cha con liền bàn với Yên Nguyệt một chút khi hai người chúng ta không ở nhà sẽ do Yên Nguyệt chăm sóc cho con".

Cũng may không nói đến chuyện kết hôn, điều này làm Tiêu Thu Phong yên lòng. Lúc này đúng là lúc đang rất hỗn loạn, để cho hai người ra ngoài lánh nạn cũng tốt. Miễn cho hắn lo lắng trong lòng. Cho nên hắn không hề phản đối, lập tức đáp ứng nói: "Tốt quá, mẹ, hai người cứ yên tâm đi chơi, chơi thật vui vào. Con tự biết chăm sóc cho mình mà".

Tiêu Viễn Hà thấy bà xã căn bản không nói rõ chuyện quan trọng ra, liền lập tức nói chen vào: "Tiểu Phong, con không có ý kiến là tốt rồi. Từ ngày mai, Yên Nguyệt sẽ đến nhà ta ở. Như vậy cũng thuận tiện chăm lo cho con. Dù sao sau này cũng phải ở cùng nhau, trước hết thích ứng một chút cũng tốt. Cha cảnh cáo con đó, con không được khi dễ Yên Nguyệt".

Tiêu Thu Phong không khỏi sững sờ. "Để Yên Nguyệt đến ở nhà chúng ta?" Hắn hỏi lại vì rằng mình nghe lầm. "Đúng thế. Tiểu Phong nghe mẹ nói. Thực ra các con đã đính hôn, ở cùng nhau cũng không có gì không được hết. Chẳng qua Yên Nguyệt là con gái, con phải tôn trọng nó biết không?" Mồ hôi lạnh túa ra. Ngay cả mẹ cũng hiểu lầm ý của hắn, còn tưởng rằng hắn lấy làm cao hứng nên nói không lưu loát chứ.

Liễu Yên Nguyệt mặc dù đã biết hơn nữa cũng đã đồng ý. Nhưng giờ phút này mặt nàng vẫn đỏ hồng lên vì xấu hổ, lí nhí nói: "Thu Phong, anh không nên nghĩ quá nhiều. Em chỉ đến đó vài ngày mà thôi. Đợi cha mẹ trở về, em sẽ về lại nhà".

Vài ngày? Trai đơn, gái chiếc ở cùng một chỗ chỉ mấy giờ đã có chuyện xảy ra rồi, chứ đừng nói mấy ngày. "Mẹ, không cần thế đâu. Như vậy người khác sẽ bàn tán đó" Từ trước đến nay chưa bao giờ e ngại người khác bàn tán về mình, Tiêu Thu Phong lần đầu tiên lại nghĩ đến chuyện này.

Tiêu Viễn Hà cười cười, vỗ vỗ vai Tiêu Thu Phong: "Thằng này khi nào thì bắt đầu để ý đến vấn đề này. Yên tâm, cha và chú Liễu đã thương lượng với nhau. Mọi người đều không có ý kiến gì, chuyện kết hôn cũng chỉ là đi đăng ký mà thôi, bày ra vài bàn rượu. Lúc nào cũng có thể tiến hành, cho nên chuyện này cứ như vậy nhé. Con cũng không muốn cha mẹ lúc đi du lịch mà vẫn còn lo lắng cho con chứ".

Hai người bọn họ đã thương lượng xong, mà nói cũng chỉ là thông báo một tiếng mà thôi. Chứ không hề có ý bàn bạc với hắn.

Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, diễm phúc này hắn thật đúng là không biết mình muốn hay không muốn hưởng thụ đây. Hắn càng cố giữ khoảng cách thì càng lúc càng gần, bây giờ lại còn ở chung nữa chứ.

Hai người già rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Tiêu Thu Phong đang sững sờ cùng với Liễu Yên Nguyệt đang xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt lên. "Yên Nguyệt, em ở nhà anh, em không sợ sao?" Vẻ mặt buồn bực của Tiêu Thu Phong vừa rồi đã bắt đầu thay đổi. Trong ánh mắt toát ra vẻ bỉ ổi, đáng khinh.

Liễu Yên Nguyệt nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu, hờn giận nói: "Em có gì phải sợ chứ?" "Em không nghĩ rằng hai chúng ta đêm tối ở bên nhau, rất dễ dàng xảy ra chuyện sao".

Có thể xảy ra chuyện gì, anh cứ nghĩ nhiều. Em cũng chỉ ở vài ngày mà thôi, đợi cha mẹ về, em tự nhiên sẽ về nhà".

Cô gái này thật đúng là thuần khiết, dường như không có gì ảnh hưởng đến đến tính cách của nàng cả. Thật sự làm Tiêu Thu Phong phí công vô ích.

Tiêu Thu Phong không cam tâm hỏi lại: "Vậy hai ta có phải ngủ chung một phòng. Phòng anh không tồi đâu, giường rất lớn".

Lúc này, hắn đã nói thẳng ra.

Liễu Yên Nguyệt cuối cùng cũng đã hiểu. nàng hiểu được Tiêu Thu Phong muốn chiếm tiện nghi của nàng.

Xấu hổ đến mức dùng tay vân vê vạt áo, Liễu Yên Nguyệt không dám nhìn hắn, hờn dỗi quát: "Anh, anh không được nghĩ như vậy. Chúng mình còn chưa kết hôn, một người một phòng. Anh ngủ phòng anh, em nghỉ phòng em".

Tiêu Thu Phong lau mồ hôi lạnh, cũng may cô gái này không có nghĩ đến việc ngủ chung giường với hắn, bằng không hắn thật đúng là không đỡ nổi. Mặc dù trong lòng vẫn luôn đề phòng, cô gái này không phải thuộc về hắn. Nhưng là đàn ông, một khi có lửa thì bên dưới chắc chắn sẽ xúc động. Hắn không thể cam đoan mình có thể nhịn được.

Chẳng qua nhìn vẻ thẹn thùng của nàng, thật đáng yêu. Tiêu Thu Phong không khỏi cười nói: "Vậy thì tiếc quá. Anh còn tưởng rằng có thể chiếm tiện nghi của em chứ? Yên Nguyệt hay là mình thương lượng một chút nhé, em chịu một chút nhé..." Chuyện xấu hổ này còn có thể lấy ra thương lượng sao. Liễu Yên Nguyệt không chịu nổi, không thèm nghe hắn nói nữa mà xoay người bỏ chạy. Nhưng lúc nàng chuẩn bị đi ra khỏi cửa lại đột nhiên xoay người lại. "Đồ ngốc, anh là một thằng đàn ông muốn xông vào phòng em, em còn có thể ngăn được sao. Vậy không phải chỉ có thể do anh muốn làm gì thì làm sao?" Liễu Yên Nguyệt tuy đã chạy đi nhưng Tiêu Thu Phong lại thiếu chút nữa ngất đi. Cô gái này nói không phải là thật chứ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.