Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 482: CHƯƠNG 482: LOẠI ĐAU ĐỚN NÀY, CŨNG BỞI VÌ THƯƠNG NHỚ.

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

482 Chương 482: CHƯƠNG 482: LOẠI ĐAU ĐỚN NÀY, CŨNG BỞI VÌ THƯƠNG NHỚ.

Tiêu Thu Phong nhìn hai đứa bé kia, trong lòng tràn đầy sự vui sướng của một người cha, trong mắt tràn ngập sự yêu thương, không cần ai giới thiệu, hắn đã đi tới, ôm lấy Tư Giai từ trong tay Điền Phù.

Con mắt không nhiễm một hạt bụi trần, lóe sáng nhìn hắn, quên luôn cả khóc, trong lòng nghĩ, người này không giống như mẹ, đây là ai?

Từ sau khi Tiêu Thu Phong mất tích, Tiêu gia rất ít có đàn ông bước vào, ngẫu nhiên thì có Tư Mã Lạc đến cửa, nhưng đến vội đi càng vội hơn, tiểu tử này, bây giờ là nhân viên cao cấp của chính phủ, mà Triệu Nhược Minh càng ghê hơn, được Đinh lão an bài, tiến nhập tổng quân bộ, tin chắc rằng tiền đồ tương lai, cũng sẽ không hạn lượng.

Phượng Hề cũng ôm lấy con, yêu thương nói: "Mộ Thiên, đây là ba ba của con, mau gọi ba ba đi, ba ba quay về thăm con đó..." Người gọi đầu tên, lại là Tư Giai, có lẽ bởi vì khát vọng có ba ba trong lòng đã rất mãnh liệt rồi.

Tiếng kêu ấu trĩ này, có thể an ủi nội tâm cô độc cùng sự thương cảm của Tiêu Thu Phong nhiều năm qua, về đến nhà, có người thân, có con, đây là một hạnh phúc. "Phượng Hề, đừng nói gì cả, mau gọi tất cả trở về, hôm nay Tiêu gia chúng ta sẽ tạ ơn trời, Tiểu Phong đã trở lại, chúng ta phải cảm tạ ơn trời"Điền Phù lập tức phân phó, chỉ cần con trai trở lại, mọi thứ đề sẽ tốt lên.

Liễu Yên Hồng bên cạnh lập tức đáp: "Bá mẫu, con gọi cho chị nha, để cho chị nhanh chóng trở về"Mà Phượng Hề cũng nói: "Em đi liên hệ với tiểu Duyệt..." Tiêu Thu Phong kỳ quái, xoay người lại hỏi: "Tiểu Duyệt đâu, nàng ta không ở đây?" Tiêu Viễn Hà bước lại, vui mừng vỗ vai Tiêu Thu Phong, nói: "Tiểu Phong, con không biết, con vừa rời đi, Tiêu gia liền trở nên bi oán, thật sự không vượt qua được, thân thể của tiểu Duyệt mấy năm nay rất kém cỏi, do nhớ thưởng mà thành. Thiên gia đã đón nó về tĩnh dưỡng, ai, đứa nhỏ này, nhìn thấy là làm cho người ta đau lòng, gầy đến không chịu được" Bởi vì yêu quá sâu đậm, mới có thể làm cho người ta hao tổn tin thần, Thiên Nhan Duyệt từ cái ngày yêu Tiêu đại ca của mình, vốn đã không còn đường lui, tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu từ đây. Nhưng thật không ngờ, vận mệnh lại trêu đùa nàng, chớp mắt một cái đã mất trắng tay. "Con tự mình đi đón nàng, mấy năm nay, mọi người đã chịu khổ" Tất cả mọi người gật đầu, mấy năm nay quả thật rất khổ, không chỉ có các nàng, cơ hồ như tất cả người của Tiêu gia, đều nhận áp lực trầm trọng, không ai có thể cam đoan, có thể cố gắng chịu đựng áp lực này bao lâu.

Liễu Yên Hồng đã gọi điện xong, hưng phấn vọt lại đây, nói: "Con đã liên lạc qua, chị của con sẽ trở về, giờ phút này đang trên đường về, phỏng chừng sẽ về nhà rất nhanh. Thật không ngờ, chị ấy lại biết trước, anh rể, đi thôi, em và anh cùng đi đón chị Nhan Duyệt, chị ấy là người vất vả nhất của Tiêu gia" Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt đều có đứa nhỏ để ký thác, chỉ có Thiên Nhan Duyệt là không có gì, tình yêu nồng nàn kia, lập tức vụt mất, tâm linh của nàng cơ hồ không chịu nổi. Cơ hồ như cả ngày, đều tràn ngập nước mắt.

Đây không phải là nàng không kiên cường, mà bởi vì sự thống khổ này, quả thật đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng. "Các con đi nhanh đi, đi sớm về sớm. A Ngọc, nhanh, chúng ta xuống bếp, làm cho Tiểu Phong một bữa ăn ngon, sau đó từ từ nói chuyện" Điền Phù dặn dò, người trong nhà liền nhanh chóng thực hiện, đều tự bận rộn, nhưng trong không khí tự nhiên có hương vị của sự vui mừng.

Tiêu Thu Phong cùng Liễu Yên Hồng rời của, mà Điền Phù và Lâm Ngọc Hoàn đã cùng vào bếp, Phượng Hề và Tiêu Viễn Hà cùng dẫn đứa nhỏ đi, sau đó gọi điện cho mọi người, đem tin tức này thông báo qua, ngày mai, nơi này, chắc chắn sẽ trở thành nơi náo nhiệt nhất trên đời.

Thiên gia... Tiêu Thu Phong đã từng đến một lần. Bảo vệ cửa, lúc nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cũng há mồm trợn mắt, quên luôn cả việc hỏi thăm, trắng mắt ra nhìn bọn họ bước vào.

Liễu Yên Hồng rất quen thuộc với nơi này, bởi vì chị Nhan Duyệt ở nhà tĩnh dưỡng, nàng thường xuyên đến đây thăm, đây là ý của Điền Phù, để tránh cho nàng ta quay về Tiêu gia, thấy cảnh thương tình, thân thể lại chống đỡ không nổi, cho nên để nàng ở Tiêu gia, ngược lại có thể tốt hơn.

Thiên gia quả thật rất im lặng, yên tĩnh như mặt hồ, Thiên phụ mỗi ngày phải làm việc, cho nên một căn nhà to đùng, mà chỉ có Thiên mẫu và Thiên Nhan Duyệt thôi.

Khi Liễu Yên Hồng kéo tay Tiêu Thu Phong đi vào, trong cảnh xuân rực rỡ ấy, trên một lối đi nhỏ, Thiên Nhan Duyệt lẳng lặng ngồi đó, tâm tình đả thương, nước mắt đã chảy khô, nàng đã trở nên bình tĩnh, loại bình tĩnh này, chỉ xuất hiện khi tâm đã như tro tàn, đối với cuộc sống, nàng đã không còn hy vọng.

Tiêu Thu Phong là duy nhất của nàng, khi thứ quý trọng duy nhất đã không còn, những cái khác không thể bù đắp được.

Thiên mẫu từ trong nhà ra, trong tay cầm một cái chén, nói: "Tiểu Duyệt, mẹ nấu cho con một bát canh gà nè, rất thơm, ngoan, uống một chút đi!" Khuôn mặt trầm tĩnh, từ từ nâng lên, trừ bỏ vẻ xinh đẹp động lòng người ra,cơ hồ như không có một chút gì gọi là hồng hào cả, giống như một người ở trong bóng đêm mấy chục năm, chưa nhìn thấy ánh mặt trời bao giờ, cơ hồ như chỉ còn da bộc xương thôi.

Trừ mái tóc đen thon dài trên đầu, trên người của nàng cơ hồ không tìm được một tia sinh khí. "Mẹ, để cho cha uống đi, con không đói, muốn yên tĩnh ngồi một chút, mẹ đừng quấy rầy con"Ngồi rất trầm tĩnh, ba năm qua, Thiên Nhan Duyệt mỗi ngày đều ngồi như vậy, trong lòng nàng đã từng nghĩ, có lẽ nàng sẽ chết rất nhanh, chết rồi, không biết có thể nhìn thấy Tiêu đại ca hay không?

Liễu Yên Hồng quay đầu lại, oán hận nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Xem đã chưa, đây là tạo nghiệt của anh đó, ba năm nay chị Nhan Duyệt như người đã chết vậy" Từng là một người con gái nổi tiếng thế giới, mà người hô mưa gọi gió trong giới giải trí, ba năm sau gặp lại, thế nhưng lại biến thành bộ dáng này, đừng nói Tiêu Thu Phong, cho dù ngay cả người đã từng sùng bái nàng, cũng đều đau lòng, cũng đều thương tiếc.

Sự đau đớn của thương nhớ quả nhiên đã tra tấn nàng suốt ba năm qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Tiêu Thu Phong không trả lời, nội tâm có chút trầm trọng, hắn không biết, nếu lỡ như hắn trở về trễ một chút, người con gái này còn có thể sống được hay không, trên người của nàng, đã không còn động lục sinh tồn.

Vẻ mặt Thiên mẫu u sầu, bà đã cố hết sức, như lòng của con gái căn bản đã chết, vô luận bà dùng phương pháp nào, cũng không thể làm cho nàng cười, bây giờ, điều duy nhất mà bà có thể làm, chỉ là yên lặng nhìn con gái thương tâm, trơ mắt ra nhìn con gái ngày một chết dần. "Chị Nhan Duyệt..."Liễu Yên Hồng đã đi tới. "Tiểu Hồng, lại đây thăm chị à, tiểu nha đầu này, chị không phải đã nói rồi sao, chị không sao, chỉ là ăn không ngon, thân thể không khỏ, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi" Cho dù nhìn thấy Liễu Yên Hồng, nàng cũng không cười, sự ôn nhu nhàn nhạt trên mặt, mang theo vẻ vắng lặng vô cùng, nàng đã không tìm được lý do để vui vẻ. "Tiểu Duyệt!"Giọng của Tiêu Thu Phong có chút nghẹn ngào, rốt cục đã kêu lên. Tuy rằng nó không quá lớn, nhưng Thiên Nhan Duyệt đã có thể nghe được.

Nàng thong thả quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thu Phong đang đến gần. "Tiểu Phong, là con, là con sao..."Thiên mẫu hưng phấn kêu lên, nước mắt rơi xuống do kích động còn nhiều hơn của con gái. "Đúng vậy, anh rể đã trở lại, chị Nhan Duyệt, anh rể đã về, chị không phải là rất nhớ anh ấy sao?"Liễu Yên Hồng nũng nịu kêu lên, tựa hồ như muốn phá tan bầu không khí nặng nề nơi đây, làm cho tất cả hạnh phúc bên người được tiếp tục lần nữa.

Thiên Nhan Duyệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, nhưng không có biến hóa lớn, sâu kín hỏi: "Thật là anh sao, Tiêu đại ca? Thật là anh sao, em không phải đang nằm mơ, em không phải ..." Tiêu Thu Phong bước lại, nắm lấy tay nàng, nói: "Không có, em cảm nhận được hơi ấm của anh không? Anh đã trở lại, rốt cục đã trở lại, Tiểu Duyệt, xin lỗi em..." "Oa ........Oa........!" Âm thanh này, tuyệt đối là nhức tai đó, thật không ngờ, giờ phút này Thiên Nhan Duyệt không thể khống chế được, trong ánh mắt lạc lỏng kia, đã tràn ngập nước, toán khóc oa oa, vang lên khắp trang viên Thiên gia, những chuyện bi thương kích động, những cảm xúc đau thương, tất cả, tất cả được tận tình tiết ra.

Không ai khuyên, Thiên mẫu cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn con gái thất thố, có người đàn ông này, bà đã không còn phải lo lắng nữa, con gái thất thố, đau khổ, thương tâm, sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ.

Trên gương mặt xinh đẹp, rốt cục cũng đã xuất hiện vài phần hồng hào lơ đãng, Tiêu Thu Phong nắm lấy tay nàng, ôm nàng lên, nói: "Tiểu Duyệt, em ốm quá, dáng người không được tốt như trước kia" Thiên Nhan Duyệt tựa hồ như đã lâu, lâu lắm rồi chưa được cảm nhận loại vuốt ve của tình yêu này, trên khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện sự xấu hổ, nói: "Tiêu đại ca, chỉ cần anh ở bên cạnh, chỉ cần ở cạnh anh, tiểu Duyệt nhất định sẽ làm cho mình khỏe mạnh lên, trên thành người phụ nữ xinh đẹp nhất, ôn nhu nhất" Liễu Yên Hồng đứng bên cạnh, nhìn tình yêu này bằng cặp mắt hâm mộ, thân mật ôm lấy hai người, cười nói: "Được rồi, anh rể đã về, đương nhiên sẽ không đi nữa, chị Nhan Duyệt, đi thôi, em và anh rể đến, chính là đón chị về nhà" "Đúng đúng, chúng ta về nhà, Tiêu đại ca, em rất nhớ anh, nhớ lắm, nhớ lắm..." Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ, tất cả hắn đều đã cảm nhận được. "Đến đây, tiểu Duyệt, uống hết bát canh gà này đi, chúng ta trở về nhà, anh ôm em, về sau đều ôm em, sẽ không buông tay" Không nói thêm câu nào, trong mắt có xúc động vội vã, Thiên Nhan Duyệt cầm lấy bát canh của mẹ đưa tới, hớp vài cái, uống hết vào trong bụng, nước mắt còn chưa kịp khô, nước canh trên khóe miệng còn chưa kịp lau, thì Tiêu Thu Phong đã hôn tới. "Tiêu đại ca..."Thiên Nhan Duyệt nũng nịu kêu lên, nhưng không thể nói tiếp được, bởi vì miệng của nàng đã bị khóa.

Thiên mẫu lặng lẽ rời đi, nhìn thấy vẻ hạnh phúc của con gái, thân là mẹ, còn cần phải lo lắng gì nữa, lúc này, trong lòng bà, chỉ còn lại sự chúc phúc, cực khổ sẽ không còn, tất cả niềm vui, sẽ đến trên người con gái bảo bối của mình, cả một đời người.

Hôn xong, Thiên Nhan Duyệt không dám ngẩng đầu, giấu mình vào trong ngực Tiêu Thu Phong, mặc cho hắn ôm mình, chậm rãi rời đi, trở về nhà.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.