Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 413: CHƯƠNG 413: ÔM MỸ NHÂN VỀ HOẮC GIA.

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

413 Chương 413: CHƯƠNG 413: ÔM MỸ NHÂN VỀ HOẮC GIA.

Mộng Thanh Linh giật mình nhìn Tiêu Thu Phong, có lẽ không ngờ hắn sẽ mở miệng, quan hệ giữa hai người hình như không được tốt như vậy, phải không?

Tiêu Thu Phong chân thành nói: "Nếu Mộng tiểu thư gần đây lo lắng chuyện kinh tế thì tôi có thể nói cho cô biết, chuyện này cô không cần lo lắng như, tất cả sẽ nhanh chóng tốt lên" "Chị Thanh Linh, chỉ tin tưởng Tiêu đại ca đi, lời anh ấy nói, nhất định sẽ đúng" Đối với người đàn ông mình yêu, Đinh Mỹ Đình tuyệt đối tin tưởng, tin hắn còn nhiều hơn tin bản thân.

Mộng Thanh Linh đột nhiên cười nói: "Đó là đương nhiên, nếu anh có thể vận dụng sức mạnh của Long Đằng thì vấn đề này, đích xác không phải là vấn đề" Đinh Mỹ Đình hỏi: "Chị Thanh Linh, Long Đằng là gì?" Tiêu Thu Phong cũng không giấu diếm nữa: "Lần này trong kinh có bão, vốn là Long Đằng cố ý lâm vào, mục tiêu của nó chính là kinh thành, nên cũng sẽ không ảnh hưởng đến kinh tế xung quanh, cho nên Mộng tiểu thư cũng không nên khủng hoảng quá độ" Mộng Thanh Linh đã hiểu được, nguy cơ tài chính lần này, căn bản là do người đàn ông này gây ra, hoặc là trước kia nàng nhìn lầm, người đàn ông này không có quan hệ gì với Long Đằng, mà là lãnh đạo hướng đi của Long Đằng, nàng không thể nào nghĩ ra, với tài lực của Tiêu gia Đông Nam, sao có thể tạo thành một vương quốc kinh doanh khổng lồ như vậy? "Long Đằng, chính là vương quốc kinh doanh Long Đằng, tổng bộ đặt ở trung đông, nếu em muốn biết cụ thể cái gì thì tin rằng chuyện này, chồng em sẽ nói rõ cho em biết"Có người đàn ông này mở miệng, Mộng Thanh Linh cũng nhẹ nhõm thở phào, đảo mắt một cái đã dùng ngữ khí trêu chọc Đinh Mỹ Đình.

Đinh Mỹ Đình lén nhìn Tiêu Thu Phong, rồi lại không vui nhìn Mộng Thanh Linh, nói: "Chị Thanh Linh, chị lại chọc người ta, là Tiêu đại ca chứ không phải chồng mà"Tuy rằng trong lòng đã xác định đây là người quan trọng nhất trên đời mình, nhưng ngoài miệng thì cái gì cũng không thừa nhận.

Mộng Thanh Linh nhìn hai người, hỏi: "Đúng rồi, không biết Tiêu thiếu gia đến nơi này có chuyện gì, tôi nghĩ rằng không phải đặc biệt đến tìm tôi nói chuyện phiếm!" Tuy rằng ít đi ra ngoài, nhưng chuyện phát sinh trong kinh đều nghe nói, đặc biệt là vụ thảm sát tại biệt viện của số Một. Giờ phút này trong kinh những người có thế lực cũng đã biết, loại chuyện này vốn được truyền tin rất nhanh.

Đương nhiên cũng có tin đi cùng, đó chính là Hoàng gia đã hoàn toàn bị hủy diệt.

Mà người đàn ông Tiêu gia này, cùng với sự diệt vong của Hoàng gia, xuất hiện trong mắt của thế nhân, ai cũng không ngờ, chỉ trong một tháng mà tiểu bá vương Đông Nam này đã dẹp luôn Hoàng gia.

Từ khi ngọn lửa đầu tiên cháy lên ở Chu gia, lửa này càng cháy càng mạnh, lúc trước khinh bị ngươi đàn ông này tồn tại, nhưng bây giờ không ai dám xem thường hắn cả, Bán Biên Vương chính là bàn đạp của hắn, ở kinh thành, không mấy ai cường đại như Bán Biên Vương, cho nên trước sự khiêu khích của người đàn ông này, bọn họ đều thấp thỏm, không biết ai là người kế tiếp?

Đinh Mỹ Đình lập tức hỏi: "Chị Thanh Linh, là Tiêu đại ca nói đến thăm chị một chút, nghe nói hai người ở Đông Nam đã sớm quen biết nhau, em cũng không biết nữa, giờ phút này xem như bạn cũ gặp mặt nhau" Tiêu Thu Phong nhìn Mộng Thanh Linh, ánh mắt có vẻ rất đặc biệt, làm cho nàng không dám đối mặt cùng hắn, trong lòng có một cảm giác rất lạ, người đàn ông này làm sao vậy, chẳng lẽ bây giờ mới phát hiện ra vẻ đẹp của mình, nhưng vài ngày nay không ngủ, giờ phút này sắc mặt hẳn là tái nhợt, lười nhác vô lực, cũng không còn được như cũ. "Mộng tiểu thư, tôi muốn cô đến trang viên Hoắc gia ở mấy ngày" Lời của hắn, quả nhiên không thua tiếng sấm, ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng có chút bất ngờ. Cho dù là có ý này, cũng phải dùng từ hàm súc một chút mới đúng, tìm một lý do nào đó, ví dụ như thấy chị Thanh Linh cô đơn, nên mọi người ở chung với nhau có thể làm ban, cũng có thể nói là quan tâm nàng, sợ nàng tịch mịch ...

Mộng Thanh Linh không phải loại con gái bình thường, nghe xong nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao?" Tiêu Thu Phong cũng không biết giải thích thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định, diễm danh kinh trung nhất Mộng, tuyệt đối không có liên quan đến vẻ đẹp của nàng, kêu nàng đến Hoắc gia ở, chỉ vì trên người nàng, có một thứ, có thể tác động đến lực lượng xa lạ trong người hắn, mà đối với hắn bây giờ, điều đó rất quan trọng. "Có thể không cần giải thích"Tiêu Thu Phong vừa nói xong, hai nàng đều muốn té xỉu, trên đời này sao có một người đàn ông nào lại có thể đưa ra một yêu cầu vô sĩ như vậy, hơn nữa cũng không cần một lý do rõ ràng nữa.

Giống như là hắn nói, ngủ với anh đi, nhưng lại không nói là anh yêu em, cái này quả thật làm cho người ta khó hiểu.

Ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng muốn giáo dục lại Tiêu đại ca của mình, nói chuyện với con gái như vậy rất là thất lễ, nhưng Mộng Thanh Linh vốn định cự tuyệt, thế nhưng lại mỉm cười, nói: "Đi, không vấn đề, tôi phải đến Hoắc gia ở mấy ngày, chờ cho anh tìm được một lý do chân chính, nhất định phải nói với tôi đầu tiên" "Chị Thanh Linh, chị ..."Cái này ... hành động của hai người này, thật sự làm cho Đinh Mỹ Đình khó hiểu.

Bọn họ ... đều rất kỳ quái!

Nói là nói như vậy, nhưng Mộng Thanh Linh mệt mỏi a một tiếng, rồi nằm xuống ghế salon, con mắt quyến rũ hơi hơi nheo lại, giọng nói có phần quyến rũ nói: "Nhưng tôi thật sự mệt chết được, bước đi cũng không nổi, nếu muốn tôi đến Hoắc gia ở, thì anh phải ôm tôi" Biểu tình trên mặt của Đinh Mỹ Đình tuyệt đối là khiêp sợ, nhưng càng làm cho nàng hoảng sợ hơn chính là Tiêu Thu Phong lập tức gật đầu, ngay cả nghĩ cũng không cần, đã đi đến, không nói một câu, thật sự đưa tay ôm lấy Mộng Thanh Linh đang nằm trên ghế salon.

Trời ơi, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Đinh Mỹ Đình sờ sờ cái trán xem thử coi có sốt không, có cảm giác muốn té xĩu tại chổ.

Tiêu Thu Phong biết, khí kình xa lạ trong cơ thể, lần đầu tiên xuất hiện cũng là lúc ôm người con gái này, cho nên đối với loại thân thiết kiểu này, hắn chỉ cảm thấy đây là tu luyện, tuyệt đối không có suy nghĩ khác, nhưng Đinh Mỹ Đình trong lòng lại nghĩ xa đến một ngàn dặm rồi.

Mộng Thanh Linh đưa ra yêu cầu như thế, cũng không có lý do gì, tựa như nàng đã đáp ứng đi Hoắc gia, xem như một loại trao đổi. Thật ra trong lòng nàng cũng có một an ủi, nếu không có lý do gì, thì nàng cũng muốn để cho người khác biết, cho dù là vào Hoắc gia, cũng là do người đàn ông này ôm nàng vào, không phải tự mình đưa đến cửa. Trừ lần đó ra, nàng càng hy vọng ôn lại hạnh phúc ảo dưới mưa bên bờ hồ, tuy rằng cảm giác này không thật, nhưng nàng thích, say mê, hơn nữa không thể quên.

Đây là nguyên nhân khiến nàng đau khổ, nàng không quên được Ảnh, nhưng lại càng không thể quên được người đàn ông đáng giận này, thật sự muốn hắn thô lỗ một ít, vô lễ một chút, như vậy có thể căm ghét hắn, để quên hắn đi, nhưng rồi... nàng thất vọng, vì càng muốn quên, thì nàng lại càng nhớ hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhìn Tiêu Thu Phong ôm Mộng Thanh Linh về Hoắc gia, kinh ngạc không chỉ là hai ông bà, mọi người đều tuyệt đối không thể tin. "Ông ơi, đây không phải là Mộng tiểu thư sao, sao Thu Phong lại ôm nàng về, hắn không phải là không có ý tứ với Mộng tiểu thư sao?" Hoắc Phi Trữ cũng rất khó hiểu, nhưng nhìn Mộng Thanh Linh đang nằm trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, ông cũng hiểu được chuyện lạ, trả lời: "Tôi đâu có biết, để một lát hỏi lại Mộng tiểu thư đã, xem ra, tôi phải thương lượng với lão đạo sĩ một chút, bằng không để lão tiểu tử kia mà biết, chắc chắn sẽ nổi điên lên" Bà già trừng mắt nhìn chồng mình, vừa giận vừa buồn cười nói: "Lão già à, tôi nói lão đầu các ông đã lớn tuổi như vậy, mà còn không chịu yên, già rồi còn sống được bao lâu, chuyện trước kia nên quên hết đi, không cần nhắc lại" Hoắc Phi Trữ thở phì phì, nói: "Ai kêu lão đạo sĩ kia không biết e lệ, đã có cháu gái rồi mà còn dùng ánh mắt đó nhìn bà, tôi sao không thể tức giận được" Lời này làm cho bà dở khóc dở cười, ai, tình yêu tay ba .... bây giờ thật sự thành oan gia rồi, không biết tại sao, hai người này, rõ ràng là bạn tốt nhất, nhưng không ai nhường ai cả.

Ôm vào phòng, nơi đó chỉ có hai người, ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng chỉ có thể đứng lặng ở cửa, liều mạng suy nghĩ, liều mạng nhớ lại, nàng không nghĩ ra, khi nào thì Tiêu đại ca và chị Thanh Linh có quan hệ tốt như vậy.

Mộng Thanh Linh bị ngàn vạn con mắt chăm chú nhìn, nàng cũng cảm giác được, nhưng nàng không hé răng, cái ôm này, đối với nàng, đã là bồi thường lớn nhất của nửa đời trước của nàng, tuy rằng nàng biết rõ rằng, những thứ này không thuộc về nàng. "Đây là phòng của tôi, về sau cô ở đây, cần gì thì nói một tiếng là được"Tiêu Thu Phong đặt nàng lên giường, vẫn chưa buông tay ra, một cảm giác kỳ quái, dung hợp lẫn nhau trong cơ thể, trong cảm xúc, giống như làm cho như hai mà một.

Mộng Thanh Linh nhìn bốn phía, sau đó cười nói: "Tiêu thiếu gia, anh sẽ không to gan lớn mất, giữa ban ngày mà dám ôm tôi về, sau đó còn dám cùng tôi ngủ trên một giường chứ!" Trên mặt Tiêu Thu Phong mang theo vẻ nghiêm túc, nói: "Nếu cô đồng ý, thì tôi nghĩ tôi cũng không phản đối" Giờ phút này, Mộng Thanh Linh đã không chịu nổi nhiệt, trơi ơi, tuy rằng nàng phóng túng một lần, nhưng cũng có điểm dừng, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, hờn dỗi nói: "Tôi sẽ đi chuẩn bị kéo, chỉ cần anh dám lên giường, tôi cam đoan về sau anh sẽ không thể nào làm đàn ông được" Đây là từ chối, nhưng Tiêu Thu Phong không thèm để ý, cười cười, sau đó hỏi: "Có muốn biết gì sao tôi lại vô lễ ôm cô về thế này không?" Mộng Thanh Linh gật đầu, nàng thật sự muốn biết. "Thật ra rất đơn giản, tôi chỉ muốn nắm tay, bởi vì tay của cô, so với người của cô, còn có sức quyến rũ hơn nhiều"Đó là đương nhiên, nắm tay, cũng như tâm cùng tâm trao đổi, làm cho lực lượng xa lạ kia, giống như tác động, mạnh mẽ thức dậy.

Tiếp cận nàng, cũng chỉ vì thứ này. Những thứ khác đương nhiên không quan trọng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.