Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 367: CHƯƠNG 367: YÊN LẶNG TRƯỚC MƯA BÃO

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

367 Chương 367: CHƯƠNG 367: YÊN LẶNG TRƯỚC MƯA BÃO

Thiên Nhan Duyệt dĩ nhiên không hề khách khí, đêm vừa đến là cuốn lấy Tiêu Thu Phong, nàng muốn hoàn thành sứ mệnh thần thánh nhất của một người phụ nữ. Tiêu Thu Phong vốn định tâm sự với hai nàng kia, dịu dàng ôm nhau. Nhưng dục vọng lại bị Thiên Nhan Duyệt kích thích.

Chẳng qua hai nàng có tin mừng tin rằng bố mẹ không buồn phiền nữa. Cho nên các người phụ nữ khác, Tiêu Thu Phong cũng không định để các nàng có thai vào lúc này. Kích tình trôi qua, hắn luyện hóa vô phong chi cảnh, không tiết mầm mống sinh mệnh ra.

Nhưng Thiên Nhan Duyệt cuối cùng không chịu nổi, cậy mạnh làm ba lượt rồi ngủ vùi. Tiêu Thu Phong lắc đầu, làm bùng lên ngọn lửa dục vọng trong hắn, nhưng lại không dập tắt được. Tiêu Thu Phong không còn cách nào là đi đến gõ cửa phòng Lâm Ngọc Hoàn.

Sáng hôm sau, Tiêu Thu Phong bị tiếng hô đánh thức. Bên ngoài, bảo vệ trang viên đã dậy từ sớm, đang tập luyện. Sau khi Tiểu Lục Tử làm người huấn luyện bọn họ, bọn họ chưa bao giờ ngơi nghỉ.

Nhưng lúc này tiếng đánh nhau do Tiểu Lục Tử truyền ra. Tiểu Lục Tử có thể nói là đệ nhất chiến tướng Đông Nam. Nhưng so sánh với Lý Cường Binh và Thiết Trụ thì không phải một cấp bậc. Lúc này đang bị Thiết Trụ đùa giỡn.

Lạnh như băng bị cướp mất xuân tình, bây giờ đang rất mệt, cả người mềm nhũn như không xương, đang ngủ vùi. Đêm qua nàng cũng giống như Thiên Nhan Duyệt, thả lỏng mình, điên cuồng nên không thể chịu nổi.

Đi xuống tầng, Tiêu Thu Phong đã phát hiện ngay cả Tiêu Viễn Hà cũng đã dậy, đứng quan sát mọi người tập luyện. "Bố, sớm thế" "Tiểu Phong, con cũng dậy rồi à. Mấy người này rất được, rất phấn chấn" Tiêu Viễn Hà không biết cái gì là võ công, chỉ cảm thấy Thần binh chiến đội rất có khí thế.

Tiêu Thu Phong cười cười không giải thích, chuyện này người trong nhà không biết càng hay hơn. "Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, mau mau giúp tôi.... hai đội trưởng khi dễ người mới" Tiểu Lục Tử vừa thấy Tiêu Thu Phong đã vội vàng kêu cứu. Hắn biết hai đội trưởng đã về, mình sẽ không được yên thân.

Người mới? Tiêu Thu Phong cười cười: "Tiểu Lục Tử, mày cũng không phải người mới mà. Người ta ở Trung Đông một ngày tiến ngàn dặm, mày thì hay rồi, ở nhà lười biếng, phải mang đến cho mày ít áp lực mới được" Thực ra Tiểu Lục Tử bảo vệ Tiêu gia, hắn đã tận tâm tận lực, lại còn huấn luyện thiết huyết vệ đội. Có thể nói đơn vị đó bây giờ đi theo Lý Hưng và Quan Đao nam chinh bắc chiến gần như là tất cả tâm huyết của Tiểu Lục Tử. "Tiêu thiếu gia, tôi không lười mà. Thật mà, chuyện Tiêu thiếu gia sai, tôi dám không nghe, hay lười biếng sao?" Tiểu Lục Tử không còn khí thế như khi đứng trước mặt Lý Hưng, Quan Đao, luôn ra vẻ cao thủ. Bây giờ chỉ còn kém mỗi nước quỳ xuống đất xin tha.

Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Được rồi, không chơi nữa, mấy ngày nữa các người còn có nhiều chuyện phải làm, bây giờ nghỉ ngơi đi" Tiêu Viễn Hà gật đầu cười, nói với Tiêu Thu Phong: "Tiểu Phong, đi, bố dẫn con đi xem mấy nhà mới xây, sau này đó là chỗ ở của con" Ngay cạnh Tiêu gia cũng có một khu đất lớn gấp đôi, trước kia thuộc về một người kinh doanh da giầy, chuẩn bị làm khu thương mại cao cấp nhưng Tiêu Viễn Hà đã mua lại với giá cao.

Thực ra mà nói thì không phải là giá cao, có thể nói là giá thấp. Người này không dám không bán. Bởi vì là tập đoàn Phong Chính muốn mua, tập đoàn Phong Chính lại thuộc về Tiêu gia. Mà Tiêu gia có một thiếu gia, ở Đông Nam không ai dám đắc tội.

Đi theo Tiêu Viễn Hà, hai người đi qua cánh cửa bên hông, nơi đó có một không gian khác. Bởi vì chưa xây dựng xong nên tường giữa hai khu vẫn chưa được đập đi.

Mấy khu nhà cao cấp đã được xây xong. Lúc này rất nhiều người đang làm việc, hình thức mới lạ, thiết kế hào hoa, không gian rộng lớn này có cả bãi cỏ, nhiều cây cối đang nảy mầm, có thể thấy đã được trồng từ trước.

Trước nhà có một bể bơi, lúc này đã chứa đầy nước, từng cơn sóng cuốn lên, vườn hoa hơi cách một chút, các bông hoa rực rỡ khoe sắc, chưa đến gần đã ngửi được mùi thơm.

Nơi này là tâm nguyện của hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà, rất xa hoa. Phụ nữ trong nhà thành đàn, bọn họ đương nhiên cũng không ngại tốn tiền, có tiền phải dùng chứ, huống chi lại vì con trai duy nhất của họ. "Sau này con cháu đầy nhà, chơi đùa nhảy nhót. Ai, bố bây giờ đều mơ tưởng đến lúc đó. Tiểu Phong, nơi này con có thích không, nếu có gì không hài lòng thì nói cho bố. Dù sao bố cũng rất nhàn, làm giám sát cũng được" Việc nên làm thì làm, nên nghĩ cũng đã nghĩ. Dù là Tiêu Viễn Hà quên, cũng có người nhắc ông, nhất định sẽ làm thêm mấy hạng mục nữa, sẽ có không ít lợi nhuận. Ở Thượng Hải, cũng không phải ai cũng giống như Tiêu gia, xây trang viện mà không sợ tốn kém. "Tiêu thiếu gia, chào cậu, tôi là phó tổng phụ trách công trình. Nếu cậu có gì không hài lòng, chúng tôi có thể dựa theo yêu cầu của cậu để thiết kế lại một lần nữa. Giám đốc công ty chúng tôi đã nói, chỉ cần Tiêu thiếu gia có bất cứ yêu cầu gì, chúng tôi đều thỏa mãn" Uy danh của Tiêu Thu Phong, đã không chỉ ở Đông Nam mà cả phía Nam cũng là không thể xâm phạm.

Như vậy cũng tốt. Nguồn: Tiêu Thu Phong cười nói: "Rất được, tận tâm là được, đối với chỗ ở tôi không dễ dàng đâu" Nghe lời Tiêu Thu Phong nói, phó tổng rất cao hứng nói: "Đối với trang viên của Tiêu gia, công ty chúng tôi sẽ phụ trách bảo dưỡng cả đời, đảm bảo làm Tiêu thiếu gia hài lòng" Tiêu Viễn Hà cũng là nhân vật nổi tiếng ở Đông Nam. Nhưng hào quang của Tiêu thiếu gia đã hoàn toàn che khuất ông. Đối với chuyện này Tiêu Viễn Hà không hề giận. Thấy con mình có thành tựu như vậy, làm bố ông cảm thấy rất mừng. "Tiểu Phong, bố biết con có nhiều chuyện phải làm, những chuyện đó bố không giúp được, chỉ có thể nói với con vài câu. Bây giờ con đã không chỉ có một mình, có vợ, có con, làm chuyện gì cũng không được mạo hiểm. Đầu tiên là phải nghĩ đến vợ con, không có con, bọn họ không sống nổi" "Còn có, nhân lúc ở nhà thì trò chuyện với mẹ con. Con cũng biết, từ nhỏ đến lớn mẹ con thương con nhất. Ai, con không có ở nhà, mỗi ngày bà ấy đều lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên" Tiêu Thu Phong sao lại không hiểu chứ. Cuộc sống trước kia không biết, nhưng sau khi trọng sinh, hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà thương yêu hắn vô hạn. Nên hắn đã dung nhập tình cảm của bọn họ, không thể tách rời. "Bố, con biết rồi" Đúng thế, nhân lúc an nhàn, Tiêu Thu Phong cùng các nàng đi mua sắm. Dù sao các nàng thích, hơn nữa sau khi có thai, càng phải quan tâm yêu thương các nàng hơn. Vừa vào siêu thị mấy nàng liền chạy đến khu dành cho em bé, thấy đồ dùng đáng yêu liền không nương tay, mua hết.

Mà Tiêu Thu Phong đỡ đối phương, hai người nhìn vẻ hưng phấn của mấy cô gái, trong lòng cũng rất vui vì hạnh phúc này. "Mẹ, chờ xong chuyện này, sau này con sẽ ở nhà cùng mọi người. Mấy năm nay lúc chạy đông, lúc chạy tây, không có thời gian ở nhà với mẹ. Xin lỗi mẹ" "Thằng ngốc này, nói cái gì đó. Thấy con có tiền đồ, mẹ rất cao hứng. Tiểu Phong con không biết, bây giờ mỗi lần mẹ ra ngoài đều có rất nhiều người nịnh nọt mẹ. Ai, người ta đều là muốn lấy lòng con đó, mẹ rất vui. Đàn ông con trai, kiến công lập nghiệp, mẹ hiểu. Có thời gian con ở bên mấy cô bé đó đó, Tiêu gia chúng ta đã làm ủy khuất mấy đứa, biết không. Cho nên con nhất định phải đối xử tốt với bọn họ" Tiêu Thu Phong gật đầu, có chút xấu hổ cười nói: "Mẹ, con biết. Chẳng qua phụ nữ của con đúng là không ít, lần này đi Trung Đông gặp Thu Nhã. Không cẩn thận đã...." "Cái gì?" Điền Phù dở khóc dở cười, còn không cẩn thận nữa? "Thằng bé này, thật sự là một người cũng không buông tha, mấy người Yên Nguyệt có biết không?" Tiêu Thu Phong lắc đầu, Điền Phù lập tức nhắc: "Trước hết chưa nên nói ra, đỡ làm bọn họ mất hứng. Nhớ Yên Nguyệt và Phượng Hề đang có thai, không được làm cho hai đứa tức giận" Tiêu Thu Phong nói: "Không đâu ạ, Yên Nguyệt và Phượng Hề không hẹp hòi như vậy đâu ạ" "Con biết cái gì, dù là chấp nhận số mệnh nhưng trong lòng cũng có chút không thoải mái. Con có nhiều phụ nữ như vậy, không ngờ còn không hiểu rõ tâm lý của bọn họ. Không biết là mấy đứa đó ngu hay gì mà đụng phải một thằng không có tâm can như con. Mẹ thật sự không biết nói gì với con cho tốt" Liễu Yên Nguyệt vội vàng đi tới, kéo tay Tiêu Thu Phong nói: "Ông xã, anh mau đi theo em, mau xem món đồ chơi này, rất đáng yêu, anh muốn mua không?" Mua cũng không có vấn đề gì, nhưng Điền Phù lại gấp: "Yên Nguyệt, con không được gấp, đã nói với con bao lần rồi, đi lại nhẹ nhàng. Con bây giờ đã có em bé, làm mẹ người ta rồi, không được nóng nảy như vậy, biết chưa?" Điền Phù gấp đến độ bắt đầu giảng bài. Liễu Yên Nguyệt lè lưỡi hình như đã nghe quá nhiều những lời này, mỗi ngày ba lần, ai mà không sợ chứ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.