Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 282: CHƯƠNG 282: HẤP DẪN VÀ LỪA GẠT.

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

282 Chương 282: CHƯƠNG 282: HẤP DẪN VÀ LỪA GẠT.

Lâm Bắc Dân nở nụ cười âm u, đối với đề nghị này ông ta thật sự không ngờ. Nếu như có thể kéo Thiên gia vào phe cánh mình, buôn bán kiếm lời là của mình. Mà nếu như thua lỗ vậy chỉ là Thiên gia xui xẻo, ông ta thật sự không cần.

Thiên gia mặc dù chỉ đứng thứ mười trong mười tập đoàn lớn nhất Đông Nam, nhưng tám trăm triệu hẳn là cũng có.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt lão già, Lâm Khải Dược biết kế hoạch này đã được chấp nhận. "Bố, vì làm lão quỷ đó tin, bố phải tự mình đi thăm một lần, nhất định có thể làm cho ông ta mắc câu" Thiên phụ từ Tiêu gia về liền đổ bệnh, tính tình càng thêm nóng nảy. Nhìn Thiên mẫu chăm sóc, ông ta không chỉ không có cảm giác cảm ơn, mà còn không ngừng lớn tiếng mắng mỏ. Đối với Thiên Nhan Duyệt như vậy, ông ta coi như chưa hề có con. "Ông Thiên, ông không nên tức giận. Chuyện nếu đã xảy ra, ông chấp nhận đi vậy. Tập đoàn Thiên Phát chúng ta còn cần ông chống đỡ. Ông nhất định phải giữ sức khỏe" Làm bạn với nhau ba mươi năm vượt qua bao khó khăn, Thiên mẫu đã bão hòa, chỉ hy vọng sống bình yên, chịu ủy khuất một chút cũng không sao. "Mẹ hiền hại con. Tiểu Duyệt có ngày hôm nay đều là bị bà dạy dỗ. Bà còn không biết xấu hổ nói như vậy. Cút đi cho tôi, đừng cho tôi thấy bà" Vừa nói, tức giận khó có thể nín nhịn, ném chén thuốc trong tay xuống đất. Ông ta vốn luôn là vua trong nhà, tuyệt đối không ai dám cãi lời ông ta. Ở Tiêu gia, ông ta lần đầu tiên cảm nhận mình mất đi uy nghiêm. Tiểu Duyệt lựa chọn như vậy, chính là một sự nhục nhã đối với Thiên gia. Mỗi lần nghĩ đến con gái của mình là tình nhân của tên đàn ông ăn chơi trác táng kia. Ông ta không thể nào nhịn được giận.

Quản gia vội vàng tiến vào, nhìn thấy không khí không ổn trước mặt, sợ đến độ cả người run lên. Hắn đang định rời đi, Thiên phụ đã quát: "Chuyện gì, hổng hoảng hốt hốt có thể thống gì?" "Gia chủ, Lâm Bắc Dân con trưởng Lâm gia đang đứng ở cửa, nói đến thăm. Không biết gia chủ có muốn gặp hay không?" Quản gia vội vàng mở miệng, sợ thấy người không vừa mắt, gia chủ sẽ lại mắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - "Lâm Bắc Dân?" Thiên phụ lẩm bẩm, bừng tỉnh nói: "Mau mời vào, mời ông ta đến phòng làm việc" Nhìn thoáng qua Thiên mẫu đang ngồi xuống nhặt mảnh vỡ. Ông ta không an ủi lấy một câu, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Trong phòng làm việc, vẻ mặt tức giận của Thiên phụ dần dần tan đi. Phát uy với người trong nhà như thế nào cũng không sao. Nhưng Lâm gia dù ở Bắc Kinh cũng là một đại gia tộc. Vốn có thể làm thông gia với Lâm gia, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Thiên gia, có rất nhiều chỗ tốt, bây giờ bốc hơi hết rồi. Ông ta đương nhiên muốn xin lỗi một tiếng, miễn sau này gặp mặt lại khó khăn. "Thiên lão đệ, nghe nói chú không được khỏe. Thái gia gửi lời hỏi thăm. Chú không sao chứ" Mấy câu khách sáo, Lâm Bắc Dân bước nhanh tới, hai người hành lễ nói chuyện, hình như rất thân thiết.

Mặc dù Lâm Thu Nhã và Thiên Nhan Duyệt là bạn bè tốt, đây cũng không phải là bí mật ở Lâm gia. Nhưng trong mấy anh em Lâm gia đều xa rời tập thể, vốn không thể dung hợp. Cho nên bạn của mày, tức là kẻ thù của tao. Nếu như không phải bây giờ đang gặp nguy cơ, bọn họ cũng chỉ xem nhau như người xa lạ.

Lâm Bắc Dân khách khí làm cho Thiên phụ xấu hổ không ít, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, xin lỗi: "Lâm huynh, xin lỗi, làm phiền anh phải tự mình đến chỗ tôi. Thái gia quá khách khí. Lần này, con gái tôi có phúc không biết hưởng. Thiên tôi không có mặt mũi gặp người Lâm gia" "Thiên lão đệ, chú nói quá rồi. Mặc dù không làm thông gia được, nhưng hai nhà chúng ta vẫn có thể làm bạn mà. Thiên lão đệ, tôi không nói quanh co nữa. Lần này đến đây ngoại trừ thăm chú, Thái gia còn phân phó tôi cho Thiên lão đệ cơ hội giải hận" Thiên phụ vừa nghe, khó hiểu hỏi: "Lâm huynh, sao lại nói vậy?" Lâm Bắc Dân đứng lên, ra vẻ cảnh giác nhìn xung quanh một chút. Thiên phụ lập tức nói: "Lâm huynh, anh yên tâm. Nơi này là nơi cấm trong nhà, người bình thường chưa được gọi sẽ không thể tiến vào. Anh cứ việc nói" Lâm Bắc Dân ngồi xuống, kéo ghế lại gần một chút, nhỏ giọng nói: "Thiên lão đệ, tin rằng lần này chú bị Tiêu gia làm cho tức giận, bị thiệt thòi không ít. Thực ra Tiêu gia cũng không có quan hệ tốt với Lâm gia chúng tôi. Bọn họ mấy lần có ý đồ công kích Lâm gia. Chỉ là Thái gia tuy biết nhưng không tìm được chứng cứ. Lần này, họ còn đoạt con gái chú, rõ ràng chính là không nể mặt Lâm gia chúng ta. Thái ra rất giận, cho nên...." Thiên phụ dường như đã hiểu, vội vàng hỏi: "Cho nên sao?" "Cho nên Lâm gia chuẩn bị ra tay với Tiêu gia, công kích tập đoàn Phong Chính của bọn họ" Thấy đã đánh động được đối phương, Lâm Bắc Dân mới nói ra.

Thiên phụ sửng sốt, kích động nói: "Lâm huynh, Thái gia thật sự quyết định như vậy sao? Nhưng Tiêu gia được xưng là tập đoàn mạnh nhất Đông Nam, thực lực không bình thường. Nếu như nổ ra chiến tranh, Lâm gia có lẽ sẽ lỗ không ít" Lâm Bắc Dân cười nói: "Thiên lão đệ, điểm này chú không cần lo lắng. Lâm thái gia chúng ta đã nói, chú sao còn phải suy nghĩ chứ. Lâm gia chúng ta là một đại tập đoàn trong cả Trung Quốc, có thể tập hợp tài chính khổng lồ mà chú không thể tưởng tượng nổi. Cho dù chúng ta cũng thua lỗ như tập đoàn Phong Chính, nhưng chúng ta hoàn toàn vẫn có thể thừa nhận" "Đúng thế, đúng thế. Với thực lực của Lâm gia đối phó một tập đoàn Phong Chính, nếu như không so đo được mất, vậy tập đoàn Phong Chính không ngã cũng không được" Thực lực kinh doanh của Lâm gia, tất cả mọi người đều biết rõ. Nhưng Thiên gia không biết đó chỉ là bề ngoài. Đại tập đoàn Lâm gia đã chia năm sẻ bảy. "Thái gia muốn làm thông gia với Thiên gia, chúng ta vốn có thể thành người một nhà. Nghe nói chú rất tức giận khi bị Tiêu gia đối xử như vậy, cho nên Thái gia đặc biệt dặn dò để Thiên lão đệ cùng tham gia. Cho chú tiết hận, chơi người Tiêu gia một vố, hơn nữa.." "Hơn nữa Thái gia cũng đã nói, mặc kệ thắng thua cũng sẽ không làm Thiên gia thua lỗ. Thua lỗ, Lâm gia sẽ bồi thường. Thắng, tất cả lợi nhuận hai nhà chúng ta cưa đôi. Tôi cũng không nghĩ ra, Thái gia luôn luôn là một người nghiêm cẩn, sao lại ưu đãi Thiên gia như vậy. Thiên lão đệ, điều này đối với Lâm gia mà nói chính là lần đầu tiên" "Cảm ơn Thái gia đã để mắt đến. Thiên tôi thật sự muốn đi cảm ơn người" Kiếm tiền đối với Thiên phụ mà nói đã không còn quan trọng. Quan trọng là có thể giải cơn hận trong lòng. Nếu như có thể, ông ta còn muốn người Tiêu gia quỳ xuống xin lỗi mình. "Chuyện này quá dễ. Chờ khi mở tiệc chúc mừng, nhân lúc Thái gia cao hứng, chú có thể đi gặp người. Tin rằng người chắc chắn sẽ chiếu cố Thiên gia nhiều hơn" Lâm Bắc Dân kiêu ngạo mở miệng, làm cho Thiên phụ không có một chút nghi ngờ.

So sánh với Lâm gia, Thiên gia đúng là yếu hơn khá nhiều. Hơn nữa chuyện này lại có Thái gia đặc biệt chiếu cố. Ông ta sao lại không đáp ứng chứ. Như vậy không phải mất lòng tốt của Thái gia sao? "Được, Lâm huynh, khi nào chuẩn bị bắt đầu, muốn tôi chuẩn bị bao nhiêu tài chính?" "Ngày mai. Về phần tài chính, Thiên lão đệ tự mình làm. Nếu muốn Tiêu gia chết nhanh một chút, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Chú cũng biết, đầu tư càng nhiều, kiếm được càng nhiều" Sức hấp dẫn này đối với Thiên phụ mà nói là một giấc mơ không thể từ chối.

Ông ta thậm chí không nói với Thiên mẫu một câu đã toàn lực huy động tài chính của tập đoàn, chuẩn bị đánh lớn một trận.

Lâm Bắc Dân vừa về đến nhà đã bị người ngăn lại. Người Quan Đao phái ra đã đến đây, trên ngực đeo dấu hiệu đặc biệt, đó chính là lực lượng của Tiêu thiếu gia. "Ông chủ Lâm, xin lỗi. Lão đại của chúng tôi bảo tôi nói với ông một câu. Mời ông và công tử của mình trong vòng ba ngày phải rời khỏi Đông Nam. Nếu không hậu quả tự mình gánh chịu" Trong lời nói mang theo sự uy hiếp. Lâm Bắc Dân tức giận đến độ suýt nổi điên. Với địa vị của Lâm gia ở Đông Nam, đã bao giờ bị một tên lưu manh uy hiếp đâu.

Trước kia khi vẫn còn Thiết Huyết Đoàn, bọn họ hàng năm vẫn đóng tiền bảo kê, không có một chút ngăn cản nào ở Đông Nam. Bây giờ thì tốt rồi, sau khi Thiết Huyết Đoàn bị diệt, rất nhiều thứ đã không thấy. Ông ta cũng không biết thế giới ngầm ở Đông Nam rốt cuộc đang do ai nắm giữ. Dù muốn đưa tiền cũng không biết đưa cho ai.

Nhưng trên mặt ông ta vẫn ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Người anh em này, anh không phải nghe lầm đó chứ. Lâm gia chúng tôi không bao giờ gây chuyện, về điểm đó làm cũng rất tốt. Nếu như lão Đại kia có bất mãn, xin mời mở miệng nói. Có yêu cầu gì, Lâm Bắc Dân tôi nhất định sẽ làm được" Ý của ông ta là muốn dùng tiền mua chuộc những người này. Nhưng người đàn ông mặc âu phục đã cười nhạt một tiếng, nói: "Ông chủ Lâm, chúng tôi biết Lâm gia có tiền, nhưng xin lỗi đây là ý cấp trên. Chúng tôi chỉ có trách nhiệm chuyển lời. Nếu như có thể, tôi còn muốn nói với ông chủ Lâm một câu, tốt nhất đi được bao xa thì đi bấy nhiêu" Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa nên đâu dám cầm tiền của Lâm gia. Mặc dù bọn họ có đôi lúc sẽ giúp đám nhà giàu xử lý một vài chuyện khó giải quyết, lấy một ít chỗ tốt. Nhưng rất rõ ràng, lần này khi cấp trên truyền lệnh xuống đã mang theo sát khí. Bọn họ không dám có bất cứ quan hệ gì với Lâm gia.

Hơn nữa nghe đồn Lâm gia đắc tội Tiêu thiếu gia không ít. Nói đùa, người đắc tội Tiêu thiếu gia còn ai sống lâu được đâu?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.