Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 131: CHƯƠNG 131: MỖI NGƯỜI MỘT TÊN

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

131 Chương 131: CHƯƠNG 131: MỖI NGƯỜI MỘT TÊN

Mary có một loại cảm xúc vừa thấy sợ vừa thấy đáng thương, nam nhân trước mắt, nếu không phải là kẻ điên, thì sẽ là thần, vô luận là loại nào, cũng làm cho người ta sợ hãi.

Sự khát máu của Vạn Đạt, mấy ngày nay cô cũng đã chứng kiến qua, mỗi một người đối mặt với hắn, không chết thì cũng trọng thương, giờ phút này vẻ mặt của hắn cũng đang tức giận, đã có loại dục vọng khát máu, đây cũng không phải là suy nghĩ tốt. "Anh ta sẽ chết" Đây là điều duy nhất mà nàng có thể nhắc nhở, bởi vì giờ khắc này, cuộc chiến trên đài đã bắt đầu, sự nhiệt tình của người xem đã được đề cao đến cực điểm.

Tiêu Thu Phong không nói gì, tâm tình hết sức bình tĩnh, yên lặng nhìn tất cả, hắn cũng không phải xem biểu diễn trên đài, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng hàn khí, nếu Lang Khuyển nói không sai, người này chính là Thanh Quang, hắn vốn là đồng bọn của Huyết Hoàng, sẽ không rời quá xa.

Không thể không nói, Lý Cường Binh một năm huấn luyện này đã được đề cao đến không ngờ, cho dù là Thiết Trụ kém hắn cũng không chỉ một tầng, hoặc có thể nói hắn đã bắt đầu lĩnh hội được lực lượng của quyền thuật, biết nếu muốn chiến thắng đối thủ, ngoại trừ lực lượng tuyệt đối ra, còn phải có tâm tư linh tuệ.

Tâm tư linh tuệ, cần phải vợt xa suy nghĩ của người thường.

Vừa rồi Tiêu Thu Phong thoáng có chút lo lắng, giờ phút này toàn bộ đã trở thành vui mừng, Lý Cường Binh có thể nói là cao thủ đầu tiên hắn bồi dưỡng ra, quan trọng nhất chính là hắn sẽ không phản bội.

Đối mặt với bản thân, Tiêu Thu Phong biết, Lý Cường Binh cũng không có khả năng vượt qua hắn, bởi vì loại tu vi này, cũng cần có thiên phú. Nghiêm khắc mà nói, thân thể thì có thể rèn luyện, nhưng thiên phú thì không.

Điểm này không thể bù đắp được, hoặc là hắn có thể trở thành thanh đao sắc bén nhất, nhưng vĩnh viễn không ai có thể nắm được.

Huyết Hoàng cũng không phải là kẻ ngốc, sau mấy chiêu, hắn đã phát hiện người phương Đông trước mắt này hình thể tuy nhỏ hơn hắn, nhưng tâm tư tỉnh táo, công kích rất mạnh, chiêu nào cơ hồ cũng là chiêu trí mạng.

Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể của hắn đã trúng ba quyền của Lý Cường Binh, cho dù là hổ cũng phải ngã lăn ra, nhưng Huyết Hoàng thì không, cánh tay tráng kiện của hắn chỉ xoa xoa có vẻ đau đớn, sau đó càng gào thét công kích mãnh liệt hơn.

Lý Cường Binh không có thể chất cường hãn như Huyết Hoàng, loại công kích này hắn chỉ cần trúng một đòn là đã chịu không nổi, cho nên sử dụng thân pháp, né tránh tránh phải, căn bản là không chính thức đối mặt với Huyết Hoàng, cứ như là mèo vờn chuột vậy, không, xem ra thì nên là mèo vờn hổ thì đúng hơn.

Loại sách lược này là đúng đắn, bởi vì Lý Cường Binh không có được cảnh giới như là Thu Phong. Nếu ba quyền kia là do Tiêu Thu Phong ra tay, Huyết Hoàng gân mạch đã đứt đoạn, cho dù không chết thì cũng tàn phế.

Trên đời này cho tới bây giờ không có cơ thể con người nào mà chân chính đao thương bất nhập, hộ thân tráo môn của Huyết Hoàng chỉ là so với người thường thì chắc chắn hơn nhiều. Cho dù là mai rùa có cứng rắn cũng đỡ không được một đạp của voi. Thật ra ngoại trừ lấy cứng đối cứng, còn có một loại công pháp mượn lực đánh, chỉ tiếc, Lý Cường Binh còn chưa học được.

Bởi vì Lý Cường Binh huấn luyện, luôn chỉ chú trọng lực bùng nổ, sử dụng sức mạnh mà đánh bại kẻ địch. Công pháp vận dụng cũng chỉ được một ít hỏa hầu.

Nhưng Tiêu Thu Phong cũng không lo lắng, hắn toàn tâm phòng bị là Thanh Quang, cao thủ quỷ mị ẩn nấp trong góc tối kia, có lẽ là sự cường đại của Lý Cường Binh đã khiến cho hắn chú ý, lúc trước ẩn dấu nhưng giờ phút này hàn quang vô hình đã tản mát ra, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, nhưng Tiêu Thu Phong cũng đã cảm nhận được.

Hai người đó là mục đích của hắn tới đây, không nghĩ đến, bọn họ lại ở cùng một chỗ, điều này đích thực đã giảm bớt cho hắn không ít phiền toái.

Trên đài, Lý Cường Binh đã bắt đầu phản kích, hắn tránh đi phần ngực và bụng chắc chắn nhất của Huyết Hoàng, nắm tay cứ như mũi tên mà đánh mạnh vào vùng đầu của địch thủ, hắn cũng không tin, phần đầu cũng sẽ luyện thành đao thương bất nhập. "Rắc…" một tiếng vang lên, Huyết Hoàng trúng một quyền thật mạnh này, nhưng đầu của người này đích xác là đủ cứng, chỉ lắc lư vài cái cũng không ngã xuống, hai tay ôm đầu, có loại cảm giác choáng váng không chịu nổi, một lát sau trên mặt hắn, xuất hiện vệt máu, chỉ là lúc này chính là máu của hắn.

Máu là từ trong hai hốc mắt của hắn chảy ra, không bao lâu, đã hình thành hai sợi máu như hai hàng lệ đọng ở trên mặt hắn, làm cho mặt hắn giống như là ma quỷ ở trong địa ngục vậy. "Ta muốn giết ngươi…" Huyết Hoàng rống to một tiếng, thân thể nặng nề, cũng có thể nhanh nhẹn như vượn, cánh tay thật dài phân trái phải đánh về phía Lý Cường Binh, chiến ý theo máu xuất hiện, Lý Cường Binh toàn thân tràn đầy khí phách vô cùng, đó mới là lực lượng chân chính của hắn.

Lực lượng có được từ trong giết chóc. "Bạn của anh thật mạnh" Mary ở một bên rất là hưng phấn kêu lên, Huyết Hoàng ở nơi này đã đánh bại cả trăm người khiêu chiến, cho tới giờ cũng chưa từng có ai làm cho hắn bị thương qua, tuy thắng bại chưa phân, nhưng Lý Cường Binh đã vượt ngoài dự kiến của mọi người.

Tiêu Thu Phong không nói gì, khi Mary xoay người thì thấy bên người đã không có ai, tựa hồ cho tới giờ cũng chưa có ai ngồi qua.

Tiêu Thu Phong đã động, hắn động là bởi vì Thanh Quang đã động.

Thanh Quang động, cũng không phải là muốn đánh lén Lý Cường Binh, giúp Huyết Hoàng, hắn động, là bởi vì nhận thấy được sát khí.

Quả nhiên không hổ là cao thủ nhẫn thuật cùng kiếm đạo đại thành, đích xác có vài phần xúc giác linh mẫn, nhưng tính cách bỏ lại đồng bọn mà chạy này thì cũng hơi vô sỉ.

Như vậy, lại làm cho Tiêu Thu Phong có cơ hội động thủ. "Người nào?" Thanh Quang dáng người gầy ốm, mặc trường bào cũ kỹ thật dài, khi ra khỏi cửa còn đội mũ, nếu không phải Tiêu Thu Phong, thật đúng là không ai tin hắn chính là một cao thủ âm lãnh quỷ dị. "Giết ngươi".

Hai chữ lạnh lùng nói ra, chân khí cường đại của Tiêu Thu Phong đã mang theo công kích trí mạng gào thét mà tới, hắn thực không nghĩ tới cho Thanh Quang sự tôn trọng của vũ giả, loại cao thủ ngoan độc này, chém giết nhất định phải quyết đoán, không cho hắn một cơ hội xoay chuyển nào, nhân từ với loại người này, chính là ngây thơ. "Xẹt xẹt…" thanh âm xé gió, Thanh Quang tâm cảm nguy cơ chợt động, hai thanh trường đao đã xuất hiện nơi tay, trường bào kia đã quấn quanh hông, nhưng mặt hắn đã lạnh như băng, loại lực lượng cường đại này, làm cho hắn không dám sơ sẩy một chút nào.

Đao quang hiện, cánh tay như một tấm màn che khuất mọi hào quang, Thanh Quang trong lòng chấn động, co người lui ra sau, chỉ nghe trong không khí truyền đến một tiếng "đinh đang", một thanh trường đao đã gãy làm hai. "Ngươi là ai?" Mồ hôi lạnh như mưa, Thanh Quang cũng là cao thủ đứng đầu một thế hệ trẻ tuổi, nhưng người trước mắt đến cái bóng cũng không thấy rõ, mà đã tổn thất một thanh trường đao hộ thân, điều này hắn lần đầu tiên gặp phải.

Tiêu Thu Phong thừa dịp mây đen che khuất ánh trăng, lạnh nhạt xuất hiện, nhưng lực lượng đã khóa chặt mọi hướng hoạt động của hắn ta, làm cho hắn không có một cơ hội chạy trốn nào, rồi mới lạnh lùng mở miệng nói: "Phế nhân kia không có nói cho ngươi?" Theo đao pháp của Thanh Quang, Tiêu Thu Phong cảm nhận được một sự quen thuộc, nếu hắn đoán không sai, cao thủ một thế hệ trẻ tuổi này, cùng với gia chủ đã bị hắn đánh cho tàn phế cũng có chút quan hệ!

Thanh Quang sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên: "Hắc sắc Ảnh Tử!" Thanh Quang là thế hệ thứ ba của Tá Đằng gia, mà tên bị Tiêu Thu Phong đánh thành phế nhân chính là gia chủ đời đầu, Tá Đằng Nguyên Thượng, cũng là một trong hai sư phụ của hắn. "Hây…" Hai tay nắm chặt đao, chiến ý liều chết âm âm, còn dẫn theo thi khí, đã biết lai lịch nam nhân này, hắn biết trận chiến này đã không có biện pháp né tránh, chỉ có hy vọng liều chết một trận tìm cơ hội đào tẩu.

Tiêu Thu Phong không cho hắn nhiều thời gian, tay phải nâng lên, năm ngón tay mộng ảo như hoa sen, lại như ánh đèn trong đêm tối, tỏa ra bạch quang nóng rực, Thanh Quang con mắt chợt lóe, hai tay cũng đã múa lên, quát lớn: "Nghênh phong nhất đao trảm!" "Nghênh phong nhất đao trảm, lại là Nhất đao trảm này, gia tộc các ngươi không lẽ chỉ biết một chiêu này thôi sao?" Tiêu Thu Phong nói lại làm cho tâm tình Thanh Quang nổi giận, Nhất đao trảm này là tinh hoa của võ học gia tộc hắn, kinh qua vô số thế hệ luyện tập cùng cải tiến, có thể giết người mà người ta không kịp chống đỡ, bị người ta xem thường, hắn không thể không giận.

Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để giận, bởi vì khi hào quang tắt đi, Thanh Quang đã không còn tri giác, thân thể đã không thể khống chế, hai mắt chứng kiến đao của mình, đã tự cắt vào cổ họng của mình. "Ta có nói qua cho phế nhân kia, chiêu này có tám chỗ sơ hở, mỗi một chỗ, đều có thể dồn vào chỗ chết một lần, dùng chiêu này mà đối phó với ta, ngươi không phải là hiềm mạng quá dài sao!" Tiêu Thu Phong vỗ vỗ lên mặt Thanh Quang, lại nói tiếp: "Thật sự không có tính khiêu chiến, có luyện hai mươi năm nữa, cũng không có tư cách làm đối thủ của ta". Thanh Quang nghe được, hắn thật sự rất muốn nói: "Oan uổng, cho tới bây giờ cũng chưa ai nói qua với ta, Nghênh phong nhất đao trảm mà ta đắc ý nhất lại có nhiều sơ hở như vậy" Nhưng giờ phút này ngọn lửa sinh mạng của hắn đã tắt, không có biện pháp phát ra âm thanh nữa, mà nhu nhược ngã lăn ra mặt đất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.