Trở về truyện

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chương 112: CHƯƠNG 112: TRANH HƯƠNG TRANH SẮC

Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

112 Chương 112: CHƯƠNG 112: TRANH HƯƠNG TRANH SẮC

Điền Phù còn muốn hỏi lại,nhưng ở hành lang trên lầu đang thấy vang lên những tiếng cười vui vẻ. "Yên Hồng, thật là nhìn không thể nhìn ra cậu cũng đeo áo ngực cỡ D nha, chà cũng đã đến lúc phải có bạn trai rồi, chắc chắn lúc đó vui mừng không hết nha!" Người đầu tiên xuất hiện chính là Đinh Mỹ Đình Mái tóc dài để xõa tự nhiên ở sau lưng, trên mặt nhàn nhạt phấn hồng. Làn da trắng bóc luôn tỏa ra sức sống thanh xuân, cái miệng đỏ ửng lộ ra vài phần quật cường kiêu ngạo. Còn chiếc váy ngắn kia trông rất thích hợp với tính cách của nàng.

Mới chỉ nhìn mình cặp đùi thon dài kia cũng làm cho người ta thèm thuồng rỏ dãi rồi huống chi còn có tiếng cười trong veo càng làm cho người ta có ước muốn ôm nàng vào ngực rồi hôn cho một cái.

Mà tay nàng đang lôi kéo, không phải nói là túm tiểu nha đầu Liễu Yên Hồng, kỳ thật Tiêu Thu Phong vẫn đem nàng xem thành tiểu nha đầu, giờ phút này mới biết được cái nhìn loại này cũng không chính xác.

Quả thực, Liễu Yên Hồng không giống chị nàng đầy đặn và thành thục, nhưng trên người nàng lại toát ra một sức sống thanh xuân tươi đẹp. Giờ phút này lại được trang điểm và mặc thêm chút trang phục cổ điển trông có chút giống như các đại tiểu thư nhà giàu ở thâm cung nội viện trên truyền hình. Cộng thêm vào đó là khí chất nhu hoà, mềm mại như nước khó mà diễn tả.

Nàng tựa hồ có chút lo sợ, giờ phút này lại bị Đinh Mỹ Đình kéo đi ra liền không dám ngẩng đầu lên, Đinh Mỹ Đình một bên lôi kéo nàng xuống lầu, một bên cười nói: "Yên Hồng, ngươi sợ cái gì? Không phải là cô dâu lên xe hoa, không phải sợ, cam đoan bác gái nhìn vào nhất định khen không ngớt lời." "Mỹ Đình, cậu nghĩ sai rồi, Yên Hồng giống như Chúc Anh Đài sợ gặp Lương Sơn Bá, cố ý giả trang, kỳ thật trong lòng lại rất đắc ý" Nữ sinh phía sau đùa với Liễu Yên Hồng quá mức làm cho khuôn mặt của nàng ửng hồng như là được đánh son, vừa hồng nhuận mà ướt át.

Theo phía sau các nàng ba nữ sinh đương nhiên cũng không cần nói tất cả đều rất xinh đẹp. Mỗi người một vẻ, làm cho người ta càng xem càng hấp dẫn. Không có cách nào, đối với con gái mà nói, thanh xuân chính là tiền vốn mà .

Đi sau mấy tiểu yêu tinh, cuối cùng là Liễu Yên Nguyệt cùng Ruth, trên người họ không mang vẻ đẹp của thiếu nữ như các cô gái kia,mà thay vào đó là khí chất thành thục trầm ổn,cao quý mà vẫn thanh nhã đầy ôn nhu, dường như ngay cả Ruth Cũng mang theo mị lực huyền bí của phụ nữ đông phương, cái loại khí chất này, lạnh nhạt, điềm tĩnh mà mỹ lệ,làm cho Tiêu Thu Phong cũng phải thán phục không thôi.

Phong Linh này …lại có cả cách ăn mặc mê người đến vậy… Liễu Yên Nguyệt cũng không cần phải nói, có lẽ nàng biết tối nay sẽ cùng Lâm Thu Nhã gặp mặt cho nên ăn mặc lại càng tỉ mỉ. Tất cả trang phục của nàng dường như đều rất tương xứng với tây phục của Tiêu Thu Phong, bởi vì tối nay, nàng chính là bạn gái, là người vợ của hắn. Đương nhiên không thể để cho người đàn ông của mình kém hơn bất cứ một ai. "Mấy tiểu nha đầu này. Đây không phải là làm khó người già này sao, nhìn các ngươi.Về sau ta thật không dám đi ra khỏi nhà". Mấy tiểu nữ nhân này xinh tươi, kiều diễm quả là hình ảnh đẹp nhất trên đời không gì có thể so sánh được "Không phải đâu bác gái, nếu như bác ăn mặc trẻ hơn một chút, người không biết tuổi của bác chắc chắn người ta cho rằng người là chị cuả cháu ấy chứ, mẹ cháu còn không còn xinh đẹp như bác nữa là". Đinh Mỹ Đình miệng ngọt như đường, những lời này làm cho Điền Phù rất cao hứng, so với lãnh đạm Liễu Yên Hồng lão nhân vẫn thích tính cách hoạt bát tiểu nha đầu này hơn. Vì vậy tuy rằng đây là lần gặp mặt đầu tiên nhưng trong lòng đã cảm thấy rất yêu quý . "Nhìn các cháu, bác mới biết được mình đã già rồi, thôi các cháu đi chơi đi. Nhớ chơi vui vẻ một chút, hai lão già chúng ta nên làm chuyện cha mẹ nên làm, các cháu không cần ngại".

Hai chiếc xe, một chiếc đương nhiên là Tiêu Thu Phong lái, ngồi trên xe là Liễu Yên Nguyệt cùng Ruth, mà một chiếc xe khác do Đinh Mỹ Đình tiểu nha đầu tự tiến cử làm lái xe, nàng có hẵn năm năm tay nghề nhưng ngay cả bằng lái cũng không có.Từ đó cũng có thể thấy được nàng bình thường không phải là một người an phận.

Nhìn nàng đỏ mặt, bộ dáng tha thiết, Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ phải đem cái chìa khóa xe cho nàng, cười nói: "Đinh tiểu thư xinh đẹp, chiếc xe này là bảo bối của tôi, mong cô thương nó một chút". " Yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi là hạng nhất, cam đoan sẽ không phá hư xe của anh." Có được cơ hội thi triển tay nghề Đinh Mỹ Đình sao có thể bỏ qua, liền cam đoan ngay lập tức.

Gió đêm lãng đãng, ánh trăng lên cao, giờ khắc này không khí thật say lòng người. Hai chiếc xe chầm chậm di chuyển, xe của Đinh Mỹ Đình đương nhiên là đi theo phía sau xe của Tiêu Thu Phong, nhưng trong xe cũng thành một đám ầm ĩ.

Các nàng đang tuổi hiếu động, nói chuyện đùa cợt với rất vui vẻ, huống chi tối nay các nàng còn được gặp Thiên Nhan Thần Nữ, đương nhiên rất nôn nóng kích động, bỗng bên tai Tiêu Thu Phong truyền đến thanh âm êm ái của Liễu Yên Nguyệt: " Phong, anh xem tối nay Ruth có xinh đẹp không ? " Đã biết thân phận của Ruth, Liễu Yên Nguyệt rất đồng cảm với nàng, tốt xấu gì nàng cũng có một người cha, mà Ruth lại cự tuyệt không nhận coi như nàng không có nơi nương tựa, hiện tại ngay cả cha nàng cũng đã mất, mà nàng hoàn toàn không biết gì cả, có một ngày nàng biết được ,chắc chắn nàng sẽ rất đau khổ.

Cho nên Liễu Yên Nguyệt muốn làm tất cả những gì trong khả năng của mình để làm cho cô ấy vui lên và cảm nhận được cuộc sống này rất tốt đẹp.

Tiêu Thu Phong quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Xinh đẹp, rất xinh đẹp, nhưng quần áo kiểu này có phải là lộ ra nhiều quá hay không ? " Bộ ngực đầy đặn cao vút lúc ẩn lúc hiện, quả là cho con người ta cảm thấy có suy nghĩ xấu xa, phía sau cũng lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết trông rất gợi cảm và hấp dẫn.

Liễu Yên Nguyệt cười nói: " Phong, anh chừng nào thì trở nên lạc hậu như vậy, yến hội ở phương Tây nữ nhân mặc như thế đâu gọi là lộ liễu, hơn nữa, Ruth vóc dáng như thế này, che dấu làm gì. Để nàng biểu hiện ra cho người ta biết nàng rất xinh đẹp chứ".

Ở phương Tây, bộ quần áo này tuyệt đối là bình thường nhất, Tiêu Thu Phong nở một nụ cười khổ, hắn tựa hồ cũng có chút quên mất nữ nhân này là người phương Tây, hắn có cảm giác như đã đem Ruth xem như là người trong nhà.

Ruth đột nhiên hỏi: "Anh không thích sao?" Nhìn vẻ mặt của nàng dường như như chỉ cần Tiêu Thu Phong không thích nàng lập tức cởi ra ngay.

Tiêu Thu Phong vội vàng xua tay nói: "Tôi rất thích, chẳng qua tôi lo lắng đàn ong bướm ở yến hội kia cứ nhìn cô chằm chằm, không phải là chiếm tiện nghi của cô sao?" Ruth có chút vừa lòng gật gật đầu, trên mặt cười nhạt nói: "Nhìn thì đã sao chứ, anh chẳng lẽ cũng không nhìn sao. Nàng vốn định nói, "lúc tôi mặc ít quần áo hơn anh cũng đã nhìn qua huống chi chỉ là như thế này", nhưng ngẫm lại nàng cũng không có nói ra.

Ở Tiêu gia vài ngày nàng có cảm giác mình có sự thay đổi rất lớn, rất nhiều chuyện xảy ra trước kia giờ đây suy nghĩ một chút thấy trước kia mình hay lỗ mãng làm bậy, nếu làm lại một số việc sẽ không giống như trước. " Ruth không cần phải để ý đến hắn, đàn ông kỳ thật đều rất ích kỷ, có phụ nữ khác đứng bên cạnh thì hi vọng càng lộ liễu càng tốt nhưng người phụ nữ của mình đứng bên cạnh thì ngay cả tóc cũng muốn che lại, Phong ở điểm này cùng mấy người đàn ông khác khác không có gì khác biệt." Ruth hai mắt sáng lên nhìn Liễu Yên Nguyệt liếc mắt một cái nhẹ nhàng hỏi: "Thật không?" Liễu Yên Nguyệt cười nói: "Đương nhiên không tin cô cứ thử xem, nếu người phụ nữ nào mặc nữa kín nữa hở, Phong nhất định nhìn không chớp mắt, không chừng còn muốn người ta cởi hết ra ấy chứ? Dù sao tôi cũng quen rồi, chỉ cần anh ấy không làm loạn là được." Ruth không nói gì thêm, nhưng lại lén nhìn Tiêu Thu Phong liếc mắt một cái, chậm rãi cúi đầu, lâm vào lâm vào một loại trầm tư không thể hiểu nỗi, tâm hồn như bị một cái gì đó chạm vào gây cho nàng cảm xúc mãnh liệt nhưng đó thực chất là cái gì nàng cũng không hiểu được.

Bữa tiệc khánh công hôm nay được tổ chức tại khách sạn lớn nhất ở Thượng Hải, Thiên Nga Hồ. Đi vào trong đập vào mắt người ta là một dải cầu vồng ngũ sắc tuyệt đẹp. Tuy rằng hiện nay ở được trong khách sạn năm sao cũng không có gì là ngạc nhiên nhưng là cũng phải nói rằng Thiên Nga Hồ tồn tại như một loại tượng trưng, có thể đi vào trong đó không là người giàu sang thì cũng là người có quyền thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Anh Hoàng đem lễ khánh công tổ chức ở trong này có thể thấy được sự quan tâm tới Thiên Nhan Duyệt là rất lớn. "Tới rồi, tới rồi chính là nơi này, oa, dĩ nhiên là Thiên Nga Hồ nha, nghe nói nơi này ăn cái gì cũng rất đắt tiền, cha mình cũng không có dẫn mình tới lần nào cả. " Một người nữ sinh rất tức giận kể ra sự bất bình trong lòng.

Đinh Mỹ Đình lại là có chút khinh thường nói: "Thiên Nga Hồ có gì đặc biệt hơn người, chờ vài ngày nữa đại tài chủ Yên Hồng mời khách, ở trong này bao một bàn cho chúng ta ăn uống thoải mái".

Liễu Yên Hồng có chút dở khóc dở cười, mấy người này cũng không phải người nghèo, nếu kể đến việc đến Thiên Nga Hồ có khi nàng là người đến ít nhất ấy chứ. "Được, được, chỉ cần các cậu không sợ biến thành heo mập, mình mời các cậu chuyện đó có gì không được" Ở ký túc xá chủ đề bàn tán nhiều nhất của Nữ sinh đó là giảm béo, nữ nhân trời sinh rất coi trọng nhan sắc không có nữ nhân nào ngoại lệ, ngay cả Liễu Yên Hồng cũng vậy.

Tiêu Thiếu Gia, Thiên tiểu thư phân phó tôi ở đây chờ các vị. Hiện tại cô ấy hiện không thể ra đón được, ta thay mặt cô ấy hướng tới ngài nói lời xin lỗi Tiêu Thu Phong vừa xuống xe bên cạnh liền xuất hiện một người đó chính là a Cầm một trong những cận vệ của Thiên Nhan Duyệt. "Không sao, những tiểu thư mỹ lệ này đều là đến cổ vũ, cho họ vào chắc không ảnh hưởng gì chứ?" Tiêu Thu Phong cũng không để ý, Thiên Nhan Duyệt là nhân vật chính của hôm nay đương nhiên là có rất nhiều chuyện phải làm.

A Cầm vội vàng nói: "Không có vấn đề, bạn bè của Tiêu thiếu gia,Thiên tiểu thư đều vô cùng hoan nghênh". "Tiêu Thiếu Gia... cái tên này dễ nghe, nguyên lai Lương Sơn Bá của chúng ta thậm chí có cái tên kiêu ngạo như vậy." Đinh Mỹ Đình nghe được thầm nghĩ.

Chẳng qua,ngay thời điểm nàng nhẩm cái tên Tiêu Thiếu Gia, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, chẳng lẽ Tiêu Thiếu Gia chính là Đông Nam có tiếng một trong tam đại phong lưu công tử?

Chuyện này là thật sao?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.