Trở về truyện

Trong Đầu Ta Có Ưu ÁI Hệ Thống - Chương 6 : Âm Thầm Cưỡng Hiếp

Trong Đầu Ta Có Ưu ÁI Hệ Thống

6 Chương 6 : Âm Thầm Cưỡng Hiếp

Tích tích...

Lúc này Wechat Quan Điệp vang lên, Quan Điệp nhìn một lát, mặt biến sắc, nghiêng đầu cản tầm nhìn của Lục Vĩnh Hạo.

“Bảo bối, chiều nay rảnh không em, đến khách sạn quốc tế phòng 314, cha nuôi có quà tặng em đây.”

Quan Điệp đọc xong wechat, mặt lộ vẻ thích thú.

Vương Dật trong lòng giật hết cả mình, không nghĩ tới Quan Điệp này như vậy mà lại có cha nuôi đâu.

“okey, vậy để ta tự đi, nói xong, lần sau không thế chiếu lệ như này nữa.!”

Quan Điệp ỏn à ỏn ẻn nói.

“đương nhiên, tiểu bảo bối của ta, tối nay ta sẽ chăm sóc ngươi…”


Lục Vĩnh Hạo hôn lên Quan Điệp miệng nói.

Vương Dật cười thầm trong lòng, cái tên đần độn này còn chưa biết mình bị bạn gái cắm sừng đâu.

Thấy Quan Điệp ra khỏi thư viện, Vương Dật lấy sách vở trong âm thầm, lặng lẽ đi theo ra ngoài, không có công việc thì có thể tìm tiếp nhưng mà tiểu đệ mà ngắn đi một nửa thì cái mạng của ta coi như xong.

...

Khách sạn quốc tế Thượng Hải.

Khách sạn này là khách sạn cấp cao năm sao, cả cái công trình này là không thể chê vào đâu, bồn tắm suối nước nóng lớn, giường nước, cái gì cũng có.

Vương Dật đánh chiếc xe, một mực chạy theo đến khách sạn quốc tế Thượng Hải.

Nhưng lúc này, hắn vẫn không thể nào nghĩ ra cách cua Quan Điệp.


Quan Điệp xuống xe, trực tiếp chạy lên phòng 314, Vương Dật trần trọc mấy tiếng dưới lầu, cũng không hiểu mình tới đây để làm gì, chỉ có một thứ hắn thấy vui, đó là Lục Vĩnh Hạo bị Quan Điệp cắm sừng.

Chờ lâu, Vương Dật có chút sốt ruột châm điếu thuốc, hút một hơi, lúc này một chiếc xe bảo mã đỗ ngay ven đường, xuống xe có ba bốn bà cô trung niên.

“…Đại tỷ, chồng bà cũng cặp bồ bên ngoài sao?”

“Ta đã quan sát mấy ngày nay, nói rằng buổi trưa đi họp, nhưng ta đi hỏi chỗ làm việc, người ta bảo chiều nay hắn không đi, hôm qua ta thu xếp quần áo, phát hiện trong túi hắn có thẻ ở khách sạn quốc tế.”

“Lần này phải xử con bồ kia ra bã!”

“Đúng, đánh chết nó đi!”

“Đại tỷ, bà còn nhớ số phòng là bao nhiêu không”


“Ta già rồi, chỉ nhớ là khách sạn quốc tế, số phòng hình như là 3 trăm bao nhiêu ý.”

Vương Dật đang ngồi vô sự, nhưng nghe mấy bà trung niên nói chuyện, liền liên tưởng đến Quan Điệp và cha nuôi đang ở cùng nhau.

“Chẳng lẽ mấy bà này đến đây để bắt gian?”

Vương Dật nghĩ đến việc đó, liền nhanh nhảu bước vào khách sạn quốc tế, tiến thẳng lên lầu ba.

Hắn trốn trong phòng giải khát, lấy điện thoại ra, mở boxchat với Quan Điệp, gửi wechat cho cô, nói:

“ chạy mau, mấy bà đang chuẩn bị lên bắt đó”

Vương Dật thực ra là người hay đùa ác ý, coi cái chuyện quấy rầy cha nuôi và Quan Điệp là chuyện tốt, dù sao thì cũng chả ảnh hưởng gì.

Ai ngờ, không bao lâu sau, cửa phòng 314 mở toang ra, một ông tầm năm mươi tuổi chạy ra cảm ơn, hất áo sơ mi trắng lên người, chưa kịp cài nút áo, cầm quần trong tay, hoảng hốt chạy ra.

Hắn nhìn xung quanh trái phải, quay đầu về hướng khẩn cấp chạy thục mạng.

Trong lúc cửa phòng 314 đang chầm chậm đóng lại, Vương Dật chạy nhanh lại, nhẹ nhàng dùng chân ngăn cửa phòng.

Nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng, cực kì yên tĩnh, hắn co rụt thân lẻn vào phòng.

Đây là phòng thương vụ, Vương Dật mon men đi cạnh tưởng quan sát động tĩnh trong phòng khách, cũng không có người, hắn rón rén đôi chân, nhẹ nhàng chạy lại phòng ngủ bên cạnh, nhìn trộm.


Cái gian này cũng không có gì, chỉ có mỗi Quan Điệp trần như nhộng bị trói lại vào cột giường lớn, còn mang theo bịt mắt.

Nàng không phật lòng chút nào, đung đưa cơ thể trắng bóng, còn ậm ừ khúc ca mình thích.

Vương Dật dùng kĩ năng đọc suy nghĩ để nghe tiếng lòng nàng

“…lão già vô dụng, không chơi SM thì không cứng nổi, vừa làm được một tý, lại bảo và lão hắn tới, hại ta đây nằm chờ, chả có việc gì làm… lão già này cứng chậm, nhưng bắn nhanh, ta gọi hắn mấy lần, hắn đã bắn ra luôn.”
Vương Dật thỉnh thoảng cũng từng liếc qua Quan đẹp vài lần, người này thuộc dạng nhân vật hoa cấp, nếu ngủ qua đêm mà không cởi nội y, hôm sau nhất định phải giặt ngay.

Giờ đây, nhìn xem thân thể Quan đẹp không mảnh vải che thân, ở gần như thế này, tiểu huynh đệ phía dưới của Vương Dật, cao lên một chút, bỗng dựng đứng, cứng rắn như sắp đâm rách quần.

“giờ mà mình xxx Quan Điệp, thì có phải hoàn thành nhiệm vụ không nhỉ?”

Vương Dật lặp đi lặp lại suy tư trong lòng, dù sao ả cũng không biết lúc nào cha nuôi trở về, nếu như nhanh, sẽ khóa hắn lại trong phòng, vậy là xong đời.

Nhưng nhìn cơ thể hoàn mỹ của Quan Đẹp, như một bức tranh đang bị trói gọn trên giường, hắn cảm thấy đại não đang thiếu dưỡng chất, dương vật khủng đang muốn hóa thú.

“Móa, Không có gì phải sợ, cứ chiến đi!”
Tục ngữ nói, tinh trùng lên não, không quan tâm, lúc này còn không ăn thì chỉ có thể là thái giám mà thôi.

Vương Dật cởi quần xuống, cẩn thận đi đến bên giường, cầm lấy nội y Quan đẹp hít lấy hít để, thật là phê lòi.

Nệm của cái giường này không biết là hang nào, có chút cứng, nhưng lại không bị cứng quá, quả là thiết kế cho việc làm tình.

Vương Dật bò lên từ phía dưới Quan Điệp thật chậm rãi, có lẽ bởi vì Quan Điệp do đang mải ca hát cũng không nghĩ là sẽ có người tiến đến.

Vương Dật ghé vào giữa hai chân quan đẹp, cẩn thận nhìn ngắm tiểu huyệt trơn mềm, khác với Lưu Nhã Đình, cái của nàng màu hồng phấn, chỉ là mép có chút hơi đen, núm vú nho nhỏ, màu phấn hồng rạo rực lòng người.

“Con đĩ nhỏ, ngươi hãy nếm thử con cu của lão tử đi!”

Vương Dật quỳ gối giữa hai chân Quan Điệp, cầm con cu đang rực lửa, lặng lẽ xích lại gần tiểu huyệt màu hồng phấn.
Thời điểm nay, lúc Quan Điệp đang hát đến đoạn đó, hai đầu gối bỗng run rẩy, tiểu huyệt của nàng hoàn toàn thua thế trước con cu to phía dưới.

Vương Dật sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đến vậy, dùng sức đẩy hông, xuất ra khí lực toàn thân, đột ngột cắm vào.

"A..."

Chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết của Quan Điệp, nhưng âm thanh không còn phát ra hoàn toàn, bên trong miệng nàng đã bị nhét một thứ vào, chính là nội y viền ren của nàng.

Khác với Lưu Nhã Định, âm đạo Quan Điệp khá là chật, có lẽ vởi vì nàng sợ hãi, nàng co bóp mạnh mẽ dương vật to lớn của Vương Dật, Vương Dật mỗi lần đẩy rút đều rất tốn sức.

Hôm qua Vương Dật mới thoát kiếp xử nam, cho tới bây giờ vẫn chưa có kinh nghiệm dùng sức.

“Không được, cứ tình hình này nếu cha nuôi về phải làm sao đây”
Vương Dật nghĩ một lát liền sợ, nhưng nếu để mà rút ra thì hật là không cam lòng.

Đúng, sao không dùng kỹ năng kia…

Vương Dật trong cái khó bỗng ló cái khôn

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.