Trở về truyện

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 152: Cần Nhóm Máu A

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

152 Chương 152: Cần nhóm máu A

"Lạc Ngạo Thực , anh lại định làm gì , mau buông em ra !" Bàn tay cô bị kẹp chặt trong háng của anh , khiến giọng cô trở nên lắp bắp

"Cô gái , sao lại kích động như vậy ?! Hiếm người đàn ông nào nhút nhát thế này , cô bôi thuốc thì nên cẩn thận một chút . Cậu ta tốt như vậy , tôi khuyên là cô đừng nên đá cậu ta . Ai u ~ thời đại bây giờ thật là , có yêu quá mức thì cũng phải chú ý tới bản thân mình chứ !" Vị bác sĩ bắt già đầu khuyên giải , trong lời nói có ý trách móc Vũ Nghê

Vũ Nghê bất bình khó chịu , dựa vào cái gì mà dạy đời cô ?! Bộ ông cho rằng anh ta là một người tốt lắm sao ?! :"Bác sĩ. . . . . . ư. . . . . ." Vừa tính mở miệng thì gương mặt của cô đã bị anh đè xuống háng ——

"Tổng giám đốc ——" Trợ lý Lưu đột nhiên chạy vào . "A , thật ngại quá , nhưng mà không còn cách nào . Cô chủ , bên ngoài bác sĩ đang tìm cô !"

Có người ngoài xông vào , Lạc Ngạo Thực buộc phải kết thúc trò chơi trừng phạt , mang theo hương vị kích thích :"Chuyện gì xảy ra ?!"

Vũ Nghê chẳng thèm quan tâm , quay đầu vừa đi ra cửa , vừa hỏi thăm trợ lý Lưu :"Có phải liên quan đến bạn của tôi , cô ấy xảy ra nguy hiểm đúng không ?!"

"Cô chủ , không cần lo lắng . Bác sĩ nói là do cắt trúng cổ tay quá sâu , mất máu nhiều , bây giờ chỉ cầm máu là được , cần cô đi ký tên thôi !" Trợ lý Lưu nhanh chóng giao phó .

Nằm ở trên giường , Lạc Ngạo Thực khẽ nheo mắt , hướng phía Vũ Nghê dò hỏi :"Bạn của em cắt cổ tay sao ?! Là người bạn nào ?!"

Vũ Nghê vội vàng hấp tấp , xoay người tức giận hồi đáp :"Là Quan Tĩnh , cô ấy đang nguy kịch trong phòng cấp cứu , thế mà anh lại bắt em đến đây . . . . . ." Cô chỉ vào anh , nhưng là câu nói kế tiếp cũng không nói ra . Cánh tay nặng nề nắm chặt lại , đi về phía hành lang

Lạc Ngạo Thực cảm thấy có lỗi , nhanh chóng rời khỏi giường bệnh , sửa sang lại quần áo , đi theo bước chân cô

"Cầm máu ?! Vâng , tôi ký tên!" Vũ Nghê nhận lấy hiệp nghị của cô y tá , chuẩn bị ký lên

Ngòi bút vừa mới đặt xuống , bàn tay cô lập tức bị giữ lấy :"Không cần phải ký tên vội , trước tiên chúng ta chưa cần phải dùng đến máu của bệnh viện !" Lạc Ngạo Thực ở một bên , kiên quyết nói

Vũ Nghê nghi ngờ quan sát tầm mắt anh , vừa giận vừa uất khiến lời của anh , cô đều bác bỏ :"Quan Tĩnh đang gặp nguy hiểm , tại sao không cần ?!"

"Nếu như nhóm máu của em và anh giống với cô ấy , thì hãy dùng tới !" Giọng nói của Lạc Ngạo Thực tương đối thành khẩn , vẻ ngoài vô cùng đứng đắn . Vào giờ phút này , ấy thế mà lại chững chạc , biểu hiện hết sức bình tĩnh :"Bác sĩ , người bị thương thuộc nhóm máu nào ?!"

"Cô ấy ở nhóm máu A , loại máu rất phổ biến !" Bác sĩ lập tức trả lời

"Dùng của tôi , tôi có thể !" Vũ Nghê vội vàng xăng tay áo lên , lộ ra cánh tay trắng noãn . Đầu óc mình sao thế nhỉ , rõ ràng mình thuộc hàng máu O , cần chi đến máu bệnh viện . Lạc Ngạo Thực nói rất đúng , trong kho máu bệnh viện , lỡ không an toàn thì sao ?!

"Không được !" Lạc Ngạo Thực trực tiếp từ chối

"Em có thể . . . . . . em là. . . . . ." Nhóm máu O

Lạc Ngạo Thực lắc đầu một cái , nói tiếp lời Vũ Nghê :"Anh biết em thuộc nhóm máu O , nhưng chắc gì sẽ thích hợp !"

Anh nói thẳng ra nhóm máu của cô , khiến cô có chút kinh ngạc . Làm sao , làm sao anh ta biết được nhóm máu của mình ?!

"Lạc tiên sinh , anh thuộc nhóm máu gì ?! Nếu như anh cũng máu A , như vậy sẽ an toàn hơn !" Bác sĩ hỏi thăm hai người bọn họ.

"Rất khéo , tôi nhóm máu A . Bác sĩ , hãy lấy của tôi đi !" Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê một cái , nói ra một câu để cô yên tâm :"Lấy máu của anh , ít nhiều sức khỏe của anh vẫn còn hơn em"

Bác sĩ tán thành , sau đó đẩy cánh cửa phòng :"Vậy nhanh lên , người bị thương không thể chờ đợi quá lâu !"

"Tôi biết rồi !" Lạc Ngạo Thực khẽ gật đầu , chậm rãi quay sang nhìn Vũ Nghê

"Lạc Ngạo Thực , cám ơn anh !" Cô níu lấy cánh tay của anh , cảm tạ nói . Quan Tĩnh là bạn của mình , mà lúc khẩn cấp anh ta lại đứng ra giúp đỡ

Lạc Ngạo Thực vỗ vỗ đầu vai Vũ Nghê , nâng lên môi mỏng , hời hợt nói :"Không sao , không cần khách sáo !" . Nhưng sau đó anh xoay chuyển chủ đề , hạ thấp giọng nói :"Tuy nhiên , anh lại hi vọng em nên dùng phương thức khác cảm tạ thì hơn !"

Nói xong anh liền đi theo bác sĩ , bước thẳng vào phòng cứu cấp ——

Mười phút trôi qua , tính mạng của Quan Tĩnh đã được an toàn

Sau khi xác định Quan Tĩnh không có chuyện gì , Lạc Ngạo Thực mới rời khỏi bệnh viện , nhưng vẫn ra lệnh cho trợ lý Lưu ở lại.

Vũ Nghê nhìn Quan Tĩnh ngủ mê man trên giường , sau đó nhẹ nhàng lấy ra điện thoại bấm số . Từ khoảng thời gian cô biết hai người bọn họ quan hệ qua lại , cô đã không còn gọi điện tới cho anh ta . Đây có lẽ là lần đầu tiên cô tự chủ động như thế

Chỉ mới có hai tiếng chuông , đã thấy đầu dây bên kia bắt máy :"Vũ Nghê , rốt cuộc em cũng gọi điện cho anh . Anh thật sự rất vui !" Thanh âm của Tưởng Vũ Hàng có chút kích động . "Có phải em đã tha thứ cho anh ?!"

"Anh nghe cho rõ đây , Quan Tĩnh cắt tay tự sát rồi , cô ấy bây giờ đang ở trong bệnh viện !" Vũ Nghê đè nén tức giận . Cho dù không cần phải hỏi , cũng biết cô ấy tự tử vì ai !

". . . . . ." Một phút trầm mặc ngắn ngủi , chừng nửa phút sau , Tưởng Vũ Hàng mới mở miệng ra nói :"Đó là chuyện của cô ấy , với anh có can hệ gì ?!"

"Tưởng Vũ Hàng , tại sao anh lại có thể nói ra những lời máu lạnh như thế ?! Quan Tĩnh là bởi vì anh tự sát , anh biết không hả ?!" Giọng nói của cô hạ thấp rất nhiều . Nếu đây không phải ở bệnh viện , nhất định cô đã rống to

"Lâu rồi anh không còn gặp cô ấy , hơn nữa tụi anh cũng nói với nhau rõ ràng . Cô ấy có gặp chuyện gì , cũng chẳng liên quan đến anh . Em tại sao cứ trách móc anh , lúc nào cũng muốn đổ lỗi cho anh ?!" Càng nói càng lạnh lùng

"Vậy anh có tới bệnh viện để thăm cô ấy hay không ?!" Nhìn thấy sắc mặt Quan Tĩnh tái nhợt như tờ giấy trắng , tiều tụy đến độ khiến người khác phải đau lòng.

"Vũ Nghê , nếu như em đồng ý làm bạn gái của anh , anh nhất định sẽ tới . Còn nếu như không , thì anh không cần phải nói nhiều nữa !" Tưởng Vũ Hàng đưa ra điều kiện.

Trái tim cô chợt lạnh băng , tay nắm chặt điện thoại , thật lâu , mới lên tiếng :"Tưởng Vũ Hàng , anh thích thì tới , không muốn thì thôi ! Nhưng mà , em nói cho anh biết , chúng ta căn bản là không thể !"

"Tại sao em vẫn không chịu tha thứ cho anh ?! Là bởi vì em thương hại cô ấy , mới không muốn trở lại với anh , đúng không ?! Vũ Nghê , em nghe cho rõ đây , anh là ăn bánh trả tiền , anh chẳng nợ nần gì cô ấy cả . . . . . ."

‘Crắc’ một tiếng , đầu dây điện thoại chợt bị cắt đứt . . . . . .

"Alô. . . . . ." Vũ Nghê tiếp tục gọi lại , nhưng là điện thoại vẫn ở trạng thái im lặng . . . .

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.