84 Chương 84: Bị thẩm vấn
Với độ tuổi hai mươi, Nhan Tử Dạ có thể xem là thú nhân tốt nghiệp sớm nhất. Lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ tới xin phép, phó viện trưởng ngẩn người một hồi mới phản ứng lại, Nhan Tử Dạ đã là thú nhân ngụy S, tuy giá trị tinh thần chỉ hơn tám mươi nhưng không thể nào phủ nhận sức chiến đấu đã đạt tới ngụy S của cậu ta.
Nhìn số đơn xin tốt nghiệp sớm trong tay, phó viện trưởng cảm thán nói: “Nhóc Nhan Tử Dạ này so với Nhan Thuần lại càng có thiên phú hơn, gen cũng cường đại hơn. Chỉ tiếc mình chỉ có thể trơ mắt nhìn cường giả SS trẻ tuổi nhất rơi vào gia tộc Cái Nhĩ.”
Sau khi nộp đơn, tuần này nhóm An Nhĩ Tư có thể tới học viện cũng có thể ở nhà. Nhan Tử Dạ vẫn luôn lười biếng tự nhiên muốn về.
Lúc cùng An Nhĩ Tư đi ra bãi đỗ phi hành khí thì gặp Duy Nhĩ Nặc, hơn nửa tháng không gặp, hiện giờ đột nhiên gặp mặt làm Nhan Tử Dạ có chút không kịp phản ứng.
Duy Nhĩ Nặc đứng bên cạnh phi hành phí của An Nhĩ Tư, lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đi tới thì sắc mặt Duy Nhĩ Nặc có chút quái dị.
“Nhan Tử Dạ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Liếc mắt nhìn An Nhĩ Tư bên cạnh Nhan Tử Dạ, Duy Nhĩ Nặc có chút muốn nói lại thôi.
An Nhĩ Tư hiểu ý, cười cười nói: “Hai người nói chuyện đi.” Tiếp đó anh trực tiếp mở cửa phi hành khí, leo lên, đóng cửa lại. Như vậy thì không nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người nữa.
“Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy.” Sau chuyện làm chân chạy, Duy Nhĩ Nặc bắt đầu thân với Nhan Tử Dạ, thế nên Nhan Tử Dạ cũng không khách khí.
Xác định An Nhĩ Tư không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, Duy Nhĩ Nặc mới khẩn trương hỏi: “Chuyện cậu cùng An Nhĩ Tư kết hôn là thật à?”
“Đúng vậy, gia tộc Cái Nhĩ không phải đã công bố tin tức rồi sao, anh yên tâm, đến khi đó tôi nhất định sẽ mời anh tham gia.” Lại là chuyện này, tuy không muốn thừa nhận nhưng nó quả thực là sự thật. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Nhan Tử Dạ quả thực sẽ cử hành hôn lễ với An Nhĩ Tư.
“Cư nhiên là thật, tôi tới giờ vẫn không thể tin cậu cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, trước kia không phải nói không thân thiết à?” Duy Nhĩ Nặc thực nghĩ không thông, tuy Nhan Tử Dạ hiện giờ là ngụy cấp S nhưng không có lý do nào làm gia tộc Cái Nhĩ dễ dàng tiếp nhận như vậy. An Nhĩ Tư là người thừa kế duy nhất, gia chủ Cái Nhĩ sao có thể đồng ý chuyện hôn sự này?
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Duy Nhĩ Nặc có chút sốt ruột nói: “Nhan Tử Dạ, tôi cảm thấy cậu vẫn nên cẩn thận một chút. An Nhĩ Tư không đơn giản đâu, gia tộc Cái Nhĩ cũng không đơn giản.”
Lời nói của Duy Nhĩ Nặc lộ rõ sự quan tâm, điều này làm Nhan Tử Dạ có chút cảm động, dù sao thì Duy Nhĩ Nặc cũng có thể xem là người bằng hữu đầu tiên của cậu ở thế giới này.
“Duy Nhĩ Nặc, anh cũng biết tôi không phải loại người thích chịu thiệt.” Nhan Tử Dạ có chút ý chỉ nói.
Duy Nhĩ Nặc bĩu môi: “Nhan Tử Dạ, cậu càng lúc càng tự kỷ a. Quên đi, cậu tự cẩn thận đi, chuyện của cậu cùng An Nhĩ Tư tôi cũng không rõ lắm, dù sao những gì nên nói tôi đã nói rồi. Đúng rồi, nghe nói cậu vừa chuyển qua ban A đi, kia cậu cũng cùng nhóm An Nhĩ Tư tốt nghiệp sớm à?”
Nhan Tử Dạ gật đầu: “Ừm, đã nộp đơn rồi, cuối tuần sau hẳn có thể tham gia kiểm tra.”
“Biết ngay mà, mới hai mươi tuổi đã là ngụy S, cậu so với nhóm An Nhĩ Tư còn mạnh hơn. Trước kia tôi vẫn luôn nghĩ cậu là phế vật, nếu cậu thật là phế vật thì tôi đúng là ngay cả phế vật cũng không bằng. Quên đi, không nói nữa, cậu về đi, tôi phải cố gắng tu luyện hơn mới được.” Bộ dáng Duy Nhĩ Nặc giống như bị đã kích thực nặng nề, sau khi nói xong thì xoay người rời đi.
Thấy Nhan Tử Dạ đã ngồi vững, An Nhĩ Tư vừa khởi động phi hành khí vừa hỏi: “Duy Nhĩ Nặc tìm em có chuyện gì?”
Nhan Tử Dạ túm lấy tiểu thứ cầu trong túi tiền, nhéo nhéo nó: “Không có gì, chỉ nhắc nhở tôi đề phóng anh tung chiêu mờ ám a.”
An Nhĩ Tư cười cười: “Phải không? Xem ra Duy Nhĩ Nặc thực quan tâm Tiểu Dạ a!”
“Sao tự nhiên tôi nghe thấy mùi chua lét thế nhỉ?” Nhan Tử Dạ trêu tức nhìn qua An Nhĩ Tư: “Không phải anh đang ăn dấm chua chứ?”
“Ăn dấm? Dấm là cái gì?” Vẻ mặt An Nhĩ Tư thực mờ mịt.
Nhan Tử Dạ quả thực bị An Nhĩ Tư làm nghẹn lời, nơi này đúng là không có dấm chua. Bất quá, cậu mới không tin An Nhĩ Tư không hiểu ý mình.
“An Nhĩ Tư, anh bớt giả vờ đi.”
Tiểu thứ cầu cũng nhìn An Nhĩ Tư ‘chi chi’ hai tiếng, tựa hồ đang phụ họa theo lời Nhan Tử Dạ.
Lúc về tới nhà, Nhan Tử Dạ phát hiện Áo Đức Kỳ cư nhiên chờ trước cửa nhà.
“Áo Đức Kỳ, sao vậy?” Chỉ mới tách ra không bao lâu đi, có chuyện gì sao không dùng thông tấn khí mà phải đích thân chạy tới đây?
“Cái này, cho cậu.” Áo Đức Kỳ từ sau lưng lấy ra một cái hộp, bên trong chất đầy đồ.
“Thứ này nó thích ăn nhưng không thể ăn nhiều. Đây là dùng để tắm, còn cái này để cắt móng…” Áo Đức Kỳ giải thích từng món cho Nhan Tử Dạ, bộ dáng nghiêm túc kia quả thực làm cậu sửng sốt, này là lần đầu tiên Nhan Tử Dạ thấy Áo Đức Kỳ nói nhiều tới vậy.
“Chi chi chi.” Tiểu thứ cầu nhìn thấy mấy thứ trong tay Áo Đức Kỳ thì tựa hồ rất hưng phấn, nó trực tiếp nhảy vào trong hộp nhìn nhìn cái này rồi lại nhìn nhìn cái kia, cuối cùng móng vuốt nhỏ xíu của nó trảo một viên thịt nhỏ trong túi đựng thức ăn đưa cho Áo Đức Kỳ: “Chi chi…”
“Tao không ăn.” Nhìn tiểu thứ cầu, Áo Đức Kỳ nhịn không được theo thói quen nhận lấy viên thịt trong móng vuốt tiểu thứ cầu, sau đó nhét lại vào miệng nó, viên thịt chỉ nhỏ cỡ hạt đậu nành, tiểu thứ cầu có thể dễ dàng nuốt một ngụm.
Tiểu thứ cầu nhai nhai thịt, giống như phát hiện thứ mới mẻ, nuốt nuốt xuống rồi hưng phấn kêu ‘chi chi’ với Áo Đức Kỳ.
Gương mặt lạnh lùng của Áo Đức Kỳ trở nên nhu hòa, thản nhiên nói: “Ừm, đổi vị khác, thích không?”
“Chi chi.” Tiểu thứ cầu liều mạng gật gù cái đầu nhỏ, sau đó còn quơ quơ móng vuốt.
“Ừm, lần sau lại mang vị khác tới cho mày.” Áo Đức Kỳ vươn tay nhéo nhéo những chiếc gai mềm mại của tiểu thứ cầu, ánh mắt thực ấm áp.
Một tinh tế thú cùng một thú nhân không coi ai ra gì say sưa trò chuyện, hoàn toàn không nhìn tới Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư.
“Áo Đức Kỳ, anh hiểu được tiểu thứ cầu nói gì à?” Khó trách Nhan Tử Dạ kinh ngạc, nếu không phải Nhan Tử Dạ cùng tiểu thứ cầu đã ký kế ước, cậu cũng không nhất định có thể hiểu được, dù sao cũng không cùng chủng tộc, ngôn ngữ bất đồng cũng thực bình thường. Thế nhưng Áo Đức Kỳ rõ ràng hiểu được, lại còn trao đổi thực thuận lợi, này đúng là kỳ quái a.
“Có thể.” Áo Đức Kỳ lời ít ý nhiều, sau đó lại tiếp tục trao đổi với tiểu thứ cầu.
Rốt cuộc, đợi đến khi Áo Đức Kỳ nói hết chuyện cần nói thì bụng Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu kháng nghị, cậu liền vẫy vẫy tay với tiểu thứ cầu: “Được rồi, tiểu thứ cầu, tới giờ ăn cơm trưa rồi a.”
Vì thế tiểu thứ cầu đang vui vẻ trao đổi với Áo Đức Kỳ ‘véo’ một tiếng phóng vào lòng Nhan Tử Dạ, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của Áo Đức Kỳ.
“Tụi tôi phải ăn cơm, không bằng anh vào ăn chung luôn đi?” Tuy Áo Đức Kỳ che giấu rất nhanh nhưng Nhan Tử Dạ vẫn bắt được một tia mất mác, thế nên mới ngỏ lời mời.
“Không cần.” Đưa đồ cho An Nhĩ Tư, Áo Đức Kỳ liếc nhìn tiểu thứ cầu trong lòng Nhan Tử Dạ một cái rồi xoay người bước lên phi hành khí, rời đi.
“Áo Đức Kỳ tựa hồ rất thích tiểu thứ cầu a, đáng tiếc nó đã nhận tôi làm chủ nhân rồi.” Xoa nắn tiểu thứ cầu trong tay, Nhan Tử Dạ có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Tôi nói rồi, cậu ta rất thích động vật nhỏ, em chờ chút, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” An Nhĩ Tư đặt đồ xuống, sau đó vào phòng bếp bận bịu.
A Ngốc vừa xuống lầu nhìn thấy tiểu thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ thì kì quái hỏi: “Thiếu gia, này là thứ gì vậy?”
“Này a, A Ngốc, ta giới thiệu với mi một chút, này là thành viên mới của nhà mình, tiểu thứ cầu. Về sau chính là người một nhà, phải hòa đồng với nhau hiểu không?”
“Tiểu thứ cầu? Giống như Tiểu Hoa sao?” A Ngốc mở to mắt lóe ra ánh sáng đỏ rực, giống như Tiểu Hoa, không hề tra được chút tư liệu nào. Bởi vì đều là loại biến dị nên A Ngốc mới không thể tìm ra tư liệu trong cơ sở dữ liệu.
“Có thể xem là vậy, dù sao thì chỉ cần sau này tụi mi thương yêu lẫn nhau là được.” Nhan Tử Dạ lười giải thích nên phân phó: “A Ngốc, mang hết mấy thứ ngoài cửa vào phòng mi, về sau tiểu thứ cầu ở chung với mi.”
“Vâng.” A Ngốc ôm mấy cái thùng lam dưới đất lên lầu hai.
Dùng xong cơm trưa, gia chủ Cái Nhĩ gọi tới bảo An Nhĩ Tư dẫn Nhan Tử Dạ về nhà một chuyến, ông có chuyện cần thương lượng. Nhan Tử Dạ không cần nghĩ cũng biết gia chủ Cái Nhĩ khẳng định đã biết chuyện mình bị lừa, hiện giờ gọi qua nhất định là muốn thẩm vấn.
Bất quá Nhan Tử Dạ mới không sợ, chuyện này dù sao cũng định rồi, gia chủ Cái Nhĩ muốn đổi ý cũng không được.
Sau khi phi hành khí dừng lại, quản gia sớm đã chờ ở cửa: “Thiếu gia, Nhan thiếu gia, gia chủ đang chờ ở đại sảnh.”
“Ừm, chúng ta biết rồi.” An Nhĩ Tư gật đầu, sau đó có chút tán thưởng nói: “Đúng rồi quản gia, số thực vật quý hiếm ông tìm được hôm qua không tồi. Lại tìm thêm một ít đi, tối tôi mang đi.”
“Vâng.” Quản gia cúi đầu đáp.
“Gia gia, tụi con về rồi đây.” An Nhĩ Tư như cũ kéo tay Nhan Tử Dạ ngồi xuống đối diện gia chủ Cái Nhĩ.
Nhớ tới chuyện mình bị hai tên nhóc này lừa gạt, sắc mặt gia chủ Cái Nhĩ không thể hòa nhã nổi: “Hai anh đúng là to gan lớn mật, cư nhiên ngay cả tôi cũng dám lừa. Đặc biệt là An Nhĩ Tư, trong mắt anh rốt cuộc còn có người ông này không hả?”
“Gia gia đừng tức giận, rất dễ hình thành nếp nhăn, con thấy gần đây hình như tóc ông bạc nhiều hơn rồi a.” An Nhĩ Tư ý đồ lãng sang chuyện khác, bất quá gia chủ Cái Nhĩ không dễ bị lừa nữa.
“An Nhĩ Tư, anh đừng diễn trò nữa, hôm nay nếu không chịu nói rõ thì cả hai đứa đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây.”
…
Hoàn Chương 84.