Trở về truyện

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết - Chương 47: Cổng Vào Rừng Rậm Tinh Tế Thú

Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

47 Chương 47: Cổng vào rừng rậm tinh tế thú

Sau khi nhóm Hải Bác Lạc rời đi, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp động thủ thì An Nhĩ Tư đã thu dọn hết chén dĩa, bỏ vào máy rửa chén.

Vỗ vỗ vai An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cảm thán: “An Nhĩ Tư, anh đúng là giỏi giang a, nếu sau này ai gả cho anh thì đúng là hạnh phúc.” Còn không phải sao, sống chung hai tháng, tuy Nhan Tử Dạ không dám cam đoan là hoàn toàn hiểu biết nhưng cũng hiểu được một chút.

Trước không nói tới năng lực phong phú, chỉ riêng thực lực mạnh mẽ, diện mạo tuấn tú, gia thế đại tộc mà nói đã là sự lựa chọn hoàn mỹ rồi. Lại thêm tính tình không tệ, đối với ai cũng phi thường ôn hòa, có thể nói quả thực là thú nhân hoàn mỹ nhất mà Nhan Tử Dạ từng gặp.

Chính là trên thế giới này thực sự có người tốt như vậy sao? Tuy không tìm được bất cứ sơ hở nào… không, trừ bỏ lần đó, đương nhiên nếu đó là thật thì An Nhĩ Tư thật sự không đơn giản như ngoài mặt.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn kia, nhịp tim Nhan Tử Dạ đột nhiên gia tốc.

An Nhĩ Tư cười cười không nói, đột nhiên thấy mặt Nhan Tử Dạ đỏ ửng lên, liền nhịn không được hỏi: “Tiểu Dạ, sao vậy, sao mặt em tự dưng đỏ như vậy?”

“A, tôi…” Nhan Tử Dạ nhất thời không biết nên đáp thế nào, chẳng lẽ nói vì mình nghĩ tới chuyện không nên nghĩ nên có chút mất tự nhiên? Nhan Tử Dạ cậu tuy vẫn là một con yêu tinh ngây thơ nhưng vẫn thích mấy em gái ngoan hiền mềm mại thôi, sao tự nhiên lại có cảm giác với người cùng giới tính như An Nhĩ Tư a.

Nhất định là ảo giác. Đúng, nhất định là vì nơi này không có em gái nào, hơn nữa bộ dáng An Nhĩ Tư lại quá giống em gái nên mình mới xuất hiện ảo giác, nhất định là vậy.

Thấy Nhan Tử Dạ ấp úng nói không ra nguyên do, An Nhĩ Tư cười sâu xa nói: “Tiểu Dạ, tôi dẫn em tới một nơi.”

“Đi đâu?” Lúc này đã tối mịt rồi, Nhan Tử Dạ vốn định tu luyện một chút, ngày mai đã bắt đầu giải đấu, tuy hiện giờ thực lực đã gia tăng không ít nhưng vẫn thận trọng đối đãi.

“Đi rồi biết.”

Bộ dáng An Nhĩ Tư thần thần bí bí làm Nhan Tử Dạ có chút tò mò theo đối phương lên phi hành khí, tới một nơi khác hẻo lánh.

Bởi vì có phi hành khí nên lên tới đỉnh núi đầy cỏ dại vẫn khá dễ dàng. Sau khi xuống phi hành khí, xung quanh là một mảnh tối đen, theo ánh trăng quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy vài tiếng sâu bọ kêu.

“Sao lại đưa tôi tới đây?” Núi non hoang vắng, tuy Nhan Tử Dạ không sợ nhưng vẫn cảm thấy là lạ.

“Đi theo tôi.” An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ, trực tiếp dẫn cậu tới gần vách núi đen.

Lúc tới nơi, Nhan Tử Dạ bị phong cảnh dưới vách núi chấn kinh.

Thảm cỏ rộng lớn, không gian vốn tối đen được những đốm sáng tỏa sáng lung linh. Những đốm sáng lượn lờ chớp tắt không ngừng, từ phía trên nhìn xuống rực rỡ không thôi, lại nhìn ra xa xa là một mảnh rừng rậm nhìn không thấy điểm cuối, trừ bỏ ánh trăng, những đốm sáng hệt nhưng những chiếc đèn lồng nhỏ hoặc những vì sao lung linh vừa rơi xuống.

Thật đẹp, những đốm sáng kia giống như đom đóm trên địa cầu nhưng lớn hơn nhiều, bởi vì khoảng cách nên thoạt nhìn khá nhỏ. Bất quá Nhan Tử Dạ đoán, nếu thứ phát ra ánh sáng là sâu bọ linh tinh thì hẳn phải lớn cỡ nắm tay.

“Đó là cái gì?” Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi.

“Là huỳnh quang thú, một loại thú cấp thấp. Khác với các loại tinh tế thú khá, loại huỳnh quang thú này chỉ ăn cỏ xanh, chỉ có thể gặp chúng ở các thảo nguyên rộng lớn hoặc trong rừng rậm.” An Nhĩ Tư nhẹ giọng nói.

Huỳnh quang thú? Kia không phải càng giống đom đóm à. Thích ăn cỏ xanh thì chính là tinh tế thú ăn cỏ, bình thường chủng loại này đều có cấp bậc rất thấp. Chẳng qua nhìn mặt cỏ trải dài trước mặt, Nhan Tử Dạ lại hỏi: “Cũng không phải cấm địa như rừng rậm ma huyễn, có nhiều cỏ sinh trưởng như vậy hẳn là loại đất đặc biệt đi, vì sao không có ai khai phá?”

Đất đặc biệt ở nơi này khá trân quý, làm gì có chuyện biết chỗ có mà không ai tới khai phá. Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, muốn tìm kiếm hẳn cũng không khó.

An Nhĩ Tư chắp tay sau lưng nói: “Bởi vì đó là cổng vào rừng rậm tinh tế thú.”

“Cái gì?” Nhan Tử Dạ chấn động, rừng rậm tinh tế thú?

Nếu là nơi khác Nhan Tử Dạ có thể sẽ không biết, nhưng ký ức về khu rừng này vẫn còn khá mới mẻ. Rừng rậm tinh tế thú là cấm địa lớn nhất ở Lam tinh, cũng là cấm địa nguy hiểm nhất.

Rừng rậm tinh tế thú trải dài trên ba đế quốc lớn của Lam tinh, ở mỗi thủ đô có một cổng vào. Trong khu rừng này có đủ loại tinh tế thú. Cứ cách một trăm năm rừng rậm sẽ xuất hiện một lần thú triều, vô số tinh tế thú phát điên từ rừng rậm xông ra tấn công vào thành thị nhân loại.

Cho nên, thủ đô của ba đế quốc lớn đều kiến thiết phòng ngự chặt chẽ ở các cổng vào để ngăn chặn tinh tế thú xông vào thành thị gây ra hỗn loạn. Vì sao không trực tiếp hợp lực tiêu diệt toàn bộ tinh tế thú trong rừng rậm? Vấn đề này nhóm lãnh đạo của tam đế quốc đã sớm nghĩ tới, hơn nữa còn thực thi, thế nhưng đều vô ích.

Bởi vì rừng rậm tinh tế thú thật sự quá rộng, bên trong có hằng hà vô số tinh tế thú, hơn nữa khả năng sinh sản của tinh tế thú cường đại hơn thú nhân rất nhiều, cơ hồ mỗi năm đều có ấu tể chào đời. Nếu có thể thì hơn ngàn năm trước, khi số lượng thú nhân đạt tới mức cao nhất, sức chiến đấu mạnh nhất thì rừng rậm đã sớm bị diệt.

Hơn ngàn năm trước là trận thú triều có quy mô lớn nhất, vô số thú nhân đã chết trong trận chiến đó. Số lượng thú nhân giảm bớt rất nhanh, vì thế bán thú nhân có sức chiến đấu không kém cũng lên chiến trường, số lượng bán thú nhân vốn đã ít lại bị diệt hơn phân nửa. Cuối cùng, thế giới thú nhân nảy sinh nguy cơ về sinh dục nên xuất hiện trận chiến tranh đoạt bán thú nhân, làm số lượng bán thú nhân vốn đã không còn bao nhiêu trực tiếp bị diệt sạch.

Có thể nói khi đó đế quốc thú nhân tổn thất thảm trọng. Sau trận chiến đó, cứ cách trăm năm các đế quốc sẽ phái ra những thú nhân cường đại nhất phòng thủ cổng vào rừng rậm, khi thú triều nổi lên thì trận chiến cũng bắt đầu.

Mà cha, mỗ ba cùng mỗ nãi của nguyên chủ đều tử vong trong trận thú triều trước. Cho nên trong mớ kí ức của nguyên chủ, rừng rậm tinh tế thú khá khắc sâu.

Chẳng qua, hiện giờ Nhan Tử Dạ thực nghi hoặc hỏi: “Rừng rậm tinh tế thú không phải chỉ có ba lối vào thôi à? Vì sao lại có một cái ở đây? Sao anh phát hiện được?”

Trong tư liệu được đế quốc công bố, lối vào quả thực chỉ có ba. Bởi vì mỗi cổng vào đều liên quan tới sinh tử tồn vong của thú nhân cùng giống cái nên đế quốc rất coi trọng. Giờ đột nhiên lòi ra thêm một cổng vào nhưng lại không có bất cứ sự phòng thủ nào, nếu thú triều ập tới, tinh tế thú từ đây xông ra thì Ngải Bố Lỗ đế quốc liền gặp nguy hiểm.

Một khi Ngải Bố Lỗ đế quốc thất thủ, nối tiếp chính là hai đế quốc còn lại, ngẫm tới hậu quả, Nhan Tử Dạ cũng rung sợ không thôi.

Nhìn ra suy nghĩ của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói: “Lối vào này là ba năm trước tôi vô tình phát hiện, khi ấy cũng nghĩ nếu tinh tế thú từ đây thoát ra thì sẽ gây ra hậu quả không tưởng. Thế nhưng sau đó phát hiện một chuyện nên không báo cáo chuyện này lên.”

“Chuyện gì?”

An Nhĩ Tư chỉ xuống dưới nói: “Từ đây xuống dưới tuy chỉ có hai mươi mấy thước nhưng em nhìn kỹ đi…”

Nhan Tử Dạ không rõ lắm, chỉ có thể làm theo lời An Nhĩ Tư, nhìn chằm chằm xuống dưới, kết quả quả thực nhìn ra chút dị thường. Theo ánh trăng chiếu rọi, Nhan Tử Dạ phát hiện có một tầng trong suốt như bức màng chắn bên dưới vách núi. Giống như một lớp ngăn cách rừng rậm tinh tế thú bên dưới cùng thế giới thú nhân ở trên này.

“Đó là cái gì?” Nhan Tử Dạ mở to mắt hỏi.

“Từ trường, một loại từ trường không biết tên, nó bao trùm cả cổng vào, tinh tế thú ở bên dưới không có cách nào lên đây được. Có thể không cần lo lắng.” An Nhĩ Tư nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống, lúc hòn đá rơi xuống khoảng không tầm mười mét thì không gian đột nhiên lan tỏa như gợn sóng, tiếp đó hòn đá bị bắn ngược trở lại.

Nhan Tử Dạ hiểu ra: “Khó trách bên này lại bình an vô sự, hóa ra lối vào này đã bị che lại. An Nhĩ Tư, sao anh đột nhiên lại dẫn tôi tới đây?” Thực kỳ quái, vì sao lại đưa mình tới chứ?

An Nhĩ Tư mỉm cười thần bí, ẩn ý nói: “Vì nơi này năng lượng dồi dào hơn hẳn, tôi nghĩ Tiểu Dạ sẽ thích.”

Những lời này có hàm nghĩa rất sâu, trong lòng Nhan Tử Dạ khẽ động, thử dò hỏi: “An Nhĩ Tư, anh nói gì sao tôi nghe không hiểu?” Quả thực vừa tới nơi này, Nhan Tử Dạ liền cảm nhận được linh khí rất nồng đậm, nếu tu luyện ở đây thì tốc độ có thể cao hơn gấp đôi. Nhưng An Nhĩ Tư làm sao biết được?

“Tiểu Dạ thực sự không hiểu à? Kia để tôi nói rõ một chút.” An Nhĩ Tư lại càng cười sáng lạn hơn: “Loại quả màu đỏ kia hẳn chính là cà chua mà Tiểu Dạ nói đi, chỉ mới vài ngày đã có thể nở hoa kết quả, Tiểu Dạ quả thật lợi hại a!”

Những lời này làm Nhan Tử Dạ chấn động, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

Không có khả năng, rõ ràng cậu đã mở hệ thống phòng hộ, người bên ngoài không có khả năng nhìn thấy tình huống trong nhà. Vì bảo vệ quyền lợi riêng tư, một khi mở hệ thống phòng hộ, chẳng những người ngoài không vào được, ngay cả những gì trong phòng hay ngoài ban công đều không thể nhìn thấy. Kia, An Nhĩ Tư làm sao biết được?

An Nhĩ Tư tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của Nhan Tử Dạ, thấy bộ dáng cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra công kích của cậu, An Nhĩ Tư không chút lo sợ, cúi người áp tới gần mặt Nhan Tử Dạ, âm thanh trầm thấp pha lẫn thuần hậu làm người ta say mê: “Chẳng những biết chuyện cà chua, tôi còn biết Tiểu Dạ dùng năng lực thần kỳ cải biến bùn đất trên hoa viên tầng hai, dùng nó để gieo trồng rau cải. Thậm chí, hoa văn trên tay Tiểu Dạ kì thực là một cây hoa ăn thịt tôi cũng biết rõ.”

Hoàn Chương 47.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.