92 Chương 92: Quyển 4 Chương Sau Nụ Hôn Buổi Sớm
“Lí lão, Tiểu Vũ…y….” Có chút sợ hãi biết được đáp án rồi lại phi thường chờ mong, mâu thuẫn nội tâm không ngừng giao chiến khiến hắn hoảng loạn.
Thân là thuộc hạ nên không có quyền trách mắng nam nhân trẻ tuổi trước mắt, nhưng với tư cách là bậc trưởng bối lại muốn giáo huấn hắn một phen, có điều…thấy vẻ khẩn trương cùng hối hận trên gương mặt hắn, y không khỏi mềm lòng.
Nhớ tới bảy năm trước, nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ hiện tại hắn cũng không trở nên như vậy. Mặc dù không phải do bọn họ tự mình khiến tiểu hài tử này thay đổi, nhưng kết quả như thế này cũng một phần lỗi là ở bọn họ.
Mấy năm nay, chỉ còn lại một mình y chăm nom tiểu hài tử này lớn dần, thấy hắn càng trở nên tàn nhẫn, y phi thường đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể tâm sự trước linh vị (bài vị) bằng hữu. Hiện tại, y lấy tư cách gì trách mắng tiểu hài tử này? Dù sao cũng do bọn họ bức hắn thành như vậy.
Khẽ thở dài, trong lòng có chút chua sót, y thực tình hy vọng tiểu hài tử trước mắt có thể đạt được hạnh phúc, nhưng ma trướng trong lòng không trừ, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ phải sống trong nỗi thống khổ cùng cô độc.
Thấy lão giả vẻ mặt buồn rầu, Tư Vũ Thánh trong lòng ‘rắc rắc’ một tiếng, tâm trí nhất thời trống rỗng, lảo đảo lui lại mấy bước, miệng thì thào: “Vì cái gì, vì cái gì……..”
Lão giả lấy lại * thần, nhanh chóng phát hiện biểu hiện dị thường của hắn, vội vàng tiến lên giữ chặt: “Giáo chủ, người làm sao vậy?”
Đột nhiên, Tư Vũ Thánh phản thủ bắt lấy y phục của lão giả, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn cuồng loạn: “Đổi lưỡi, Lí lão, có thể đổi lưỡi đúng không? Ta đi tìm chiếc lưỡi thích hợp nhất cho Tiểu Vũ, ta đi tìm, hiện tại ta phải đi tìm!”
Nhìn bộ dạng này của hắn, Lí Sầm khẽ nhíu mày,thừa dịp hắn xoay người, nhanh chóng điểm huyệt vị chặn hắn lại.
“Lí lão, ngài làm cái gì vậy? Thả ra, mau thả ta ra, nếu không nhanh chóng tìm cho Tiểu Vũ một chiếc lưỡi thích hợp thì sẽ không kịp nữa.” Tư Vũ Thánh vừa điên cuồng gào thét, vừa vận công cưỡng chế huyệt đạo.
“Giáo chủ, đắc tội.” Lí Sầm đi tới trước mặt hắn điểm tiếp mấy đại huyệt mới khiến cho hắn hoàn toàn an tĩnh lại.
Sau đó, lão giả hướng Tư Vũ Thánh cung kính thi lễ, tiếp đó thản nhiên nhìn hắn: “Giáo chủ, lưỡi của tiểu tử kia đã không còn trở ngại, chỉ là vẫn còn máu bầm, cần một thời gian để khôi phục, vậy nên mong người không cần nóng vội.”
Nghe thấy lời này, lệ khí trên người Tư Vũ Thánh dần biến mất, gấp giọng hỏi: “Thật sự không có việc gì? Cần bao lâu để khôi phục?”
“Ta vẫn dùng ngân châm giúp y thông mạch, lâu cũng phải mất nửa tháng.” Lí Sầm cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên lại giống như tiểu hài tử, không ngừng khoa chân múa tay, vui sướng đứng lên: “Sao lại có thể quên được cơ chứ, còn có thể dùng thứ đó để thử xem.”
Nhìn lão giả vứt mình sang một bên rồi chạy ra ngoài, Tư Vũ Thánh không biết phải làm sao, nhưng vì Tiểu Vũ, hắn nguyện ý chờ đợi.
Khi lão giả ôm chiếc bình nhỏ quay lại, vẻ mặt ai oán nhìn giáo chủ nhà mình, có chút day dứt, lập tức giải khai huyệt đạo của hắn, hai người cùng nhau vào nhà.
Trên giường, thiếu niên an tĩnh ngủ dưới ánh trăng, hơi thở cũng vững vàng.
“Ta điểm huyệt ngủ của y, sau khi đầu lưỡi khôi phục tri giác, loại đau đớn đó không phải thứ người thường có thể chịu đựng nổi.” Lí Sầm mở miệng giải thích, tuy rằng không có ý trách cứ nhưng vẫn khiến hắn đau lòng vô cùng.
Là chính mình khiến y thành như vậy, thiếu chút nữa còn lấy đi tính mạng của y.
Nhìn thiếu niên trên giường ngủ an tĩnh, Tư Vũ Thánh đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, cảm nhận được độ ấm từ thân thể y truyền lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Giúp ta mở miệng của y, sau đó kéo đầu lưỡi ra.” Lão giả lên tiếng.
Tuy rằng không hiểu, hơn nữa nghe có chút thô bạo, nhưng nghĩ trị liệu quan trọng hơn, hắn lập tức làm theo những điều lão giả yêu cầu.
Lão giả dùng ngân châm cắm trên chiếc lưỡi đen tím của thiếu nên vài cái, sau đó lấy một vật nhỏ màu đen to bằng hạt đỗ tương từ trong chiếc bình ra, đặt ở nơi có màu đỏ tươi trên đầu lưỡi, ngay sau đó liền thấy vật nhỏ chuyện động, một canh giờ sau liền phình to bằng ngón út, cả người sáng loáng, ẩn hiện màu đỏ của màu.
Lí sầm gỡ vật kia xuống, lại thay lên một cái khác, nhìn chiếc lưỡi đen tím dần nhạt màu, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Đây là ‘vụ chiểu huyết điệt’ (đỉa sương mù), chỉ xuất hiện ở những đầm lầy đặc biệt nhiều sương mù, khoảng thời gian ngao du bên ngoài, ta vô tình gặp được liền bắt mấy con, vẫn dùng băng khô đông lạnh chúng, cũng may thứ này hút máu mà sống, cho dù trong tình trạng chết giả, chỉ cần thấy máu tươi sẽ sống lại. Khi đó chỉ là thấy thứ này mới lạ nên bắt về, thật không ngờ tới hiện tại lại có lúc cần dùng tới.”
“Thứ này thật sự có thể chữa khỏi cho Tiểu Vũ?” Tư Vũ Thánh nhìn mấy con trùng đang ngọ nguậy, không tự chủ được liền đưa tay che hai mắt thiếu niên, quên mất là y đang hôn mê, căn bản cái gì cũng không biết.
“Chưa thử qua.” Lão giả thuận miệng thốt lên, dừng một lúc lại nói tiếp: “Chẳng qua ta nghĩ cũng không khác mấy so với việc dùng ngân châm thuận khí, nhưng ngân châm của ta chỉ có thể dẫn từng chút một, mà thứ này lại hút máu rất nhiều, hiệu quả so với ngân châm tăng tới mấy chục lần.”
Tư Vũ Thánh nghe lão giả nói chưa từng thử qua, thiếu chút nữa đưa tay bóp chết đám trùng kia, tới khi nghe y nói câu kế tiếp, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng hắn rất nghi ngờ những thứ như vậy, nhưng hắn lại thập phần tin tưởng lão giả trước mắt.
Hai người bận rộn tới đêm khuya, khi thấy chiếc lưỡi của thiếu niên hoàn toàn khôi phục màu hồng nhạt, hai người nhìn nhau, an tâm thở ra.
Lí Sầm lại giúp thiếu niên uống một chút thuốc cầm máu giảm nhiệt. Thu dọn xong mọi thứ, Tư Vũ Thánh lên tiếng: “Lí lão, ngài đi nghỉ ngơi đi, để ta chăm sóc y.”
Lão giả thâm ý nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, gật đầu bước ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, khi những tia sáng đầu tiên chiếu vào căn phòng nhỏ, Vân Phi Vũ bị cảm giác đau đớn nơi đầu lưỡi lay tỉnh, quay đầu liền thấy một người bán nằm bên giường, nhìn y phục của hắn, y lập tức nhận ra là Tư Đồ Diệu.
Tâm trạng tràn đầy lo lắng rồi lại có chút đau lòng, lẳng lặng ngồi dậy, đang muốn đem áo của mình phủ lên người hắn, người nọ lại dụi mắt ngồi dậy: “Tiểu Phi Vũ… đệ tỉnh sao?”
Nhìn biểu hiện đáng yêu như vậy, Vân Phi Vũ nhịn không được, lập tức cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng, lại đối diện ánh mắt sáng ngời của hắn, chột dạ rời tầm mắt, không dám nhìn vào mắt hắn.
Cằm bị nâng lên, ngay sau đó, hai phiếm mềm mại mang theo hơi ấm người nọ dán lên, cảm giác người nọ thật cẩn thận, động tác mềm nhẹ giống như đang nâng niu bảo vật, sợ chỉ hơi dùng sức cũng vỡ vụn.
Y không khống chế được tình cảm mãnh liệt đang dâng lên trong lòng, Vân Phi Vũ nắm lấy vạt áo trước của hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hung hăng chiếm lấy hương vị ngọt ngào của hắn.
……………………..
Ba ngày sau, dưới sự điều trị tỉ mỉ của Lí Sầm, chiếc lưỡi của Vân Phi Vũ đã hoàn toàn bình phục, nhưng Tư Vũ Thánh lại phi thường buồn bực, bởi sau nụ hôn sáng hôm đó, hắn phát hiện Tiểu Phi Vũ luôn luôn tránh mặt mình, điều này khiến hắn phiền muộn rất nhiều, không khỏi suy đoán có phải mình đã bị y chán ghét rồi hay không.
Ngày hôm đó, Vân Phi Vũ mới từ hoán tẩy phòng đi ra, y luôn lo lắng tới an nguy của cặp mẫu tử kia, biết hai người bị điều ra khỏi tổng đàn, an tâm rất nhiều nhưng cũng có chút lo lắng, chẳng qua khi cẩn thận suy nghĩ lại, con người có số mệnh, chỉ cần còn sống là có đường ra.
Đang lúc y thất thần liền không cẩn thận đụng trúng một người, xoa xoa cái mũi bị đụng đau, ngẩng đầu nhìn người nọ, nhất thời biến sắc, xoay người bỏ chạy.
“Tiểu Phi Vũ, vì sao lại trốn tránh ta?”Tư Vũ Thánh mang theo vô hạn ai oán, nháy mắt đã chặn trước mặt y.
Mầy ngày nay đều không tìm được thiếu niên, hắn đoán nhất định có người hỗ trợ che dấu, ngẫm lại có lẽ cũng do Lí lão an bài, Hoàng Trang chấp hành, mặc dù có chút tức giận nhưng nghĩ tất cả là ý của thiếu niên, bằng không bọn họ sẽ không tự tiện làm như vậy, tuy rằng người nọ luôn nhìn mình với anh mắt tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Thiếu niên cúi đầu không nói, Tư Vũ Thánh kiềm chế cơn tức tích tụ mấy ngày nay, trầm giọng lên tiếng: “Đệ chán ghét ta sao? Có phải vì chuyện ta làm với đệ hôm đó nên đệ chán ghét ta, thậm chí… hận ta?”
Ngữ khí người trước mắt nồng đậm bi thương, Vân Phi Vũ đau lòng, muốn lập tức ôn lấy hắn, nhưng mấy ngày nay luôn phải lo nghĩ, y luôn tự hỏi rốt cuộc mình có thể đem lại những gì cho hắn?
Trừ bỏ một phần tình cảm rẻ mạt, còn lại cái gì cũng không có, hơn nữa, còn có thể đẩy hắn vào tình thế nguy hiểm. Tưởng tượng đến cảnh hắn bị tên giáo chủ lãnh khốc kia xử phạt hoặc giết chết, tâm y lập tức đau đớn. Kết cục như vậy, cho dù chết y cũng không muốn chứng kiến.
==========================================================================