289 Chương 289: Quyển 7 Chương Pn22:yêu Đến Vĩnh Viễn
Hắn thật sự không muốn ngủ chung với người khác, cho dù là giải quyết nhu cầu sinh lý thì hắn cũng chỉ tới hậu cung nghỉ ngơi một lát liền trở về thật sớm, nhưng tối nay…
Khi trở về, Ô Ân Kì đã say mèm ghé lên bàn, vốn định gọi người dìu hắn tới phòng khách nghỉ ngơi nhưng nhìn gương mặt hắn dàn dụa nước mắt, tâm nam nhân liền sinh cảm giác thương tiếc, đồng thời cũng khiến nam nhân nhớ lại ký ức của mấy tháng trước đây.
Cô đơn cùng tịch mịch, khi đó hắn tự mình vượt qua từng ngày từng ngày. Ban ngày bận rộn sự vụ coi như không có trở ngại, mà tới ban đêm lại luôn một mình đơn bóng, ngay cả một người để tâm sự cũng không có.
Còn tiểu quỷ này, tuy nói bề ngoài của hắn chẳng khác người trưởng thành, nhưng dù sao hắn cũng mới mười sáu tuổi, ngay cả bản thân mình còn vất vả vượt qua việc đó, nói vậy hắn cũng thống khổ vô cùng, mà khi thống khổ thì ai cũng muốn có người bầu bạn.
Vì thế, nhất thời mềm lòng đã tạo nên cục diện hiện tại.
Khung Tử Dạ trở mình, miệng khẽ mắng: “Xú tiểu quỷ này dám tìm phiền toái cho ta…” Nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu được, nguyên nhân thật sự không phải vì thương tiếc mà là hắn rất cô đơn, ít nhất tối nay cũng muốn tìm người bầu bạn, cho dù đối phương chỉ là một xú tiểu quỷ tự đại đáng ghét, nhưng bọn họ lại đồng bệnh tương liên, cho dù không nói chuyện thâu đêm nhưng cảm giác lưu lạc thiên nhai gặp cố hữu cũng khiến cho hắn có chút an tâm.
Tối nay như vậy là tốt rồi, ngay cả lúc tịch mịch bi thương cũng có người làm bạn.
Đêm dài, Ô Ân Kì bị nước tiểu nghẹn tỉnh, đứng dậy xuống giường, phát hiện mọi vật chung quanh đều vô cùng xa lạ, hắn giật mình sửng sốt, đến khi nhìn thấy người trên giường mới nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Nhìn quét một vòng cũng chưa thấy bồn cầu, bụng trướng khó chịu, hắn không thể nhịn được nữa, đành phải đưa tay lay nam nhân trên giường: “Uy, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, nói cho ta biết cung phòng ở đâu đi.”(cung phòng: phòng vệ sinh)
Đang ngủ ngon lại bị người đánh thức, Khung Tử Dạ tức giận xua tay hắn đi: “Ồn muốn chết, ngươi không thể im lặng một chút sao?”
Hỏa khí trong lòng Ô Ân Kì lập tức bùng cháy. Tuy nhiên, hắn hiểu hiện tại không phải thời điểm để cãi nhau, đành phải áp chế cơn giận, lạnh lùng nói: “Nói cho ta biết cung phòng ở đâu thì ta không làm ồn ngươi nữa.”
Khung Tử Dạ nhíu mày, tùy tiện chỉ một ngón tay: “Từ cửa đi ra ngoài, rẽ phải, căn phòng đầu tiên.”
Vừa dứt lời, Ô Ân Kì lập tức phóng đi thật xa, nháy mắt, trong phòng đã không còn bóng người.
Khung Tử Dạ sửng sốt đôi chút, tiếp đó lại xoay người nằm xuống.
“Xem ra tiểu quỷ này không chỉ cao lớn lên mà võ công cũng không tồi. Còn ta, rõ ràng thúc thúc của ta là võ lâm minh chủ mà… thôi vậy, cùng lắm thì ngày mai kêu hoàng thúc dạy cho, ta không tin sẽ không so được với hắn.”
Suy nghĩ miên man, hắn nhắm mắt lại.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lí, Ô Ân Kì trở về tẩm cung, đang muốn lập tức rời đi, nhưng nhìn ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, nghĩ rằng nơi này là hoàng cung, mạo muội bước ra ngoài sẽ bị coi như đạo tặc hoặc thích khách, tuy rằng hắn chán ghét cùng người nọ ở chung một phòng, nhưng hắn hiểu không nhịn được việc nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn, lập tức quyết định đợi tới hừng đông sẽ rời đi.
Cảm thấy hơi đói bụng, hắn vòng qua bình phong đi tới ngoại điện, muốn tìm xem có món gì ăn được hay không. Cũng may, trên bàn vẫn còn chút điểm tâm.
Cầm khối điểm tâm nhét lên miệng không chút khách khí, ăn hơn nửa đĩa mới dừng lại, nhấc hồ trà định bụng giải khát mới phát hiện bên trong trống rỗng, ảo não buông xuống.
Nhìn chung quanh, thấy trên bàn có một chén bạch ngọc được đặt trên khay, hắn đi qua, trong lòng chẳng mấy hy vọng mà lật nắp lên, nhìn nước canh trăng trắng bên trong, cũng không quan tâm xem đó là gì, ngửa đầu uống cạn, sau đó táp lưỡi: “Hương vị không tồi!”
Ăn no uống đủ lại bắt đầu mệt mỏi, nghĩ nghĩ, hắn đi vào trong điện, cho dù ghét thế nào đi nữa thì hắn cũng không muốn tự hành hạ bản thân. Người nọ là hoàng đế của Dạ Diệp quốc, bản thân mình cũng là vương thượng của Tây Chích quốc, cùng hắn ngủ chung một chiếc giường cũng khiến hắn nở mày nở mặt.
Nghĩ như vậy, hắn quang minh chính đại nằm lên giường.
Khung Tử Dạ vốn rất thính ngủ, bị đánh thức xong sẽ khó ngủ trở lại, hắn biết mọi động tĩnh mà tiểu quỷ kia vừa làm nhưng vẫn mặc lệ. Hơn nửa ngày mới mơ mơ màng màng ngủ được mà phía sau lại truyền tới thanh âm quái dị, giống như…
Đầu óc đột nhiên tỉnh táo, hắn kinh ngạc, thầm đoán: “Chẳng lẽ xú tiểu quỷ này đang ‘mơ kiểu đó’?” Lặng lẽ quay đầu lại nhìn mới phát hiện có điều gì đó bất ổn.
“Uy, ngươi sao vậy?” Nhìn gương mặt thiếu niên hồng thấu, Khung Tử Dạ sờ chán hắn: “Ôi trời, sao lại nóng như vậy, chẳng lẽ nhiễm phong hàn rồi?”
Mới vừa thu tay, người nọ lập tức mở mắt, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm khiến hắn hoảng sợ.
“Uy, xú tiểu tử, ngươi đừng có dọa ta, ngươi sinh bệnh đâu có liên can tới ta chứ. Ta chỉ là tốt bụng giữ ngươi lại thôi mà.” Dừng một lúc, hắn không cam lòng bò ra khỏi ổ chăn: “Coi như ta xui xẻo, ngươi ngoan ngoãn nằm đây, ta đi gọi ngự y tới.”
Vừa dứt lời, thân thể đã bị một lực mạnh mẽ đánh úp xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy thân thể nóng bỏng kia đè ép lên.
Khung Tử Dạ hoàn toàn ngây người.
Khi lấy lại * thần, y phục trên người đã bị xé nát tơi bời, hắn tức giận vung một quyền lại không ngờ thiếu niên hóa giải rất dễ dàng, một tay khống chế hắn, một tay kia tiếp tục lột y phục trên người hắn.
“Tiểu tử… uhm…”
Hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hiện tại, Khung Tử Dạ chỉ phản ứng theo bản năng, nhưng hắn bi ai phát hiện bản thân mình trừ bỏ nhiều tuổi hơn hắn, những mặt khác đều không bằng tiểu quỷ trước mặt, luận võ công cũng thế mà luận khí lực cùng vậy…
Hắn thực sự sợ hãi, cũng chẳng ngờ có ngày mình lại bị cường bạo, muốn thoát khỏi sự kiềm hãm của thiếu niên nhưng lực bất tòng tâm, hé miệng thở dốc lại không dám lên tiếng.
Ngoài cửa còn có thủ vệ, Khung Tử Dạ biết chỉ cần mình hô lên sẽ có người tiến vào, nhưng hắn không thể làm như vậy. Đây không chỉ là vấn đề tự tôn của hắn mà còn liên quan tới thể diện của con dân Dạ Diệp quốc, bởi vì hắn là hoàng đế của Dạ Diệp quốc, nếu như chuyện mình bị Tây Chích vương cưỡng chế dưới thân tựa như nữ nhân bị người đời biết được, hắn biết đối mặt ra sao đây?
Hơn nữa, vất vả lắm mới đàm phàn kí hiệp ước hòa bình được, nếu vì sự tình này lại dẫn phát chiến tranh giữa hai nước, vậy hắn nhất định trở thành tội nhân, cho nên, hắn không thể lên tiếng.
Khung Tử Dạ ra sức phản kháng, tuy nhiên, mặc cho hắn có dùng hết sức lực cũng không cách nào giãy ra nổi. Cảm nhận được vật kia của thiếu niên không ngừng cọ xát phía sau mình, sợ hãi lập tức xông lên đại não, hắn nhịn không nổi, thấp giọng gầm lên, giãy dụa.
“Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi cút cho ta, ngươi nhìn rõ ràng đi, ta không phải ca ca của ngươi, ta không phải Tiểu Vũ, cút xuống cho ta!”
Thế nhưng, người trên thân không hề đáp lại, trả lời hắn là hạ thân bị xé rách đau đớn.
Khung Tử Dạ cắn mạnh môi dưới, không ngừng tự nhủ: “Không sao, chỉ là bị chó cắn một miếng thôi…”
Sáng sớm, Ô Ân Kì thức dậy với cơ thể thư sướng thoải mái, mà khi nhìn người nằm trong lòng mình, còn có bộ dạng trần trụi của cả hai người, hắn sợ tới mức lập tức đẩy người nọ ra, thất kinh ngã xuống giường.
“Sao… sao lại thế này?”
Kinh hồn chưa định, hắn nhìn về phía người trên giường, “Không có phản ứng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hắn lại bò lên giường.
Sờ ngực, dò xét hơi thở, cũng may là người còn sống, mà khi nhìn hạ thân người nọ còn lưu lại một đống hỗn độn có trắng có hồng, đại não hắn lập tức trống rỗng: “Đêm qua… rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện. Hắn nhớ rõ, sau khi ăn no uống đủ liền lên giường, nhưng thân thể bắt đầu khác thường, cả người nóng rực lên, dục hỏa bành trướng, chẳng lẽ… là trong điểm tâm hay trong đồ uống?
Lắc đầu thật mạnh, hiện tại không phải thời điểm để truy tra những thứ này. Mặc kệ nguyên nhân ra sao thì hắn cũng đã gây ra chuyện sai trái.
Mở mắt, Ô Ân Kì lại nhìn nam nhân trên giường, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, “Mặc dù hành động như vậy là có lỗi với hắn, nhưng ta phải lập tức rời đi, bằng không, chờ hắn tỉnh lại thì mọi chuyện nhất định sẽ trở nên huyên náo.”
Mặc y phục, sửa lại hành trang, hắn thở sâu, cố gắng khiến bản thân nhìn thật bình thường, thoải mái bước ra khỏi tẩm cung, trở tay đóng cửa, sau đó nói với hai gã hộ vệ giữ cửa: “Chủ tử nhà các người say rượu nên đau đầu, đừng quấy rầy hắn!”
Hai người không hề hoài nghi lời nói của hắn, gật đầu.
“Đúng rồi, hai người hôm qua theo ta tới đây đâu?”
“A, trước vãn thiện hôm qua, hai người bọn họ đã xuất cung.” Một gã hộ vệ cung kính trả lời.(Vãn thiện: bữa tối)
“Vậy sao.”Ô Ân Kì trầm mặc một lát, ngẩng đầu mỉm cười: “Có thể cho ta mượn một con ngựa được không, ta phải xuất cung gặp bọn họ. Nhận lời mời của vương thượng các ngươi ở trong này một đêm, nhất định người cả ta đã chờ rất sốt ruột.”
“Được, ngài chờ một lát, ta sai người chuẩn bị mã xa đưa ngài xuất cung.” Một gã hộ vệ kính cẩn thi lễ, vội vàng rời đi.
Tâm trạng vô cùng căn thẳng, Ô Ân Kì cố gắng trấn an bản thân, chỉ mong ngóng người nọ vạn phần đừng tỉnh lại ngay lúc này, cho dù muốn tỉnh cũng phải chờ mình rời khỏi rồi hãy tỉnh.
Vội vàng trở lại Vân Tường khách *, hắn lập tức hạ lệnh thu thập hành lý xuất phát trở về Tây Chích quốc. Mọi người kinh ngạc, nhưng nhiều nhất vẫn là kinh hỉ. Rời nước hai tháng trời, tất cả bọn họ đều đã nhớ nhà.
Căn dặn mọi người thu thập xong liền xuất phát tới cổng thành phía tây đợi mình, Ô Ân Kì cưỡi ngựa phòng tới Phi Vũ Hiên.
Tuy rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn quyết định nhưng trải qua sự việc ngày hôm qua, nội tâm hắn vô cùng hỗn loạn, chuyện tình ái cũng tạm thời bị ném sang một bên, bởi vì hiện tại hắn phải nhanh chóng trốn khỏi Diên Kinh, rời xa Dạ Diệp quốc, tránh khỏi người nọ.
Vân Phi Vũ đang ở phòng ăn dùng điểm tâm sáng, nghe quản gia lão bá nói Ô Ân Kì đã tới cửa, y lập tức ra ngoài đón hắn, vui sướng, đồng thời cũng mang theo cảm giác bất an.
“Tuyết Nhi.” Tới chính sảnh, nhìn thiếu niên không ngừng đi qua đi lại, Vân Phi Vũ hô lên.
Ô Ân Kì đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn y, ái ý cùng cảm giác lưu luyến trào dâng trong lòng, nhìn y chăm chú: “Ca ca”
Nhìn vẻ mặt hắn, Vân Phi Vũ khẽ thờ dài, thùy hạ mi mắt che dấu nội tâm, lạnh nhạt mở miệng: “Hôm nay đệ tới đây làm gì?”
“Chung quy vẫn không thể chấp nhận ta sao?” Ô Ân Kì nhếch môi tự giễu, thâm tâm vô cùng đau xót.
“Ô Ân Kì à Ô Ân Kì, hiện tại ngươi làm gì có tư cách để ca ca chấp nhận ngươi, yêu ngươi. Trải qua chuyện hôm qua, ngươi vốn đã phản bội lại tình yêu dành cho ca ca, kẻ chỉ vì một chút dược vật đã không khống chế được dục vọng còn có mặt mũi nói lời yêu thương với ca ca? Thôi, thôi đi, lần này rời khỏi đây coi như buông tay. Tên kia nói đúng lắm, buông tay cũng là một loại hạnh phúc.”
“Ca ca, ta muốn trở về Tây Chích quốc, ta tới đây từ biệt huynh.”
“Sao? Nhanh vậy?” Vân Phi Vũ bất giác tiến lên bắt lấy tay hắn: “Tại sao lại đột ngột như vậy? Chẳng lẽ là vì…”
Thấy nam tử đột nhiên buông tay lui về phía sau, Ô Ân Kì áp chế chua xót trong lòng, tươi cười như không có vấn đề gì cả: “Ta đã rời Tây Chích khá lâu, nếu không trở về, nhất định Cát Nhĩ Cách sẽ đuổi tới đây giết ta mất. Dù sao hiện tại ta cũng là vua một nước, không thể tùy hứng.”
“Uhm, nghĩ như vậy rất tốt.”
Vân Phi Vũ tán thưởng hắn, mặc dù trong lòng không nỡ nhưng trên mặt vẫn giả bộ ung dung, tươi cười: “Khi nào xuất phát? Có cần ta tiễn đệ không?”
Thái độ xa cách rõ ràng như vậy, sao Ô Ân Kì có thể không nhận thấy, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Không cần, ta chỉ tới nói lời từ biệt cùng ca ca mà thôi, sau đó sẽ lập tức rời đi.”
“Sao lại gấp như vậy?”
Nghe được hắn muốn lập tức rời đi, Vân Phi Vũ không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, tiến lên nắm chặt tay hắn, vẻ mặt lo lắng, ngữ khí đau thương: “Tuyết Nhi, đệ không nên như vậy, ta chỉ có duy nhất một mình đệ là đệ đệ. Đệ không nên như vậy!”
“Không phải, ca ca, mọi việc không như huynh nghĩ đâu.”
Vẻ mặt bi thương của nam tử chói mắt dị thường, Ô Ân Kì đột nhiên hiểu ra những lời người nọ đã nói. Yêu một người không nhất định phải giữ lấy người ta, khiến cho người ta sống khoái hoạt hạnh phúc mới là điều quan trọng. Thời gian trước, hắn vẫn luôn nghĩ bản thân mình mới là người đau khổ nhất, nhưng hiện tại hắn đã hiểu được, kỳ thực, người thống khổ nhất vẫn là ca ca, mà hết thảy nguyên nhân đều do mình gây ra.
Vươn tay kéo người trước mặt tới trước ngực, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứng ngắc của y, thấp giọng: “Xin lỗi, xin lỗi ca ca, xin huynh cho ta nói lại lần cuối. Ta yêu huynh!”
Gắt gao ôm lấy người trong lòng, chỉ tiếc hận không thể khiến y hòa vào cốt nhục của mình, nhưng đó cũng chỉ là mong đợi, là khát khao sắp bị vùi lấp hoàn toàn.
“Ca ca.”
Đặt tay lên bờ vai đơn bạc của nam tử, khuôn mặt Ô Ân Kì tỏ ra ngưng trọng, nghiêm túc nói: “Ca ca, ta đáp ứng với huynh, cả đời này chúng ta sẽ mãi là huynh đệ. Ta là đệ đệ duy nhất của huynh, mà huynh… cũng là ca ca thân nhất, thân nhất nhất của ta.”
“Tuyết Nhi” Gương mặt Vân Phi Vũ lộ vẻ kinh hỉ, ngửa đầu tỉ mỉ quan sát, sau đó vỗ về gương mặt hắn, gật đầu thật mạnh: “Được, cả đời này chúng ta sẽ là huynh đệ, là huynh đệ thân thiết nhất.”
Tuy rằng còn muốn nhiều hơn thế này, nhưng Ô Ân Kỳ lo sợ người nọ đã tỉnh lại, mà hiện tại, biết đâu chừng cũng đã bắt đầu đi tìm mình, không đi không được. Hắn nở nụ cười, sau đó nói: “Ca ca, ta phải đi rồi, đám người Ba Nhĩ Đặc đang chờ ta.”
“Không thể ăn xong cơm trưa mới đi sao?” Vân Phi Vũ lưu luyến: “Chẳng biết khi nào mới gặp lại, ta vẫn muốn nấu cho đệ một bữa thật ngon. Đệ không thể ở thêm một lúc nữa?”
Vừa muốn giải thích lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó lại có giọng nam ôn nhuận vang lên. “Sao hôm nay ngươi lại đến đây sớm như vậy? Hôm nay không cần tảo triều hả? Ủa, làm thế nào mà sắc mặt lại khó coi thế này?”
“Không xong.” Ô Ân Kì hoảng hốt, bắt lấy Vân Phi Vũ, căng thẳng hỏi: “Ca ca, nơi này có cửa sau không?”
“Hả?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn chỉ đường: “Chỗ đó có một cửa nhỏ thông ra hậu viện.”
“Ca ca, ta đi đây, huynh nhớ bảo trọng, hẹn ngày khác gặp lại!”
“Ơ?” Vươn tay định bắt lấy hắn theo bản năng lại phát hiện trước mắt đã không còn bóng người, Vân Phi Vũ đứng im bất động cả nửa ngày trời, khó hiểu, thầm nghĩ: “Rốt cuộc Tuyết Nhi sao vậy? Sao ta cứ có cảm giác hắn đang trốn tránh người nào đó!”
“Vũ Nhi.”
“Tiểu Vũ.”
Hai tiếng gọi từ sau lưng truyền tới, Vân Phi Vũ quay lại, tươi cười đón nhận, đến khi thấy mặt Khung Tử Dạ, y chấn động: “Vừa rồi ta nghe Tích nói sắc mặt ngươi không tốt, không nghĩ ra lại kém tới mức này. Tử Dạ, ngươi làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái? Ta gọi Tiểu Thần tới xem cho ngươi nha?”
“Không cần không cần.” Khung Tử Dạ vội vàng cự tuyệt, nhìn chung quanh: “Tại sao lại không thấy tiểu quỷ kia? Quản gia lão bá nói hắn tới gặp ngươi mà, đúng không?”
“A, ngươi nói Tuyết Nhi sao, hắn mới đi rồi.”
“Hả, hắn đi rồi? Không thể nào, ta cùng hoàng thúc mới từ cửa bước vào mà, sao không thấy hắn?”
Vân Phi Vũ tươi cười: “Không biết tiểu tử kia đang làm cái quỷ gì, hắn hỏi ta cửa sau ở đâu liền bỏ chạy. Thế nào, ngươi tìm hắn có việc hả? Vậy thì nhanh tới khách * xem hắn còn ở đó không. Hắn nói hôm nay muốn trở về Tây Chích quốc đấy.”
Khung Tử Dạ vừa nghe tới vậy đã giận sôi lên, nghiến răng kẽo kẹt: “Được, được, được lắm, dám làm không dám nhận, ngay cả một lời giải thích cũng không nói đã bỏ chạy. Xú tiểu quỷ, bị ta bắt được là ngươi chết chắc!”
Trong lời nói của nam tử lộ ra không biết bao nhiêu điểm quái lạ, Vân Phi Vũ khó hiểu, mà Tích Vô Nhai đứng sững một bên cũng chẳng hé răng, mày nhíu lại tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
“Tử Dạ, ngươi làm sao vậy? Ngươi với Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện gì hả? Có phải hắn lại gây ra rắc rồi gì rồi? Ta thay hắn chịu tội với ngươi, sau này ta sẽ kêu hắn tới xin lỗi sau, được không?”
“À, không có gì, không có gì, chỉ là việc nhỏ, không có gì đâu.”
Khung Tử Dạ liên tục xua tay, sau đó nhìn hai người: “Hoàng thúc, Tiểu Vũ, ta có chút không thoải mái nên cáo từ trước, ngày khác lại tới thăm.”
“Tử Dạ, ngươi thực sự không cần Tiểu Thần kiểm tra giúp?” Nhìn sắc mặt của hắn xấu như vậy, Vân Phi Vũ vẫn lo lắng không yên.
“Thật sự không cần, chỉ là ngủ không ngon giấc. Đừng lo lắng, ta về ngủ bù một giấc là được.” Khung Tử Dạ tươi cười trấn an: “An tâm, ta thực sự không sao đâu. Hôm khác lại tới thăm ngươi.”
“Vậy cũng được.” Thấy hắn kiên quyết như vậy, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục miễn cưỡng: “Ta tiễn ngươi ra ngoài.”
“Uhm.”
Tiễn người rời khỏi, hai người sóng vai bước vào trong, Vân Khoảnh Dương cùng Tư Vũ Thánh đi tới từ phía đối diện.
“Đi hết rồi?”
Vân Phi Vũ gật đầu, đột nhiên nghi hoặc nhìn ba người: “Có phải các huynh đã theo ta từ lúc ở phòng ăn đi ra?”
Ba người không nói gì, chỉ tươi cười nhìn y.
Vân Phi Vũ bất mãn: “Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, có việc gì lại phải âm thầm theo dõi?”
“Bởi vì chúng ta sợ mình ở đó, đệ và tiểu quỷ kia nói chuyện không được tự nhiên, nhưng chúng ta cũng lo lắng khi đệ ở một mình với hắn, cho nên đành phải âm thầm đi theo, thật không ngờ Dạ Nhi đột nhiên xuất hiện, cho nên ta chỉ có thể bước ra.” Tích Vô Nhai vuốt tóc y, nhẹ giọng giải thích, hai người khác gật đầu.
Thấy ba người thẳng thắn như vậy, Vân Phi Vũ cũng không nói gì nữa, đột nhiên nghĩ tới chuyện khi nãy, y nhìn về phía Tích Vô Nhai: “Tích, vừa rồi lúc Tử Dạ ở đây, ta thấy huynh không hề lên tiếng, không phải huynh đã biết giữa hắn và Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì đó chứ?”
“Đệ thật là ngốc.”
Tích Vô Nhai còn chưa trả lời đã bị Tư Vũ Thánh giành trước: “Chúng ta nhìn từ nơi bí mật kia cũng hiểu rõ tất cả, nhưng người ở ngay bên cạnh mà đệ lại không chú ý thấy sao? Bộ dạng Khung Tử Dạ lúc đi đường trông thế nào?”
Vân Phi Vũ nghiêng đầu suy nghĩ: “Đúng là có chút quái dị, nhưng có can hệ gì tới chuyện đó?”
“Ôi trời.” Tư Vũ Thánh lắc đầu, nhìn y như kiểu tiểu hài tử không thể dạy nổi, Vân Khoảnh Dương buồn cười, mà Tích Vô Nhai lại khẽ thở dài: “Vũ Nhi, thực ra có đôi lúc đệ cũng đi đứng giống Dạ Nhi vậy.”
“Hửm, ta?” Vân Phi Vũ hồ đồ.
Tích Vô Nhai gật đầu, nghiêm trang nói: “Chính là sau mỗi lần chung phòng với chúng ta, hay nói chính xác hơn là liên tục ở chung trong một đêm.”
Vân Phi Vũ ách họng không nói một lời, nhưng đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân dáng đi của Khung Tử Dạ vì sao lại như vậy, kinh ngạc nói: “Không thể nào, huynh nói Tử Dạ… A!” Y đột nhiên thét lên sợ hãi: “Không thể nào, Tuyết Nhi cùng Tử Dạ… sao có thể, sao có thể được?”
“Có lẽ rất khó tin, nhưng đệ nên nghĩ lại hành động cổ quái hôm nay của hai người bọn họ.” Tích Vô Nhai nhắc nhở.
“Thế nhưng…” Nhớ tới việc Ô Ân Kì đột nhiên đòi về nước, vừa nghe Tử Dạ tới liền kích động chạy theo lối cửa sau, hơn nữa, Tử Dạ vừa nghe hắn muốn về nước liền tức giận, có lẽ… Y trừng mắt thật lớn, khó tin nhìn ba người, rất lâu sau vẫn không nói nên lời.
“Chẳng phải như vậy rất tốt sao?” Vân Khoảnh Dương nâng cằm y, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi: “Tiểu bất điểm, nếu hai người bọn họ ở bên nhau sẽ dẹp được rất nhiều phiền toái, đệ cũng không cần cố gắng duy trì khoảng cách với bọn họ, trở thành bằng hữu và huynh đệ chân chính, như vậy không tốt sao?”
Vân Phi Vũ cúi đầu trầm tư, sau đó nhìn bọn họ, ánh mắt dị thường nghiêm túc: “Bọn họ có thể ở bên nhau đương nhiên ta sẽ vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết là song phương đều tự nguyện. Hứa với ta, các huynh không được phép nhúng tay vào chuyện này.”
Ba người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Tích Vô Nhai cười khẽ: “Vũ Nhi, duyên phận giữa mỗi người đều bất đồng. Tuy hai người bọn họ vừa gặp mặt đã không ngừng khắc khẩu, nhưng đó là cách thể hiện tình cảm của bọn họ, cho dù chúng ta có nhúng tay hay không thì bọn họ cũng sẽ đến với nhau, đệ nói xem có phải không?”
“Cũng như chúng ta?”
“Phải! Cũng như chúng ta!”
Ba người nhìn nhau, sau đó lại đưa tầm mắt đặt lên người y, sủng nịch, thâm tình, tràn đầy ái ý.
Yêu thương cùng ấm áp không ngừng lan tràn trong tâm can, Vân Phi Vũ nhoẻn miệng cười: “Đúng, cũng giống như chúng ta vậy, cả đời này đều ở bên nhau, vĩnh viễn không rời, vĩnh viễn!”