277 Chương 277: Quyển 7 Chương Pn10:yêu Và Bị Yêu
“Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.” Tích Vô Nhai nắm tay y đặt lên má, tiếu ý trên môi ôn nhu như nước.
“Uhm.”
Vân Phi Vũ ứng một từ, vội vàng đứng dậy gọi người bưng nước ấm tới, bắt đầu cần thận giúp nam nhân làm sạch, đang muốn xốc chăn bông che khuất hạ thân kia, bàn tay lại bị níu xuống.
“Vũ Nhi, đệ đi dùng bữa đi, việc còn lại cứ để ta.” Tích Vô Nhai tươi cười, vẻ mặt không được tự nhiên dần đỏ bừng lên.
Vân Phi Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn, mỉm cười: “Đều là lão phu lão thê cả rồi, còn ngại gì chứ.” Nói xong, y cường ngạnh đẩy tay hắn ra, lật chăn bông.
Tích Vô Nhai biết ngăn không nổi, chỉ quay mặt đi… nhắm mắt lại.
Nhìn huyệt khẩu sưng đỏ dính đầy chất lỏng đặc sánh vừa trắng lại vừa đỏ, đôi chân thon dài cường tráng, vùng đùi phủ đầy dấu vết *, Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu cẩn thận làm sạch, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại những cảnh tượng đêm qua, thế nhưng… vì dược vật tác động, y chỉ nhớ rõ lúc ấy bản thân mình điên cuồng đòi hỏi, về phần cảm giác ra sao thì thực sự không nhớ rõ. Y nản lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật vất vả lắm mới ăn được một lần lại chẳng nhớ được mùi vị ra sao, ta nào phải Trư Bát Giới chứ, Tích đại ca cũng chẳng phải quả nhân sâm, xuân dược chết tiệt, hừ hừ hừ”
“Vũ Nhi, sao vậy?” Nghe thấy tiếng nói mơ hồ không rõ, Tích Vô Nhai quay đầu lại nhìn y, đến khi hạ thân truyền tới cảm giác mát lạnh, hắn biết tiểu đồng tây muốn giúp mình thượng dược.
Nhìn dược vật trên tay mình chậm rãi thấm vào mật huyệt sưng đỏ kia, Vân Phi Vũ lại lấy một chút dược cao, sau đó nhìn nam nhân, thanh âm tà mị: “Tích, bên trong cũng phải thượng dược, huynh nhẫn một chút.”
Sắc mặt Tích Vô Nhai càng thêm trắng bệch, khóe miệng cứng ngắc khẽ cong lên: “Vũ Nhi, ta nghĩ không cần đâu, qua hai ngày là tốt rồi.”
“Không được, nhất định bên trong đã bị thương, nhất định phải thượng dược.”
Cường ngạnh tách chân nam nhân ra, Vân Phi Vũ đưa ngón tay tham hướng tới nơi kia, đột nhiên mở miệng nói: “Tích, kỳ thực huynh chính là mối tính đầu của ta đấy, biết không?”
“Sao? A” Kinh ngạc qua đi, Tích Vô Nhai hít sâu một hơi. Cảm giác bị dị vật tiến vào thân thể thật sự rất khó chịu, phía sau bất giác co rút lại, muốn bài trừ dị vật.
“Tích, thả lòng chút, mới vào được nửa ngón thôi, bên trong cần phải thượng dược mới mau khỏi. Thả lòng một chút nào.”
Vân Phi Vũ vừa nhẹ giọng làm dịu vừa vuốt ve đùi hắn trấn an.
Tích Vô Nhai cười khổ, thuận theo y mà thả lòng thân thể, cảm giác từng đốt tay kia rong ruổi trong thân thể, đột nhiên đụng tới một chỗ, cảm giác khác lạ bỗng lan tràn trong cơ thể, cả người bất giác run lên.
“Nơi này sao?” Vân Phi Vũ âm thầm vui sướng, thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ hữu dụng.
Cảm thấy dược vật đã hòa tan trong thân thể nam nhân, Vân Phi Vũ chậm rãi rút ngón tay ra, rửa tay, sau đó mặc lại y phục cho hắn, tiếp đó lại nằm xuống bên cạnh.
“Uhm?” Tích Vô Nhai bắt lấy đôi tay đang tác quái trước ngực mình, đưa tới bên miệng hôn một cái.
“Đừng trách hắn, được không?”
Biết trong ‘hắn’ miệng tiểu đông tây là ai, Tích Vô Nhai không khỏi nhíu mày, khó hiểu nói: “Vì sao?”
Vân Phi Vũ nhìn thẳng hắn, khẽ thở dài: “Hắn chỉ có huynh là thân nhân duy nhất, nếu ngay cả huynh cũng bất hòa với hắn… Kỳ thực Tử Dạ rất đáng thương, chẳng phải huynh cũng hiểu điều này sao?”
“Vậy còn chúng ta?” Nhớ tới một màn chứng kiến hôm qua, hỏa nộ trong lòng Tích Vô Nhai không khống chế nổi: “Chúng ta vất vả lắm mới được ở bên nhau, cho dù hắn là chất tử của ta thì ta cũng tuyệt đối không cho phép hắn xen vào, hơn nữa, hôm qua hắn đã hạ dược đệ, nếu ta không đến kịp, vậy có phải đệ sẽ chịu trách nhiệm với hắn hay không?”
Vân Phi Vũ chẳng ngờ hắn lại phát hỏa lớn như vậy, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.
Nghĩ rằng tiểu đông tây bị mình dọa, Tích Vô Nhai trấn định hỏa nộ, vươn tay ôm lấy thắt lưng y: “Vũ Nhi, ta không ngờ hắn lại to gan tới vậy, cho dù hắn là thân nhân duy nhất của ta, ta cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho hắn, đệ hiểu chưa?”
“Ân”
Vân Phi Vũ ôm lấy Tích Vô Nhai, đem mặt dán lên ngực hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Bởi vì các huynh dung túng ta có được cả ba người. Ta hiểu lòng tham con người là vô đáy, nhưng trừ các huynh ra ta sẽ không chấp nhận bất luận kẻ nào, cho nên, Tích, huynh tha thứ cho hắn đi. Hiện tại hắn rất cần người khác khuyên nhủ, mà huynh lại là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thân phận trưởng bối của huynh chứ không phải tình địch, uhm?”
Nhìn ánh mắt tiểu đông tây kiên định tới nhường này, Tích Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài, nhéo múi y: “Đệ nha, đệ qua mềm lòng. Nên nói thế nào với đệ đây.” Sau đó còn nói: “Chờ một thời gian ngắn nữa đi, bằng không ta khó cam đoan vừa nhìn thấy hắn sẽ không dùng một chưởng đánh hắn chết. Hơn nữa còn có hai tên kia, đệ xem lúc trở về dùng cách gì đó mà trấn an bọn họ đi.”
Vân Phi Vũ giật mình nhìn hắn: “Huynh không nói, ta không nói, Tử Dạ lại càng không nói, làm sao bọn họ biết được?”
Tích Vô Nhai nhẹ nhàng búng trán y: “Tiểu bất điểm, đệ cho rằng gia chủ Vân gia cùng ma giáo giáo chủ là mấy tên ăn không ngồi rồi sao? Đệ nghĩ rằng ta và đệ không nói thì bọn họ sẽ không biết? Thiên hạ này chẳng có bức tường nào không có lỗ hổng, nói sao thì lần này ta cũng không muốn gặp mặt hắn nữa, ta thực sự rất tức giận, đệ cũng nên hiểu được điều đó, cho nên…”
Nam nhân không nói hết câu nhưng Vân Phi Vũ đã hiểu được ý của hắn. Biết nam nhân mạnh miệng, kỳ thực trong lòng cũng không muốn người nọ gặp chuyện không may, nhưng đứng trên lập trường của hắn thì thực sự sự không tiện ra mặt can thiệp, xem ra chỉ có thể dựa vào y.
“Vương gia, có người cầu kiến.”
Bên ngoài có tiếng nói cắt ngang, hai người nhìn nhau, Tích Vô Nhai mở miệng: “Nói là ta nhiễm phong hàn, mấy ngày này không tiếp khách.”
“Nhưng vị kia…”
Ngoài cửa đột nhiên không còn tiếng vang khiến hai người kinh ngạc, Vân Phi Vũ định đứng dậy ra ngoài nhìn xem lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia vang lên.
“Hoàng thúc, là ta.”
Vân Phi Vũ kinh ngạc, cảm nhận được nam nhân bên cạnh tức giận, vội vàng trấn an hắn: “Huynh đừng nóng giận, nghe xem hắn nói như thế nào.”
Siết tay ôm tiểu đông tây càng chặt, ngửi hương thơm man mác trên thân thể y, Tích Vô Nhai lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi tới làm cái gì? Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói hay sao?”
Ngoài cửa nhất thời an tĩnh, hơn nửa ngày mới nghe người kia lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà tịch mịch: “Hoàng thúc, ta biết người trách ta, nhưng ta không hối hận vì đã làm như vậy.”
Vừa nghe lời này, Tích Vô Nhai đang định phát hỏa lại bị Vân Phi Vũ che miệng: “Nghe hết đã.”
Nam nhân đành phải ngừng lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn cánh cửa.
“Ta không muốn cướp Tiểu Vũ của người, ta chỉ muốn ở bên cạnh y, muốn tìm được một vị trí bên cạnh y mà thôi, cho dù trong lòng y không có ta, nhưng có thể nghe thấy y cười, y nói thì lòng ta cũng đủ mãn nguyện.”
Nghe lời này, Tích Vô Nhai cau mày không nói gì, mà sắc mặt Vân Phi Vũ bắt đầu trở nên cổ quái, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, thoáng nâng thân thể tiến đến bên tai hắn thì thầm: “Tích, quả nhiên là chất tử của huynh mà, tâm tư cũng giống huynh ngày đó, hắc hắc.”
Gương mặt Tích Vô Nhai lộ vẻ hờn giận, nhìn y: “Vậy là đệ chuẩn bị tiếp nhận hắn?”
Nhìn nam nhân ghen như vậy, Vân Phi Vũ tà cười: “Ta muốn nói cho người khác biết đương kim võ lâm minh chủ là một hũ dấm chua lè, thế nào?”
Dường như không hài lòng khi y chuyển đề tài như vậy, Tích Vô Nhai phát lên mông y: “Không được phép nói sang chuyện khác, trả lời thật đi.”
Vân Phi Vũ nhe răng, sau đó liếc hắn một cái: “Huynh ngốc sao? Ta vừa mới nói huynh là mối tình đầu của ta mà, nếu không thích huynh thì ta cũng chẳng theo huynh lên giường làm gì, cũng không vì huynh tra tấn bản thân mà đau lòng. Nếu là người khác thì ta đã mặc kệ hắn sống chết ra sao rồi, hừ!”
Nghe những lời như vậy, tiếu ý trên mặt nam nhân mỗi lúc một sâu, nhu nhu đầu y, hôn nhẹ lên trán: “Biết rồi biết rồi, tiểu yêu * của ta, nương tử đại nhân yêu dấu của ta.”
“Là ta thú huynh về mà, huynh mới…Uhm”
“Hoàng thúc?” Không nghe thấy lời đáp lại, Khung Tử Dạ nhịn không được liền gọi một câu.
Vân Phi Vũ vội vàng đẩy nam nhân ra, hơi thở dồn dập, nhỏ giọng nói: “Đừng, Tử Dạ đang ở bên ngoài, hắn đang chờ huynh trả lời đấy.”
Tích Vô Nhai có chút bất mãn nhưng tiểu đông tây đã nói vậy, hắn cũng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở cất lời: “Ta không có quyền quản chuyện ngươi yêu ai, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đụng tới Vũ Nhi, cho dù ngươi là hoàng đế cũng không được. Nếu ngươi thực sự yêu y hẳn sẽ không ép buộc y làm chuyện mình không thích. Khi ngươi làm như vậy, ngươi có từng nghĩ tới cảm nhận của Vũ Nhi chưa? Ngươi làm như vậy sẽ khiến y càng thêm áy náy đau khổ thôi, ngươi có hiểu không?”
Nam nhân thoáng dừng lại ổn định tâm trạng kích động, nói tiếp: “Yêu một người không hề sai, nhưng khiến cho người mình yêu cảm thấy bản thân như chịu gánh nặng, ngươi cảm thấy như vậy còn gọi là yêu hay không? Kỳ thực, theo những lời ngươi nói lúc trước, ngươi chỉ muốn ở bên cạnh y mà thôi, vậy chẳng phải làm bằng hữu cũng tốt rồi? Nếu chỉ là quan hệ bằng hữu, ta cho rằng Vũ Nhi nhất định không cự tuyệt ngươi. Được rồi, ta đã nói nhiều như vậy, ngươi trở về tự mình suy ngẫm đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Ngoài cửa an tĩnh một mảnh, rất lâu vẫn không có tiếng động, ngay lúc hai người nghĩ hắn đã rời đi lại nghe thấy giọng nói chua sót kia vang lên: “Đa tạ hoàng thúc, ta sẽ cẩn thận ngẫm lại lời dạy của người, còn nữa, người ta thay xin lỗi Tiểu Vũ, chất nhân xin phép cáo từ trước, ngày khác lại đến thăm người. Người nghỉ ngơi cẩn thận.”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa ngày một xa, Vân Phi Vũ thở dài thật dài: “Tử Dạ thật đáng thương.”
“Thế nào? Đệ mềm lòng? Không nỡ?”
Nhìn nam nhân nhướn mi, Vân Phi Vũ tiến lên, hung hăng cắn lên môi hắn: “Bình dấm chua khổng lồ, huynh làm trưởng bối kiểu gì vậy? Không thể đối xử với hắn tốt hơn một chút sao? Thật là… ta chỉ cảm thấy từ nhỏ hắn đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, hắn hẳn là phải được hưởng hạnh phúc, chẳng qua người có thể đem lại hạnh phúc cho hắn không phải là ta. Chờ xem, người kia nhất định sẽ xuất hiện, huynh nói thử xem có đúng không?”
“Phải, phải, phải”
Tích Vô Nhai buồn cười nhìn Vân Phi Vũ, một tay nâng đầu y lên, hàm trụ hai cánh hoa mềm mại, nói đứt quãng: “Tiểu yêu *… có phải… nên … vì chuyện hôm qua… bồi thường… cho ta… một chút hay không?”
Vân Phi Vũ đột nhiên lui lại, trừng mắt thật lớn, bất khả tư nghị nhìn hắn: “Hiện tại? Huynh còn sức sao? Thân thể huynh không đau?”
(Bất khả tư nghị: Không thể tưởng tượng nổi.)
Lần đầu tiên bị yêu cầu thẳng thừng như vậy vào ban ngày, Vân Phi Vũ không khỏi kinh ngạc, thâm tâm vô cùng hưng phấn.
Động đậy thân thể, cảm nhận được phân thân cứng rắn của nam nhân cọ lên sườn đùi của mình, cách một lớp khố y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người.
Vân Phi Vũ nuốt một ngụm nước miếng, bên háng truyền tới cảm giác ngứa ngáy, hạ thân có dục vọng, cảm nhận được bản thân cũng nổi lên ham muốn, y không hề do dự bắt lấy vật kia của nam nhân, nhẹ nhàng ve vuốt, thanh âm mê hoặc ngâm khẽ bên tai nam nhân: “Tích, thoải mái không? Muốn tiến vào ta sao?”
Nghe thấy thanh âm thở dốc ồ ồ kia ngày một nặng nề, y liếm vành tai nam nhân, nhẹ giọng: “Vậy đáp ứng với ta, sau này cho ta làm một lần, nha?”