218 Chương 218: Quyển 6 Chương Hai Người Hòa Giải
Thần trí dần dẫn thanh tỉnh, nhớ tới một màn hôm qua, y bật người ngồi dậy, nhìn cừu y màu trắng khô mát trên người, y giật mình ngây ngốc, đến khi cảm thấy hạ thân có chút lạnh lẽo mới thấp giọng mắng: “Hỗn đản, đáng chết!”
Tuy biết người nọ vì giúp mình mới làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, luôn cảm thấy hắn nhân cơ hội làm càn.
Lật chăn rời giường, xoa xoa thắt lưng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, chẳng có chút bủn rủn mỏi mệt sau khi hoan ái, trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. Lười nghĩ nhiều, y vội vàng mặc lại y phục, mở cửa phòng đã thấy nha hoàn cung kính đứng ở cửa, chờ hầu hạ y rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt xong, ăn điểm tâm, y nhịn không được liền lên tiếng hỏi nha hoàn: “Các người… thiếu chủ nhà các người đang làm gì?”
“Bẩm thất thiếu gia, thân thể thiếu chủ không khỏe, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Ủa! Ta còn chưa cảm thấy khó chịu, sao hắn lại cảm thấy không khỏe? Không ổn!” Đột nhiên nhớ tới độc chú trên người, trong lòng lập tức kích động, ném đôi đũa trên tay, y lao ra khỏi phòng.
Khi được dẫn đường tới trước cửa phòng người nọ, nhìn một gã tiểu tư cung kính đứng ngoài cửa phòng, Vân Phi Vũ tiến lên: “Chủ tử của ngươi… hắn thế nào rồi?”
Tiểu Đậu Tử trừng mắt nhìn y: “Sáng sớm, thiếu gia vừa trở về phòng đã sai tiểu nhân chuẩn bị nước ấm, căn dặn không cho bất luận kẻ nào tiến vào, sau đó lệnh cho tiểu nhân đứng ngoài trông coi.”
“Chuẩn bị nước ấm tắm rửa cũng được, tại sao lại không cho người khác tiến vào, đã vậy còn cho người đứng ngoài canh gác? Chẳng lẽ độc chú…”
Trong lòng quýnh lên, Vân Phi Vũ xoay người muốn đẩy cửa lại bị Tiểu Đậu Tử ngăn lại: “Thất thiếu gia, thiếu gia ra lệnh không cho bất luận người nào tiến vào. Khi nãy phu nhân tới đây, thiếu gia cũng không gặp, vậy nên mời ngài trở về cho!”
Nghe thấy lời này, Vân Phi Vũ bực bội. Xoay người định rời đi nhưng nội tâm nôn nóng bất an khiến y không thể bước tiếp, đành phải mở miệng năn nỉ: “Cho ta liếc nhìn hắn một cái thôi. Nhìn xong ta sẽ rời đi ngay. Nếu không thì ngươi vào báo một tiếng?”
“Thất thiếu gia, thỉnh người thứ lỗi. Tiểu nhân không dám trái lời thiếu gia. Mong người đừng làm tiểu nhân khó xử.”
“Ngươi…” Vân Phi Vũ thở phì phì đi qua đi lại trước cửa, nhưng biết hắn nói đúng, làm như vậy đích xác đã khiến hắn khó xử. Nhìn cửa phòng đóng chặt, tâm y như thắt lại: “Mặc kệ, cứ xông vào.”
Tiến lên phía trước đẩy cửa, Tiểu Đậu Tử lại ngăn cản Vân Phi Vũ. Y giữ chặt cánh tay gã tiểu tư đẩy sang bên cạnh.
Tiểu Đậu Tử bị đẩy, lảo đảo ngã. Y vội vàng đẩy cửa lại đẩy không ra. Xem chừng bên trong đã bị khóa. Y càng thêm nôn nóng. Vừa gõ cửa vừa kêu lên: “Vân Khoảnh Dương,Vân Khoảnh Dương, huynh làm sao vậy? Mau mở cửa ra.”
Một lúc lâu sau mới nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm khàn khàn suy yếu, lại mang theo một chút vui sướng, cũng có vài phần nghi hoặc: “Vũ Nhi?”
“Mở cửa, mở cửa nhanh!”
“Thất thiếu gia, người làm như vậy sẽ khiến thiếu gia tức giận đó!” Tiểu Đậu Tử vừa đứng vững liền nói chen vào.
Vân Phi Vũ trừng mắt: “Ta cần gì biết hắn có tức giận hay không, hôm nay ta nhất định muốn trông thấy hắn.” Nói xong, y lại đập mạnh lên cửa: “Vân Khoảnh Dương, nghe thấy không. Mở cửa ra, bằng không ta sẽ phá nát cửa.”
“Vũ Nhi, đệ đây là…” Tiếng nam nhân than nhẹ truyền tới từ bên trong: “Ta không sao, đệ không cần lo lắng, qua hai ngày nữa ta sẽ tới thăm đệ.”
“Ai thèm lo lắng cho huynh.” Vân Phi Vũ vẫn mạnh miệng kêu la, tiếp tục phớt lời sự ngăn cản: “Nếu huynh không ra, ta sẽ thực sự phá cửa xông vào.”
“Vũ Nhi, ngoan…”
“Hừ, ta đã tốt bụng tới thăm hắn lại bị từ chối, bắt đứng ngoài cửa như thế này. Hỗn đản!” Vân Phi Vũ vô cùng buồn bực, nhấc chân đạp mạnh cánh cửa, chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, then gỗ bên trong đã gãy thành hai nửa, hai phiến cửa cong vẹo mở sang hai bên.
Đùng đùng nổi giận xông vào phòng, mà khi thấy người nọ cố sức chống nửa người ngồi dậy, sắc mặt dị thường tái nhợt, tức giận nhất thời tiêu tán vô tung, bước nhanh tới bên giường, nói năng lộn xộn: “Huynh… huynh thế nào rồi… độc chú… có phải độc chú phát tác rồi không… Mau… mau tìm đại phu… không… tìm người hạ chú… đi tìm… đi đâu tìm bây giờ…?”
“Vũ Nhi, đừng nóng vội, ta không sao.” Vân Khoảnh Dương bắt lấy tay nam tử, kéo y ngồi xuống, sau đó nhìn gã tiểu tư đứng trước cửa, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Đóng cửa lại, canh trừng cẩn thận, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
“Vâng.”
Nhìn Vân Phi Vũ thất kinh, trong lòng lo lắng, Vân Khoảnh Dương cười khẽ: “Vũ Nhi, đệ đang lo lắng cho ta?”
Rõ ràng sắc mặt trắng bệch như người sắp chết mà hắn còn cố cười, Vân Phi Vũ buồn bực quay mặt đi, cứng rắn nói: “Ai lo lắng cho huynh, ta ước gì huynh chết sớm một chút mới đúng.”
Đợi nửa ngày cũng không nghe thấy nam nhân đáp lời, lo lắng quay đầu lại thấy người nọ mỉm cười chăm chú nhìn mình, biết bản thân bị đùa bỡn, y lập tức nắm lấy vạt áo hắn: “Hỗn đản, lại đùa giỡn…”
“Ai ui.”
Nghe thấy nam nhân hít sâu một hơi, Vân Phi Vũ nhanh chóng buông hắn ra, vội vàng cởi y phục hắn xuống kiểm tra: “Làm sao vậy… đau ở đâu… Rốt cuộc là đau ở đâu?…”
Mà khi thấy dấu vết xanh tím trên cổ hắn, tâm trí mông lung, tựa hồ trong đầu có thứ gì đó bỗng nhiên nhảy ra: “Khó trách ta không sao cả, khó trách hắn không thoải mái.” Tuy rằng bị dược vật mê hoặc nhưng trong đầu còn mơ hồ nhớ được sự việc đêm qua, người này…
“Vũ Nhi, đệ làm sao vậy?” Thấy vật nhỏ đột nhiên lộ vẻ như vừa bị đả kích mạnh, Vân Khoảnh Dương lo lắng lên tiếng hỏi.
Nhíu chặt mày, Vân Phi Vũ đột nhiên vươn tay bắt lấy vạt áo nam nhân kéo mạnh sang hai bên, thân thể trắng nõn tràn đầy vết tích xanh tím hiện ra trước mắt, trong lòng vừa đau vừa giận, y chỉ vào vết thương, run giọng hỏi: “Này… đây đều là do ta làm?”
Vân Khoảnh Dương vừa khép lại y phục vừa đạm cười, nói: “Qua hai ngày là tốt rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Dường như nhớ tới điều gì, Vân Phi Vũ xốc chăn lên, nâng chân hắn định lột quần, nghe thấy nam nhân hút sâu một hơi, trong lòng lập tức sáng tỏ.
“Vũ Nhi, ta…”
“Câm miệng!” Vân Phi Vũ gầm lên, tâm đang đau nhưng lời nói thốt ra vẫn chẳng chút lưu tình: “Ngươi cho rằng làm như vậy sẽ khiến ta áy náy, sẽ lưu lại? Ngươi đừng vọng tưởng. Việc ngươi cường bạo ta, ngươi giết Bích Nha, hại chết Duẫn đại ca cùng vô số huynh đệ của ta, ta sẽ không bao giờ quên những điều ngươi đã làm. Đây là ngươi tự nguyện, chẳng can hệ gì tới ta, ta chẳng ép buộc ngươi phải hy sinh như vậy, cho nên ta sẽ không cảm kích ngươi, cũng không có gì áy náy. Vân Khoảnh Dương, ngươi tính toán sai lầm rồi!”
Nổi giận đùng đùng, nhìn sắc mặt nam nhân trên giường vừa khôi phục chút hồng nhuận mà nháy mắt đã biến thành màu tro tàn. Vô cùng đau lòng, nhưng lời nói ra vẫn lãnh khốc tàn nhẫn: “Ta không thể giết ngươi cũng không chứng tỏ ra sẽ tha thứ cho ngươi. Tất cả những gì ngươi gây ra cho ta, hiện tại đã báo ứng lại hết trên người ngươi, hết thảy đều do ngươi gieo gió gặt bão, chẳng quan hệ tới bất luận người nào hết.”
Tâm đau nhói. Không muốn nhìn vẻ mặt xám tro của nam nhân trên giường, không muốn nhìn gương mặt không chút tức giận ấy, Vân Phi Vũ xoay người bước đi, điên cuồng lao ra ngoài, điên cuồng chạy trốn, đến khi chạy tới cửa Lan Uyển, lúc này bước chân mới chậm dần.
“Ta làm như vậy là đúng. Người kia làm nhiều việc ác, hẳn phải chịu quả báo. Ta làm như vậy không sai, không sai! Chính là… Vì sao tâm lại đau như vậy? Người kia làm nhiều chuyện xấu, lại hại chết nhiều người như vậy, vì lẽ gì ta lại vì hắn mà thương tâm khổ sở? Vì sao? Vì sao?”
Nắm chặt ngực, đau đớn bên trong khiến y không thở nổi. Ghé vào lâu lan bạch ngọc, nhắm mắt lại, mặc cho từng đợt gió lạnh gào thét lướt qua, tâm trí dần dần thanh tỉnh. Phẫn nỗ tiêu tan, áy náy tràn ngập tâm can.
Y hiểu nam nhân là có ý tốt, nhưng y không thích cảm giác bị ép buộc nhận lòng tốt đó, vì vậy, lòng tự trọng đáng cười kia bắt đầu quấy phá, rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng vẫn mạnh miệng khiến trái tim hắn tổn thương. “Ta thực sự là một kẻ nhàm chán lại vô tình.”
Vân Phi Vũ mở mắt ra, không hề do dự, lập tức đi về phía chủ uyển. Nhớ tới trên người hắn có vết thương, còn có độc chú, cả sắc mặt trắng bệch lúc trước, cước bộ bất giác tăng nhanh hơn rất nhiều.
Khi tới trước cửa phòng người nọ, Tiểu Đậu Tử vừa thấy nam tử liền lao ra cố thủ ở cửa, giương mắt hổ nhìn y.
“Chỉ sợ những lời ta nói hắn cũng nghe thấy rồi.” Vân Phi Vũ không hề động thủ mà tươi cười xin lỗi: “Ta đến giải thích, để cho ta vào đi, được không?”
Tiểu Đậu Tử mím môi thành một đường thẳng tắp, bất mãn nhìn nam tử trước mắt, chính người này đến đây, sau đó nói một loạt những từ ngữ kỳ lạ khiến sắc mặt chủ tử giống như muốn chết vậy. Tuy nhiên, hắn chỉ là hạ nhân, đương nhiên không có quyền ý kiến, đành phải tiếp tục canh giữ ngoài cửa.
Hai người đối mặt một lúc lâu, nam tử chỉ thản nhiên nhìn hắn, vẻ áy náy trong mắt không giống như giả tạo, Tiểu Đậu Tử hiểu được, người này chỉ cần dùng một tay cũng có thể đẩy mình ra, nhưng y lại vẫn bất động. Mặc dù trong lòng không cam nguyện, nhưng hắn hiểu, chỉ có người này mới có thể quản lý chủ tử, không để chủ tử tự hành hạ bản thân.
Quay đầu đi, lùi ra vài bước, khi người nọ đẩy cửa vào, hắn còn nhỏ giọng nói: “Kỳ thực chủ tử rất đáng thương.”
Nghe thấy những lờ này, Vân Phi Vũ dừng bước, nhẹ giọng đáp: “Ta hiểu, ta thực tình đến xin lỗi.”
Lặng lẽ đến gần bên giường. Người nọ nằm trên giường không hề cử động, y cả kinh, đến khi nhìn ngực người nọ phập phồng hơi thở mới nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng riêng gì sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng không có lấy một tia huyết sắc, thầm nghĩ: “Ta mới vừa đi thôi mà, hắn không thể nào ngủ nhanh như vậy.” Vân Phi Vũ khẽ gọi: “Vân…”
Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, một chút ánh sáng nháy mắt hiện lên, sau đó ánh mắt lại ẩm đạm, mỏi mệt nhắm mắt lại, không nhìn người mà mình yêu đến đau lòng đang đứng cạnh giường, lạnh nhạt mở miệng: “Đệ còn trở về đây làm gì. Nếu đã hiểu được dụng tâm của ta, đệ còn muốn chui đầu vô lưới sao?”
“Thực xin lỗi!”
Lời xin lỗi rõ ràng truyền vào tai, trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng hắn vẫn nhắm chặt mắt như trước, thản nhiên nói: “Đệ không cần giải thích. Đệ nói đúng lắm, ta làm như vậy là muốn đệ áy náy, muốn giữ đệ lại. Ta chính là một kẻ ti tiện như vậy đấy, vì để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, cho nên đệ không cần giải thích.”
“Huynh…” Chết vì mạnh miệng, biết nam nhân hờn dỗi với mình, Vân Phi Vũ thở dài: “Mặc kệ huynh tin hay không, ta là thật tâm tới đây xin lỗi. Vừa nãy… ta nói hơi quá đáng… thật ra… ta chỉ là có chút không cam tâm.”
Thấy người nọ trợn mắt nhìn mình, y nói tiếp: “Ta rất không cam tâm! Rõ ràng ta cũng là nam nhân, vậy mà luôn bị huynh ép buộc tới lui, mặc kệ là ở bên huynh hay làm chuyện đó cũng là bị huynh ép buộc. Ngay cả đêm qua cũng là do ta bị ép buộc nhận lấy, tới bây giờ huynh vẫn chưa từng quan tâm tới cảm nhận của ta, luôn luôn cường thế như vậy. Ta cũng là nam nhân, ta cũng có tự tôn, cũng biết tức giận, cho nên… Có điều, đích xác là khi nãy ta nói hơi quá đáng, xin lỗi!”
“Aiz… không nói nữa.” Phiền toái nhức đầu, chẳng nhìn biểu hiện của nam nhân, Vân Phi Vũ vừa xốc chăn lên vừa vươn tay kéo quần hắn, thấp giọng nói: “Để ta xem miệng vết thương.”
“Vũ Nhi, chờ một chút, từ từ đã.” Nghe xong lời y nói, Vân Khoảnh Dương hoàn toàn hiểu y đang phiền não chuyện gì. Đều là lúc trước do hắn quá bá đạo nên khiến y sinh ra tâm lý mâu thuẫn. Hiện tại, thấy gương mặt y không hề che dấu lo lắng, không khỏi nghĩ thầm: “Có lẽ… y đã có chút thích ta.”
Thấy nam nhân ngăn cản mình, Vân Phi Vũ nhướn mi lên: “Đều là nam nhân cả, sợ cái gì. Huynh có, ta cũng có, ta sẽ không ăn huynh đâu mà lo.”
Vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, dường như đêm qua chính mình đã ăn hắn sạch bách, tuy rằng không nhớ rõ lắm nhưng vẫn có chút ấn tượng. Nghĩ tới đó, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, xoay mặt qua một bên, nói lắp: “Uhm… cái kia… ngày hôm qua… đêm đó đó… ta chẳng nhớ gì cả. Ta… ta chỉ muốn xem miệng vết thương thôi, không có ý gì khác đâu.”
Thấy vật nhỏ e thẹn như vậy. Vân Khoảnh Dương nặng nề cười thành tiếng, nhưng vẫn tiếp tục níu quần không buông, xoa dịu: “Không sao cả, ta đã tự mình làm sạch rồi. Qua hai ngày nữa sẽ tốt lên thôi.”
Hắn nói như vậy càng khiến Vân Phi Vũ không tin. Thấy hắn túm chặt y phục, giọng nói lại đề cao vài phần: “Rốt cuộc huynh có cho ta nhìn hay không? Nếu huynh đã nhìn hết của ta rồi, dựa vào cái gì lại không cho ta nhìn của huynh chứ.”
Vân Khoảnh Dương dở khóc dở cười nhìn y, nhưng thấy y dị thường kiên quyết, đành phải nới lỏng tay. Cảm giác quần mình bị kéo xuống, gương mặt tái nhợt lại nổi lên một mạt ửng đỏ.
Nhìn vết thương kia nhè nhẹ chảy ra chất lỏng đỏ tươi, Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh đã thượng dược chưa?”
“Rồi.”
“Huynh tự làm?”
“Uhm.” Hiện tại, Vân Khoảnh Dương cảm nhận được sâu sắc cảm giác bị người ta ép buộc sẽ có mùi vị ra sao. Mặc dù y là người hắn thương yêu, nhưng bị buộc dạng chân cho y xem nơi kia… trong lòng vẫn cảm thấy thẹn thùng.
“Đừng ngượng, ta đã bị huynh xem không biết bao nhiêu lần rồi.” Cảm giác thân thể nam nhân cứng ngắc, Vân Phi Vũ thản nhiên mở miệng.
“Aiz, quên đi, ở trước mặt y, ta còn có thứ gì không thể bỏ qua được đây.” Vân Khoảnh Dương thả lỏng thân thể, tùy ý y xem xét.
“Dược đâu? Đưa cho ta.”
Nhìn người trước mặt vươn một tay tới, Vân Khoảnh cho dù không muốn cũng phải lấy dược hạp màu bạc dưới gối ra đưa cho y, đột nhiên ý thức được y muốn làm gì, lập tức ngăn cản: “Vũ Nhi, không cần đâu, ta tự mình làm là tốt rồi.”
“Hứ, là nam nhân thì đừng có dài dòng như vậy.” Vân Phi Vũ nhìn màu đỏ tươi kia, đi đến cửa căn dặn vài câu, không lâu sau, chỉ thấy y bưng một bồn nước tiến vào.
“Lại ra máu, ta giúp huynh tẩy sạch, sau đó mới thượng dược.” Vừa nói, y vừa cẩn thận chà lau mật huyệt bị tàn phá không chịu nổi kia.
Đưa một ngón tay lấy dược cao, nhẹ nhàng vẽ loạn, đến khi toàn bộ thuộc ngấm vào da thịt mới thôi. Đang định đóng nắp hạp, y đột nhiên nói: “Bên trong cũng cần phải thượng dược?”
“Sao?” Vân Khoảnh Dương đứng hình, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, thấy vật nhỏ dùng vẻ mặt xấu xa nhìn mình, tâm trí xao động, nhớ tới hành vi trước kia của mình, cười gượng hai tiếng: “Vũ Nhi, cái kia… ách…”
“Vẫn nên thượng dược mới tốt, như vậy mới mau khỏi.” Vân Phi Vũ chẳng thèm nhìn hắn, lầm bẩm.
“Vũ Nhi, thực sự không cần mà. Vũ Nhi, Vũ Nhi, đệ tha cho ta đi. Trước kia là ta không đúng, sau này đệ muốn phạt ta ra sao cũng được, bên trong không cần thượng dược đâu, cầu xin đệ!”
“Không được, bên trong cũng xuất huyết rồi.”
Không nhìn biểu hiện cầu xin đáng thương của hắn, Vân Phi Vũ lại quệt một chút dược cao, ôn nhu lên tiếng: “Chịu đựng một chút, vừa tiến vào sẽ hơi đau.”
Thấy ngăn cản y vô ích, Vân Khoảnh Dương đành phải nhận mệnh thả lỏng thân thể, cơn đau đớn theo xương sống truyền thẳng lên đại não, thân thể co rúm lại theo bản năng.
“Thả lỏng, thả lỏng chút, huynh ép chặt quá, ta không vào được.” Trên trán Vân Phi Vũ đổ đầy mồ hôi, đành phải nhẹ nhàng vuốt lên đùi hắn, dời lực chú ý của hắn sang nơi khác.
Vừa nghe lời này, Vân Khoảnh Dương thiếu chút nữa cười thành tiếng, tâm tình thả lỏng, thân thể cũng bình ổn lại, trêu đùa: “Vũ Nhi, hôm qua đệ rất dũng mãnh, chẳng thấy nói là không vào được nha.”
Vân Phi Vũ đang chuyên tâm chuyển động ngón tay, cố gắng không làm hắn đau, mà nghe thấy lời nói của nam nhân, y không khỏi ngẩn người, sau đó nhớ tới lời nói của mình khi nãy, tức giận rút ngón tay ra: “Hỗn đản, huynh…”
Nhìn vẻ mặt hắn đột nhiên tỏ ra thống khổ, ý thức được mình rút ra quá thô bạo, nhìn nơi kia không tràn máu tươi, lúc này mới thả lỏng, thở phì phì nói: “Huynh an phận một chút đi, đừng chọc ta tức giận.”
Vân Khoảnh Dương lẳng lặng nhìn y, yêu thương trong lòng dâng lên, nhịn không được, mở miệng: “Vũ Nhi, ta yêu đệ.”
Vân Phi Vũ nhất thời cứng đờ, có chút mất tự nhiên quay mặt đi, giúp hắn mặc xong y phục, sau đó vén chăn, không nói gì.
“Vẫn không thể chấp nhận ta sao?” Thở dài một tiếng, trong lòng nổi lên nhè nhẹ chua sót.
“Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, cho nên…”
Nghe thấy lời y nói, Vân Khoảnh Dương đột nhiên ngồi dậy kéo y lại, ôm y ngã về trên giường: “Ta mặc kệ người khác thấy thế nào, ta chỉ cần đệ thôi. Vũ Nhi, đừng rời xa ta được không. Nếu đệ rời ta mà đi, ta sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Không có đệ, ta vốn không biết nên sống ra sao.”
“Đường đường là nam nhân, sao cứ đòi sống đòi chết như vậy.” Vân Phi Vũ buồn bực đẩy hắn ra, thấy vẻ mặt hắn bi thương, y không khỏi đau lòng.
Kỳ thực y chưa từng coi người trước mắt như thân huynh đệ, cũng chẳng cảm thấy chút tình thân nào với hắn, nhưng quả thực sẽ đau vì hắn, khổ sở vì hắn. Vẻ mặt tràn ngập phức tạp nhìn nam nhân trên giường, phiền toái nhức đầu: “Ân, vậy đi, cho ta một chút thời gian suy nghĩ, hiện tại ta vẫn chưa xác định được tình cảm ta dành cho huynh là gì.”
“Thực sự?” Vân Khoảnh Dương không dám tin nhìn về phía người nọ, muốn thả người ngồi dậy lại bị đau đớn phía sau khiến cho sắc mặt tái nhợt.
“Huynh ngốc hả?” Vân Phi Vũ rống giận, ôm cổ hắn, hai thân thể ngã lại trên giường, sau đó nhẹ nhàng buông ra. Vừa muốn đứng dậy lại bị nam nhân sống chết ôm lấy, nhất quyết không buông.
“Để ta ôm một lát đi, chỉ một lát thôi.”
“Aiz, người này… Ta có gì tốt chứ, vì sao hắn cứ chấp nhất như vậy?”
Lẳng lặng nép trên người hắn, lơ đãng nhìn vết thương trước ngực hắn, xoa xoa: “Lúc ấy đau lắm đúng không? Huynh thật là ngốc, chẳng lẽ huynh không biết ngăn cản ta lại sao?”
Thật muốn làm cho thời gian ngừng trôi, vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này. Lần đầu tiên Vân Khoảnh Dương cảm nhận được tư vị hạnh phúc. Trong lòng là người mình âu yếm, trong mũi tràn ngập hơi thở của y, còn có bàn tay nhẹ nhàng vỗ về ngực mình, động tác cẩn thận nhẹ nhàng khiến hắn cảm động không thôi.
“Không đau, Vũ Nhi làm gì ta thì ta cũng thích, chỉ cần là Vũ Nhi là được. Ta chỉ cần Vũ Nhi thôi.”
“Huynh là tên chịu ngược cuồng sao, ngu ngốc!” Vân Phi Vũ âm thầm mắng. Đột nhiên nhớ tới độc chú, ngẩng đầu lo lắng hỏi “Đúng rồi, độc chú kia phải giải quyết sao đây? Mau tìm người giải, nếu không…”
Vân Khoảnh Dương che miệng y lại: “Không sao cả, tiểu bất điểm, ta sẽ tìm người giải trừ độc chú trên người chúng ta.”
“Độc chú trên người chúng ta?”
“Đúng.” Nam nhân gật đầu: “Tên kia lừa đệ, hắn muốn cả hai chúng ta đều chết. Tuy nhiên, theo lời Tùng Qua nói, chỉ cần không động tình thì chúng ta vẫn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa. Trong khoảng thời gian này, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giải chú. Đệ an tâm.”
“Hắn đúng là tên cặn bã!” Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên lại quay sang quát nam nhân: “Huynh biết như vậy mà còn làm với ta? Huynh thật là…”
“Ta đã nói rồi, không có Vũ Nhi, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.”
Nhìn vẻ kiên quyết trên mặt nam nhân, Vân Phi Vũ chán nản thở dài: “Huynh… thật đúng là tên ngốc, đại ngốc!”
“Vì Vũ Nhi, bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý.”
“Ngu ngốc!”
Hai người lẳng lặng ôm nhau. Một hồi lâu, Vân Phi Vũ hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Thấy vật nhỏ chần chờ, Vân Khoảnh Dương vuốt đầu y, vẻ mặt sủng nị: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi, ta biết gì sẽ nói hết cho bảo bối Vũ Nhi biết.”
“Đừng có buồn nôn như vậy.” Vân Phi Vũ bất mãn nói thầm, liếc hắn một lượt, sau đó nghiêm trang nói: “Người kia… chính là Vân Kính Thiên đó, hắn đối với huynh…”
Cảm nhận được thân thể nam nhân nháy mắt cứng ngắc, biết mình chạm phải nơi yếu ớt nhất trong lòng hắn, y đau lòng xoa gương mặt tái nhợt của hắn, tâm trí tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, huynh không muốn nói thì đừng nói.”
“Không, nếu Vũ Nhi đã hỏi, ta nguyện ý trả lời.” Vân Khoảnh Dương nắm tay y đưa lên miệng hôn một cái, sau đó dán lên mặt mình cọ nhẹ: “Ta cũng không rõ người kia đã sinh ra dục vọng đó đối với ta. Khi ta mười bốn tuổi, hắn cường bạo ta, sau đó, mãi cho tới hai năm trước, ta dùng dược vật khiến hắn phát cuồng, lúc đó mọi việc mới chấm dưt!”
“Súc sinh!”
Nghe thấy vật nhỏ tức giận quát lớn, Vân Khoảnh Dương bất an nhìn y: “Vũ Nhi, ta không muốn làm quá mức, dù sao hắn là…”
“Không, như vậy là được rồi, đừng quan tâm tới hắn nữa.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, đột nhiên chống thẳng người nhìn về phía hắn: “Có phải chứng ghét nam nhân của huynh cũng bắt đầu từ lúc đó?”
Vân Khoảnh Dương gật đầu.
“Thật đúng là tên súc sinh!” Vân Phi Vũ lại mắng một câu, sau đó hỏi: “Vậy vì sao huynh có thể chạm vào ta?”
Vân Khoảnh Dương nhìn y, lắc đầu: “Không rõ lắm.”
“Chẳng lẽ bởi vì gương mặt này quá giống nữ nhân, huynh sẽ không coi ta như nữ nhân đó chứ?” Nhớ tới lần trên mặt đất đại lao khi đó, nam nhân từng nói: “Nếu ngươi là nữ nhân, ta sẽ nuôi ngươi cả đời.”
Nhìn sắc mặt vật nhỏ không tốt, cảm thấy nếu mình nói y giống nữ nhân sẽ bị bóp chết mất, Vân Khoảnh Dương lập tức lắc đầu: “Sao có thể, ta thích thân nam nhi của Vũ Nhi thôi.”
“Vậy lúc ở bên ngoài huynh phải làm sao đây? Cùng nam nhân tiếp xúc là điều không thể tránh khỏi mà.” Vân Phi Vũ nhìn hắn, sau đó vuốt cằm: “Bệnh này của huynh hẳn là do tâm lý tạo thành, chắc có thể trị dứt.”
“Không sao cả.” Nam nhân dùng ánh mắt tràn đầy ái ý nhìn y: “Ta chỉ cần có thể chạm vào Vũ Nhi, có thể ôm Vũ nhi, có thể hôn Vũ Nhi là tốt rồi, những người khác không cần quan tâm.”
Bắt bàn tay sờ loạn trên mặt mình của hắn, dục vọng trong mắt nam nhân y có thể nhận ra rõ ràng, nhưng hiện tại Vân Phi Vũ vẫn chưa biết nên đối mặt như thế nào, đành phải xấu hổ quay đi… chuyển đề tài: “Cái kia… Cái tên Tùng Qua kia đó, huynh không giết hắn?”
“Uhm, hắn vẫn còn tác dụng.”
“Nếu vô dụng sẽ giết?” Y không hài lòng nhất chính là điểm này của Vân gia, con người chỉ phân thành hai loại hữu dụng và vô dụng. Hữu dụng thì giữ lại, vô dụng liền diệt bỏ, quả thực chẳng có chút nhân tính nào.
Nghe ngữ khí tức giận y thốt ra, Vân Khoảnh Dương lập tức trưng vẻ mặt tươi cười nình nọt: “Vũ Nhi nói không giết sẽ không giết, sau này đều do Vũ Nhi định đoạt, được không. Ta nghe lời đệ hết.”
“Ta đâu có nói sau này sẽ ở bên huynh đâu.” Vân Phi Vũ đứng thẳng dậy, nhìn biểu tình tội nghiệp của nam nhân, không khỏi cười thành tiếng. “Nam nhân này đúng là, đã từng cường thế như vậy, hiện tại lại như một tiểu hài tử vậy. Chắc hẳn từ nhỏ đến khi trưởng thành, hắn chưa từng được ai thực tình quan tâm yêu thương rồi.”
Cưng chiều vuốt ve gương mặt tái nhợt kia, y thầm nghĩ nên nấu mấy món bổ huyết cho hắn bồi bổ. “Ta đi nấu vài món cho huynh.” Đang muốn đứng lên lại bị nam nhân giữ chặt.
“Vũ Nhi hôn ta một cái được không?” Vân Khoảnh Dương biết nếu mình không mở miệng, vật nhỏ tuyệt đối không chủ động hôn mình, nhưng nếu cưỡng ép sẽ khiến y chán ghét.
Đã đồng ý với hắn rằng sẽ suy nghĩ lại tình cảm giữa hai người, hơn nữa, ôm cũng đã ôm rồi, kỳ thực, những gì nên làm thì hai người đều đã làm. Nghĩ rằng hôn một chút cũng chẳng sao, Vân Phi Vũ cúi người, đang suy nghĩ nên hôn ở đâu, ngoài miệng lại truyền tới cảm xúc mềm mại, trong lúc sợ hãi, người nọ đã ôm y vào lòng, mở khớp hàm, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương vẫn đang ngơ ngác, giao triền quấn quýt.