205 Chương 205: Quyển 6 Chương Ngày Ngả Bài
Y vẫn không hiểu thái độ của Đỗ Lãnh, vốn tưởng rằng người nọ sẽ lập tức tìm tới mình, nhưng trừ bỏ thời điểm ăn cơm, thời gian còn lại căn bản hai người rất khó gặp mặt, cho dù ngẫu nhiên đụng phải thì người nọ cũng chỉ kể cho y nghe một chút tình hình bên ngoài gần đây, sau đó trò chuyện vài câu khách sáo như cữu chất thường tình, không kèm theo mục đích gì khác.
Tuy nhiên, Vân Phi Vũ hiểu sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Hai năm qua người này chẳng chút quan tâm tới mình, sau đó đột nhiên đưa mình tới đây, việc này quả thực không bình thường. Nếu nói hắn không có mục đích thì bất cứ người nào cũng sẽ không tin tưởng. Có điều, nếu người nọ không sốt ruột, vậy y cũng chẳng cần nôn nóng làm chi. Bất quá, những ngày gần đây y vẫn luôn tự hỏi xem có nên rời khỏi nơi này hay không, dù sao, trước khi giết chết được kẻ kia, y cho rằng bản thân không có tư cách hưởng thụ cuộc sống an nhàn thoải mái, mà mấy ngày này cứ coi như hưởng thụ trước, hoặc là…
Y cười khổ, tiếp tục nhào bột mỳ trên tay, trong lòng thở dài: “Có lẽ là lần cuối cùng được hưởng thụ cũng không biết chừng.”
“Tiểu Vũ.”
Không cần quay đầu lại cũng biết ai tới đây: “Lê Hoa tỷ.” Y quay đầu nở nụ cười, sau đó tiếp tục động tác trên tay.
Thấy bột mỳ trên tay y, Tuyết Lê Hoa hỏi: “Tối nay ăn diện điều?”
Vân Phi Vũ gật đầu: “Dạo này vẫn ăn rau, thức ăn xào nấu nên sợ mọi người chán ngấy. Thỉnh thoảng đổi món thành diện điều cũng được. Tối nay chúng ta sẽ ăn bánh canh, sau đó thêm hai món rau trộn.”
“Nga”
“Muốn ta giúp một tay không?” Tuyết Lê Hoa đột nhiên nói tiếp.
“Không cần.” Vân Phi Vũ cười, ánh mắt chờ đợi cùng biểu hiện mất mác của nàng đều lọt vào mắt y, nhưng chỉ có thể cố ý phớt lờ, trong lòng không ngừng tự trách: “Xin lỗi, Lê Hoa tỷ.”
Từ một tháng trước, trừ bỏ lúc ngủ, đại bộ phận thời gian nàng đều tới bên cạnh y, ngoài mặt là giúp y làm việc, nhưng ánh mắt nhìn y lại dịu dàng nóng bỏng. Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ không hiểu được, nhưng hiện tại y đã quá quen thuộc với những ánh mắt như vậy, vừa nhìn đã hiểu được tâm ý của nàng. Chính là… hiện tại y không có tư cách hưởng thụ hạnh phúc, việc này không liên can tới việc có yêu thích hay không.
Kỳ thực y cũng từng nghĩ tới nhừng việc này. Sau khi diệt trừ người nọ, nếu bản thân vẫn còn sống, y muốn cùng mẫu thân trải qua những ngày bình thản, tự do tự tại. Biết đâu khi đó sẽ nghĩ tới việc thú thê sinh tử, mà nữ tử trước mắt quả thực là lựa chọn tốt nhất, bởi vì y thấy mẫu thân mình cũng rất thích nàng, đối với biểu hiện trong khoảnh thời gian này của nàng dường như cũng vô cùng đồng y. Có điều, chuyện này không liên can tới vấn đề tình yêu nam nữ.
“Tiểu Vũ.” Phía sau truyền tới âm thanh chấn động của nữ tử.
“Sao?”
“Đệ… có phải đệ đã có người thương yêu rồi hay không?”
Đôi tay Vân Phi Vũ khẽ chững lại. “Rốt cuộc cũng muốn nói ra hay sao? Ta nên trả lời cho có lệ hay cứ trực tiếp khiến nàng mất hết hy vọng?” Trong lúc do dự, phía sau lại truyền tới giọng nói mang theo chút run rẩy khó có thể nhận ra.
“Người kia… là người như thế nào?”
Cúi đầu trầm tư một lát, y vừa nhào bột vừa trả lời: “Hắn vô cùng… xinh đẹp nhưng tính tình rất xấu, trừ bỏ những lúc làm nũng rất đáng yêu, thời gian còn lại lúc nào cũng bá đạo không để ý tới lời người khác, biết nói thế nào đây, giống như một con mèo nhỏ thích gì làm nấy, rất ít khi bận tâm tới suy nghĩ cùng tình cảm của người khác, chỉ thích làm theo ý mình, thường xuyên càn quấy.”
Nhớ tới chuyện người nọ làm ngày ấy, Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu chuẩn của một tên hỗn đản.” lời thốt ra, lúc này y mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng xoay người, trên mặt mang theo áy náy: “Thật có lỗi, nhất thời kích động nên…”
Tuyết Lê Hoa lắc đầu, nội tâm chua sót không thôi: “Thì ra y thực sự đã có người mình thương yêu, khó trách y vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với ta như vậy.”
Gian nan nở nụ cười, nàng run giọng hỏi: “Vậy… khi nào thành thân, ta chuẩn bị lễ vật cho hai người trước. Nghe lời đệ hình dung, chắc nàng ấy là một tiểu thư danh gia vô cùng xinh đẹp đúng không? Nếu là tiểu thư danh gia, có thể vì từ nhỏ được nuông chiều nên có chút kiêu căng tự mãn, đệ nhường nhịn nàng một chút là được. Dù sao người ta cũng là người mà đệ thương yêu, đúng không?”
Thấy biểu hiện trên mặt nữ tử, Vân Phi Vũ có chút không đành lòng, nhưng nghe tới câu nói tiếp theo, y không khỏi thất thần: “Nàng không biết ta thích nam nhân? Vậy thì người thượng dược cho ta là một người khác. Quả nhiên! Như vậy cũng tốt, chẳng qua…” Thần sắc y phức tạp nhìn về phía nữ tử, lưỡng lự giữa thành thật và giấu diếm, cuối cùng xoay người bình tĩnh mở miệng: “Hắn không phải nữ nhân, là một nam nhân, là một nam nhân rất cao ráo cường tráng.”
Phía sau không còn tiếng động, Vân Phi Vũ thở dài, những chuyện như vậy cũng khiến người thường rất khó chấp nhận.
Hơn nửa ngày mới nghe giọng nói kinh ngạc pha chút nghi ngờ của Tuyết Lê Hoa: “Đệ… thích nam nhân?”
Vân Phi Vũ gật đầu: “Đúng.”
Phía sau lại không có tiếng động, hiện tại y cũng vô cùng bất an, bởi vì đem việc này nói cho nàng, chỉ sợ mẫu thân cũng sẽ biết, như thế…
“Ta không có cách nào chấp nhận được.”
“Quả nhiên sẽ như vậy!” Vân Phi Vũ cười khổ xoay người lại, đang muốn nói lời xin lỗi lại phát hiện nữ tử đứng lên, vẻ mặt kiên định quật cường, còn có một chút hoảng hốt.
Vạt áo trước bị túm, đầu bị kéo xuống, trước ngực đột nhiên xuất hiện một thân hình mảnh mai mềm mại, Vân Phi Vũ nhất thời cứng đờ, hoàn toàn không biết làm sao.
Mùi hương thơm ngát từ trên người nữ tử bay tới, nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át tiến dần về phía mình, Vân Phi Vũ đành phải quay đầu đi, lắp bắp nói: “Phải, thực xin lỗi, ta…”
“Vì sao? Vì sao lại thích nam nhân? Hắn còn tốt hơn so với nữ nhân hay sao? Hắn có thể giúp đệ nối dõi tông đường? Hắn có thể cho đệ hành phúc? Mẫu thân của đệ, nàng có thể chấp nhận việc này?” Bên tai truyền tới tiếng chất vấn phẫn nộ của nữ tử.
Vân Phi Vũ không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể duy trì trầm mặc. Hai người cứ như vậy giằng co, đến khi trước cửa truyền tới tiếng ho nhẹ, hai người mới nhanh chóng tách ra.
Thấy người đứng trước cửa, mặt Tuyết Lê Hoa đỏ bừng, bất an đứng sững một bên, mà Vân Phi Vũ nhíu mày, trong dâng lên cảm giác người này tới đây là tìm mình.
“Tiểu Vũ, ngươi có rảnh không? Ta muốn tìm ngươi bàn chút việc.” Đỗ Lãnh thản nhiên quét mắt nhìn nữ tử, sau đó nhìn về phía nam tử.
“Quả nhiên!” Vân Phi Vũ thầm cười lạnh một tiếng: “Rốt cuộc cũng không giấu nổi cái đuôi cáo nữa rồi. Xem ra, cái bản mặt cữu cữu giả tạo cũng muốn gỡ xuống.”
Bột mỳ đã nhào xong, sau đó chỉ cần bỏ vào trong nồi nấu một lúc nữa là được. Y phủi bột mỳ trên tay, gật đầu “được” một cái, sau đó áy náy nhìn nữ tử, đi tới trước cửa.
Đi theo nam nhân vào phòng hắn, Vân Phi Vũ nghĩ sẽ bàn bạc ở nơi này, cũng không ngờ người nọ vừa đóng cửa cận thận xong lại nắm chiếc dây thừng bên cạnh tường, bộ họa tự đối diện với cánh cửa cuồn cuộn nổi lên, lộ ra một cánh cửa khác.
Nhìn người nọ đẩy cửa ra, sau đó chỉ vào cửa động tối đen phía sau cánh cửa: “Chúng ta vào trong này bàn bạc.”
Dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, Vân Phi Vũ bước từng bước thực tự nhiên. Y nhận ra đây là một hang động tự nhiên, mà núi này chính là ngọn núi phía sau tòa trúc lâu kia, nhưng vì sao cửa động lại ở phía sau phòng người nọ? Việc này quả thực khiến người ta không thể ngờ được, chỉ đại khái đoán rằng khi tòa trúc lâu kia được xây nên cũng đã tính toán việc thiết kế sơn động này trở thành mật thất.
Xuyên qua thông đạo hẹp dài u ám, trước mắt đột nhiên sáng ngời, Vân Phi Vũ nhìn ngắm chung quanh, kiềm không được liền liên tục táp lưỡi.
Căn phòng hoa lệ bài trí xa xỉ chẳng phải thứ y chưa từng thấy qua, nhưng nơi này tương phản quá lớn so với tòa trúc lâu phía ngoài, khiến cho y không thể không kinh ngạc.
Vách tường trong động rõ ràng đã được sửa chữa tỉ mỉ, mặt trên khảm những viên dạ mình châu lớn nhỏ khác nhau. Bàn, ghế dựa, ghế dài đều được làm bằng bạch ngọc, dưới ánh sáng của dạ minh châu liền phát ra ánh sáng ôn nhuận, mà trên chiếc giường bằng ngọc kia là tầng tầng da thú vải vóc, nhìn vật liệu kia chắc hẳn là những thứ hàng hóa giá cả cao ngất. Mà trên chiếc bàn bạch ngọc, bầu rượu * xảo, ly rượu khắc hoa văn tỉ mỉ dưới ánh sáng kia lại trở nên trong suốt, có điểm giống ly thủy * ở hiện đại. Tuy rằng không hiểu chúng được tạo thành từ vật liệu gì, nhưng Vân Phi Vũ có thể khẳng định giá trị của chúng thuộc bậc xa xỉ.
“Chậc chậc, không ngờ sau phòng của cữu cữu lại có một cái động lớn như vậy.” Y quan sát chung quanh, Đỗ Lãnh cũng chẳng sốt ruột, mặc y đi qua đi lại.
“Thôi vậy, chơi chiến thuật không phải sở trường của ta, không nhất thiết phải phí thời gian với hắn.” Vân Phi Vũ xoay người đi đến trước bàn, ngồi đối diện với cùng người nọ, nhìn thẳng hắn: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Đỗ Lãnh vẫn không nhanh không chậm, cầm lấy bầu rượu rót cho y một ly: “Nào, nếm thử chút rượu nho của Tây Chích quốc.”
“Rượu nho?”Vân Phi Vũ nhìn chất lỏng đỏ tươi, nhịn không được liền vươn tay cầm lên, đặt bên mũi ngửi ngửi, quả nhiên là rượu nho. Y nhấp nhẹ một ngụm, chua chua, nhưng sau khi nuốt xuống thì trong miệng lưu lại mùi hương thơm ngát của nho, dường như cũng không tệ lắm, chỉ tiếc hiện tại không phải thời điểm phẩm rượu.
Y buông chén rượu nhìn về phía người nọ: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, chắc hẳn ngươi cũng nhịn lâu lắm rồi, cần gì phải lãng phí thời gian như vậy.”
Đỗ Lãnh buông chén, mỉm cười: “Bàn bạc cùng người hiểu chuyện quả nhiên tốt hơn nhiều. Một khi đã như vậy, ta cũng nói thẳng.” Nam nhân nhìn thẳng y: “Tới Vân gia giúp ta giết Vân Kính Thiên, đương nhiên ta cũng có thể giúp ngươi diệt trừ Vân Khoảnh Dương.”
Vân Phi Vũ nhíu mày, sau đó nói: “Xem ra ngươi rất hiểu biết chuyện của ta?”
Đỗ Lãnh cầm lấy ly rượu, sau đó cực kỳ thích thú ngửi ngửi, lúc này mới nói: “Biết không nhiều lắm, nhưng ngày ấy, khi hai quân đánh với nhau ta cũng có mặt, sau lại nhìn hai đại nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trong giang hồ lại vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, khi đó ta mới hiểu, thì ra thiếu niên trong lời đồn chính là ngươi.”
“A” Vân Phi Vũ cười lạnh: “Nói vậy thì khi đó lương tâm cữu cữu mới nổi lên rồi đưa ta tới chỗ mẫu thân, đúng không?”
“Đúng.”
“Đơn giản vì ta có giá trị lợi dụng, phải không?”
“Đúng vậy.”
Đã sớm biết như vậy, nhưng trực tiếp nghe người khác nói ra vẫn khiến Vân Phi Vũ phi thường khó chịu, hít sâu một hơi, áp chế nội tâm hỗn loạn, y mở miệng hỏi: “Vừa rồi ngươi nói, nếu ta giúp ngươi giết Vân Kính Thiên, vậy ngươi sẽ giúp ta giết Vân Khoảnh Dương?”
Đỗ Lãnh gật đầu, ngay sau đó nói: “Ta chỉ hỗ trợ, động thủ thì phải dựa vào ngươi.”
“Có ý gì?” Vân Phi Vũ khó hiểu.
“Nghĩa tại ngôn ngoại.” Đỗ Lãnh lạnh nhạt.
Thấy hắn không muốn nói, Vân Phi Vũ cũng chẳng truy vấn, dù sao bản thân cũng không có ý muốn giúp hắn, cần gì phải biết rõ ngọn ngành.