167 Chương 167: Quyển 5 Chương Rảo Bước Tiến Lên
Nằm trên giường, đầu óc loạn đến mức sắp nổ tung, thân thể mệt mỏi dị thường. Vô tri vô thức chìm vào giấc ngủ.
Vừa tỉnh lại, trời đã sáng choang. Tâm tình thanh tịnh không vướng bụi, tất cả những cảm giác hỗn độn dường như đã tiêu tan theo màn đêm hôm trước, tâm trí vô cùng thanh tỉnh, mà những chuyện ngày hôm qua tựa như một giấc mộng.
Nhìn ánh nắng vàng rực của mặt trời chiếu qua cửa sổ, nghe tiếng chim chóc ẩn trong cây hoa hòe đang vui vẻ ca hát, y không khỏi thở dài: “Chẳng phải mọi chuyện đang tốt đẹp hay sao, cần gì phải bận tâm đến quá khứ nữa đây?”
Nghĩ về trước đó, mũi tên kia quả thực trí mạng, nhưng cũng cho y một cơ hội. Những người kia oán hận là thân phận Vân gia của y chứ không phải con người thật của y, cuộc sống hiện tại chẳng phải những gì mà y mong muốn? Nếu không có mũi tên kia, chỉ sợ cả đời này y sẽ phải sống dưới bóng ma của Vân gia, vẫn bị người nọ giam cầm trói buộc. Cái cuộc sống sống không bằng chết đó mới là ác mộng thực sự.
“Ca ca.” Tiếng gọi ân cần kéo thiếu niên ra khỏi trầm tư.
Nhìn hình dáng nho nhỏ xuất hiện trước cửa, gương mặt non nớt tràn ngập vẻ lo lắng, tâm Vân Phi Vũ trở nên ấm áp, y thả người ngồi dậy, sau đó vươn tay: “Lại đây.”
Tiểu đông tây vui sướng chạy về phía thiếu niên.
Ôm chặt thân thể non mềm, hít hà hương thơm đặc biệt trên người hắn, trong lòng như dần trào ra thứ gì. Đó là cảm giác hạnh phúc. Hiện tại, y có thân nhân, có cả bằng hữu, vậy còn để ý tới quá khứ làm gì? Cứ ôm lấy quá khứ chỉ khiến bản thân thụt lùi, sao không thể mở rộng ý trí để tạo nên tương lai của chính mình?
Tâm tình đột nhiên vui vẻ, thiếu niên đứng lên, bất ngờ tung tiểu tử lên cao, nhìn hắn hoảng sợ kêu la. Vân Phi Vũ cười ha ha, vững vàng tiếp lấy thân thể mềm mại kia, hai cánh tay nhỏ nhắn lập tức bám chặt lên cổ y.
“Hu… ca ca… người xấu… hu hu….”
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhìn khóe mắt rơi xuống từng hàng lệ trong suốt, thiếu niên biết hành động của mình khiến hắn hoảng sợ, trong lòng nổi lên áy náy, y ôm tiểu tử kia vào lòng: “Xin lỗi, là ca ca không tốt, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Tiểu đông tây kia vùi đầu vào *g ngực thiếu niên, dụi dụi một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu, mở đôi mắt to ửng đỏ, chớp chớp: “Ca ca, sạch rồi.”
Vân Phi Vũ thoáng ngẩng người, sau đó cúi đầu nhìn nhìn. Trước ngực còn lưu lại rất nhiều vệt nước, y dở khóc dở cười: “Đệ đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm, coi y phục của ta như khăn lau vậy hả.”
Tiểu đông tây đột nhiên vươn tay vuốt ve gương mặt thiếu niên: “Ca ca, có Tuyết Nhi ở bên ca ca, sau ta này sẽ không khiến ca ca phải thương tâm.”
“Bị tiểu hài tử dỗ dành rồi, xem ra hôm qua ta đã quá lộ liễu.” Thiếu niên mỉm cười, vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn kia, nhẹ giọng thì thầm: “Đúng vậy, bên cạnh ca ca còn có Tuyết Nhi đáng yêu như vậy mà, sao có thể thương tâm cho được. Sau này sẽ không như vậy nữa, còn có Tuyết Nhi ở đây nữa mà.”
“Uhm, khi nào lớn lên nhất định Tuyết Nhi sẽ bảo hộ ca ca, không cho người khác tiếp tục bắt nạt ca ca.” Tiểu tử kia làm mặt lạnh, thốt lên những lời son sắt.
Thiếu niên thương yêu nựng cái mũi nhỏ nhắn của hắn: “Được, ca ca chờ.”
“ Ca ca à.” Tiểu tử kia ôm cổ thiếu niên: “Sau này Tuyết Nhi lớn lên sẽ thú ca ca về làm nương tử, được không?”
“…” Trước trán Vân Phi Vũ giăng một hàng hắc tuyến: “Tiểu đông tây này nói muốn thú ca ca về làm nương tử, chẳng lẽ hắn không biết thú nương tử có nghĩa gì hay sao?”
Nhẹ nhàng nhấn lên trán hắn, thiếu niên dạy dỗ: “Ta là ca ca của đệ, cũng là một đại nam nhân. Sao nam nhân có thể thú nam nhân làm nương tử được? Ngốc nghếch, nhớ kỹ, nương tử nhất định phải là nữ nhân. Chờ đệ trưởng thành, nhất định ca ca sẽ tìm cho đệ một nữ tử xinh đẹp nhất làm lão bà, được không?”
“Không cần, ta chỉ muốn thú ca ca làm nương tử thôi.” Tiểu tử kia phồng to hai má, thở phì phì nhìn y.
Vân Phi Vũ có chút đau đầu. Lẽ ra ở tuổi này thì hắn phải biết nam nữ bất đồng, sao có thể bướng bỉnh như vậy chứ.
“Ngoan, Tuyết Nhi nghe ca ca nói, lão bà nhất định phải là nữ nhân…”
“Không phải mà…” Không đợi thiếu niên tận tình khuyên bảo xong, tiểu tử kia lập tức ngắt lời: “Phụ… phụ thân của đệ đã thú về vài nam nhân làm nương tử. Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ hôn nhẹ, cho nên ta muốn thú ca ca làm nương tử.”
Nhìn thấy tiểu hài tử ôm chặt mình không buông, Vân Phi Vũ chẳng biết giải quyết ra sao, nhu đầu hắn: “Được rồi, Tuyết Nhi ngoan, hôm nay ca ca có nhiều chuyện phải làm, buông ca ca ra trước được không?”
“Không muốn, không muốn. Ca ca đồng ý làm nương tử của ta thì ta mới buông.”
Tuy thương yêu, nhưng thiếu niên cũng biết tiểu tử này rất cứng đầu, đành phải giả bộ tức giận: “Nghe lời, nếu không ta sẽ tức giận.”
Không tin ca ca sẽ tức giận với mình, tiểu tử kia vẫn ôm chặt không buông, nhưng nửa ngày vẫn không nghe thấy động tĩnh gì mới phát giác không đúng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại thấy thiếu niên lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt lạnh lùng. Hắn tủi thân, nước mắt không cầm được mà bắt đầu ‘lách tách’ rơi xuống.
Vân Phi Vũ đau lòng không thôi, nhưng trong lòng y hiểu được, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để dỗ dành, ngữ khí lạnh lùng quát nhẹ: “Nói đi, từ nay về sau không được phép hồ nháo như vậy nữa, có biết chưa?”
Đây là lần đầu tiên thấy thiếu niên nghiêm khắc răng dạy như vậy, tiểu tử kia mím mím đôi môi nhỏ nhắn, rốt cuộc nhịn không được liền khóc rống lên.
Chờ một lúc, thiếu niên nhẫn nại, lẳng lặng nhìn hắn khóc.
Dường như tiểu đông tây kia cảm nhận được thiếu niên thật sự tức giận, chờ tới khi khóc đủ, vươn bàn tay nhỏ bé túm lấy ống tay áo của y, khóc thút thít nói: “Ca… ca, sau này Tuyết Nhi… không nháo… cũng không… không chọc cho ca ca… tức giận. Ca ca… đừng giận… đừng giận Tuyết Nhi có được không?”
Vân Phi Vũ mềm lòng, vừa lau nước mắt cho hắn vừa nhẹ giọng hỏi: “Vậy từ nay về sau sẽ nghe lời ca ca nói sao?”
Tiểu đông tây kia lập tức gật đầu nhưng lệ châu rơi càng nhiều: “Quên đi, tóm lại vẫn phải thay bộ y phục này ra.” Thiếu niên ôm hắn vào lòng, vuốt đầu dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, chẳng phải Tuyết Nhi mới nói muốn trở thành nam tử hán để bảo hộ ca ca hay sao? Nếu lại khóc sẽ bị mọi người cười nhạo là tiểu nữ oa, chỉ có tiểu nữ oa mới khóc sướt mướt như vậy.”
(Tiểu nữ oa: Bé gái)
“Ân.” Tiểu đông tây trong lòng rầu rĩ trả lời, sau một lúc lâu, cái đầu nhỏ nhắn lại cọ qua cọ lại lên ngực thiếu niên: “Tiểu bất điểm này coi y phục của ta như khăn lâu thật mà.” Vân Phi Vũ cười khổ.
Gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn thiếu niên: “Ca ca, sau này Tuyết Nhi nhất định sẽ nghe lời ca ca, không bao giờ… chọc ca ca tức giận nữa.”
Trong lòng trào dàng cảm giác thương xót vô tận, thiếu niên vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của hắn, ôn nhu nói: “Ta đã biết, ngoan.”
Nhìn y phục của mình, vạt áo trước ướt hết một mảng lớn, thiếu niên lắc đầu, sau đó nhẹ buông tiểu tử kia ra: “Ca ca muốn thay y phục, đệ cũng đi rửa mặt đi. Nhìn đệ xem, mắt đỏ còn hơn mắt thỏ nữa, xem lát nữa làm sao ra ngoài đây?”
“Ca ca, đệ ở trong nhà có được không?”
Thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn: “Đệ không theo ta tới phủ tướng quân?”
Tiểu đông tây lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, nếu mình tới đó nấu ăn cũng sợ rằng không thể trông coi hắn, để hắn ở trong phủ tướng quân một mình thì y cũng chẳng thể an tâm, vậy nên ở nhà cũng tốt. “Vậy được rồi, nếu giữa trưa ta vẫn chưa trở về, vậy thì đệ phải tự mình ra ngoài mua đồ ăn, biết không?”
“Vâng.”
“Thực ngoan.” Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, thiếu niên không kiềm chế nổi liền hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn đó, sau đó vỗ mông hắn: “Đi thôi, lau sạch mặt mũi, sau đó lấy khăn nhấp nước đá chườm mắt nha.”
“Đã biết.” Tiểu tử kia ôm má, kích động chạy ra ngoài.
Thiếu niên nhìn bóng dáng hắn biến mất ngoài cửa, cười cười lắc đầu.
Tính toán xem hai bàn tiệc cần bao nhiêu thứ, y tự mình mua nguyên liệu mang tới phủ tướng quân. Đi xuyên quan những con phố lớn nhỏ trong thành Diên Kinh, trải qua mấy canh giờ, cuối cùng Vân Phi Vũ cũng mua đầy đủ mọi thứ.
Từ phủ tướng quân đi ra đã là giờ thân. Y lập tức đi về phía tiểu viện của mình, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía hoàng cung một cái, quyết định vẫn nên tới gặp hắn. Tuy bản thân đã quyết định buông bỏ quá khứ, nhưng có một số việc cần phải xác định rõ ràng.
Tới Dạ Diệp cung, người nọ đang phê duyệt tấu chương, biết y tới, trên mặt không che dấu được cảm giác kinh hỉ.
“Hôm qua ngươi nói phải chuẩn bị yến tiệc, ta cứ nghĩ là ngươi sẽ không tới chứ. Bên ngoài rất nóng, nào, đến đây, vừa vặn ta có một chút nước ô mai lạnh, uống một chút giải khát đi.”
Nhìn hắn tự tay rót nước, cẩn thận đưa cho mình, Vân Phi Vũ thở dài một tiếng, nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, bất giác táp lưỡi: “Uống ngon hơn trà lạnh nhiều.”
Khung Tử Dạ bật cười: “Chính xác, trà lạnh chế biến từ thuốc đông y, sao có thể ngon lành cho được.”
“Uhm.” Nhớ lại hương vị kia, thiếu niên nhịn không được liền nhăn mặt: “Thật sự rất khó uống.”
Nhìn bộ dạng đó của y, Khung Tử Dạ cười cười, chỉ về phía chiếc ghế dựa bên cạnh: “Ngươi ngồi trước đi, ta còn mấy bản tấu chương vẫn chưa phê xong, chờ ta một lát.”
“Ngươi cứ lo việc của mình đi, không cần phải để ý tới ta.” Thiếu niên bắt đầu đi qua đi lại trong cung điện,
Khung Tử Dạ gật đầu, lập tức ngồi xuống cạnh bàn.
Qua lại vài vòng, lặng lẽ đi tới phía sau người nọ, không thấy hắn quay đầu lại, nhưng thiếu niên biết hắn nghe được: “Hắn tín nhiệm ta như vậy sao?”
Hai tay áp lên bả vai người nọ, cảm giác thân thể hắn khẽ run, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, khẽ cười nói: “Hôm nay Tiểu Vũ thật nhiệt tình, đợi ta một lát nữa thôi.”
“Vẫn là như vậy, tại sao chứ?” Thiếu niên giả bộ nhẹ nhàng xoa bóp, hai tay chậm rãi tiến về phía trước, người nọ chỉ hưởng thụ thở dài một tiếng, vẫn không quay đầu lại, cho tới khi y đặt tay lên cần cổ trần trụi kia mới nghe thấy người nọ mở miệng: “Ở trên một chút, Tiểu Vũ à, phía trên vẫn mỏi lắm.”
“…”
“Quên đi, ta lại đi dùng phương pháp này để thử lòng tín nhiệm của hắn đối với ta sao.” Vân Phi Vũ cười tự giễu, đột nhiên muốn đùa dai, nhéo mạnh lên cổ hắn vài cái.
“A, đau đau, Tiểu Vũ, hỗn đản, Tiểu Vũ…” Hắn kêu lớn như vậy khiến cung nữ cùng thị vệ lập tức tiến vào khiến hai người xấu hổ không thôi.
Khung Tử Dạ phất tay kêu mọi người lui ra, sau đó tức giận trừng thiếu niên một cái: “Tiểu Vũ hỗn đản, mặt mũi của trẫm đều mất hết rồi, lát nữa sẽ tính sổ với ngươi, hừ!”
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh hắn, cười hắc hắc: “Ta còn chưa dùng sức mà, mới như vậy đã hô to gọi nhỏ, trong hai người chúng ta thì ai mới giống nữ nhân kia chứ?”
Khung Tử Dạ múa bút thành văn, căn bản không để ý tới lời y khiêu khích, chỉ thấy hắn khép lại quyển tấu chương cuối cùng, từ tốn đặt bút lên giá bút, đột nhiên như hổ vồ mồi nhào tới phía thiếu niên đánh đấm.
Hai người lập tức vui đùa cùng nhau. Nếu hiện tại có người tiến vào chắc chắn sẽ bị chấn động. Hiện tại, Hoàng đế Dạ Diệp quốc giống như một tiểu hài tử bình thường, cùng một gã thiếu niên ngã trên mặt đất mà ngươi một quyền ta một cước, đùa giỡn quên trời đất.
Náo loạn một hồi lâu, hai người thở hổn hển nằm trên mặt đất, thiếu niên đột nhiên mở miệng: “Rốt cuộc giữa ngươi và vương gia đã xảy ra chuyện gì?”
Đang chìm đắm trong vui sướng, Khung Tử Dạ vừa nghe lời này lập tức ngồi bật dậy, trầm mặc không nói.
Thấy bộ dạng hắn như vậy, Vân Phi Vũ cũng không nhẫn tâm ép buộc hắn, nhưng nếu mình không ra mặt, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ không nói ra, và cả đời này cũng không cởi bỏ được nút thắt giữa hai người.
Một người nằm, một người ngồi, hai người cứ lẳng lặng duy trì như vậy. Không biết qua bao lâu, người nọ thâm ý mở miệng, thanh âm bất giác mang theo chút run rẩy: “Ta… phái người giết… giết người mà hoàng thúc yêu thích nhất.”
Tuy hôm qua đã biết, nhưng hiện tại nghe chính miệng người này nói ra, trong lòng Vân Phi Vũ vẫn nổi lên từng đợt sóng lớn, qua một lúc lâu mới thấy y mở miệng: “Chỉ vì người nọ là người của Vân gia sao?”
“Ân.” Khung Tử Dạ không do dự, tuy nhiên lại nắm chặt hai tay, ngón tay bị niết tới xanh trắng.
Thiếu niên cũng ngồi dậy nhìn hắn một cái, chần chờ hỏi: “Ngươi hận Vân gia tới vậy sao?” Kỳ thực y biết mình hỏi thừa, dù sao chẳng có ai lại không hận hung thủ đã sát hại gia tộc mình. Chính là… y vẫn muốn biết người trước mắt hận Vân gia tới mức nào.
“Là hận, phi thường hận, hận không thể ăn sạch huyết nhục của bọn họ, lọc sạch xương cốt của bọn họ.”
Nhìn người nọ chuyển vẻ mặt dữ tợn trong chớp mắt, Vân Phi Vũ thoáng rùng mình, hai bàn tay chà xát vào nhau, hỏi tiếp: “Vì sao? Vì bọn họ đã sát hại phụ mẫu, tỷ muội của ngươi?”
“A.” Khung Tử Dạ cười khẽ: “Khi đó ta mới hai tuổi, cho dù có hận thì làm hoàng đế bù nhìn nhiều năm như vậy thì hẳn cũng đã quên hoặc phai nhạt, chẳng phải sao?”
“Vậy rốt cuộc vì lý do gì?”
“Ác mộng.” Khung Tử Dạ vùi đầu vào đầu gối: “Tình cảnh năm ta hai tuổi vẫn luôn quấn quýt lấy ta như ác mộng. Cho dù ta có muốn quên, nhưng chỉ sợ cả đời này cũng không cách nào quên được.”
Rất muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thân thể hắn run rẩy như vậy, Vân Phi Vũ không tự chủ nổi liền ôm lấy hắn, nhẹ giọng trấn an: “Tốt lắm, không muốn nhớ thì đừng nhớ, hiện tại mọi chuyện đều tốt đẹp cả.”
“Ta biết nhưng chỉ sợ cả đời này ta sẽ không thể buông xuống cừu hận đối với Vân gia.” Yên lặng một lát, người nọ mở miệng: “Ta có bốn ca ca, ba tỷ tỷ. Khi ta hai tuổi thì phụ hoàng đột ngột qua đời, Vân gia lập tức chọn ta lên ngôi hoàng đế. Sau đó, chẳng hiểu sao bốn ca ca của ta đều mất tích, nhưng nghi thức đăng cơ vẫn được cử hành.”
“Ngày đó, làm xong nghi thức thì ta cũng mệt muốn chết, rất muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi lại bị người đưa tới hậu hoa viên. Ở nơi đó, ta đã thấy một màn mà cả đời này cũng không sao quên nổi. Tuy rằng khi đó quá nhỏ, nhưng ta đã ghi tạc toàn bộ vào lòng, chờ sau này trưởng thành, ta mới hiểu hết tất thảy.”
“Bọn họ chính là tay sai của Vân gia, đám người đó thay nhau lăng nhục mẫu hậu cùng tỷ tỷ trước mặt ta, sau đó dùng đao kiếm chém các nàng thành từng mảnh nhỏ. Máu tươi chảy lênh láng khiến ta vô cùng sợ hãi, hoảng sợ đến nỗi không thể thốt lên dù chỉ một từ. Khi đó ta vẫn chưa hiểu vì sao bọn họ làm vậy, giờ thì rõ ràng cả, chính là giết gà dọa khỉ.”
“Bởi vì chẳng hay Vân gia biết được tin tức kia từ đâu, bọn họ nghĩ tổ phụ của ta vụng trộm đưa một nhi tử của mình ra bên ngoài, âm thầm bồi dưỡng thế lực, mà phụ hoàng bởi vì cự tuyệt lời đe dọa của bọn họ nên mới bị sát hại. Vì trừng phạt, cũng vì khiến cho ta không có ý phản kháng, cho nên bọn họ mới diễn màn đó cho ta xem. Mà bởi vậy, suốt mười năm liền ta luôn gặp ác mộng. Cơn ác mộng đó dừng lại vì hoàng thúc đột nhiên xuất hiện, khiến cho ta biết ta vẫn còn thân nhân, cho ta biết hy vọng, đồng thời cũng cho ta hy vọng báo thù.”
“Mầm mống thù hận đã được gieo hạt từ lâu, nhưng ta lại không có năng lực, mà Vân gia cũng quá mức cường đại. Cho nên, trước mười sáu tuổi, ta luôn nhẫn nại, tận tâm làm một hoàng đế bù nhìn. Tới hai năm trước, khi biết được Vân gia đối mặt với bốn bề thù địch, ta lập tức viết thư cho hoàng thúc, vì vậy mà hiện tại mới được như thế này. Nhưng là… cừu hận vẫn chưa được diệt trừ, bởi vì không diệt trừ được Vân gia thì cừu hận của ta vẫn chưa được báo hết. Ta thề, ta muốn giết sạch người của Vân gia, kể cả bọn họ có là nam hay nữ, là già hay trẻ, chỉ cần bọn họ là người của Vân gia thì ta sẽ giết sạch, giết hết, khiến cho bọn họ chết không toàn thây.”
“Chính là… không ngờ chuyện đó đã xảy ra, hoàng thúc lại động tâm với nữ nhân Vân gia mà người đã từng bị ép cưới. Ta không hiểu, rõ ràng Vân gia đã hại chúng ta thành như vậy, vì sao hoàng thúc còn muốn tìm lại ả họ Vân kia. Ta không hiểu cũng không muốn hiểu. Ta biết hoàng thúc sẽ không phản bội ta, vậy nên ý nghĩ duy nhất nảy ra là mọi thứ đều do âm mưu của Vân gia gây nên, là do yêu nữ Vân gia kia gây nên, ả câu dẫn hoàng thúc. Cho nên, để hoàng thúc sớm thức tỉnh, ta lập tức phái người giết ả.”
“Có điều, ta không ngờ được.” Khung Tử Dạ cúi đầu càng thấp, ngữ khí nức nở: “Hoàng thúc đã biết hết mọi chuyện, người không tha thứ cho ta, cũng không muốn gặp mặt ta, không quan tâm với ta, hoàn toàn coi ta như kẻ thù. Ta không rõ, ta chỉ giết một kẻ trong Vân gia thôi mà. Nếu người muốn nữ nhân, ta có thể ban cho người rất nhiều, nhưng vì sao hoàng thúc vẫn chỉ muốn ả họ Vân kia? Vì sao, vì sao lại là kẻ họ Vân kia, vì sao chứ…”
Nghe xong những lời này, Vân Phi Vũ vô cùng đau lòng. “Người này hận Vân gia rất sâu đậm, vậy nên khó trách hắn lại hành động như thế. Nếu chính ta cũng phải đối mặt với chuyện này, chỉ sợ cũng trở nên điên cuồng. Nếu nói hắn hạ lệnh bắn chết ta, vậy nói chính xác hơn là hắn hạ lệnh giết chết một kẻ thuộc Vân gia mới đúng. Vậy mà hiện tại ta vẫn sống an ổn, còn thân nhân của hắn…
Quả nhiên Vân gia đều là kẻ điên. Một gia tộc biến thái như vậy, xác thực nên bị diệt vong mới đúng.”
Thấy hắn thống khổ như vậy, thiếu niên không kiềm chế được, vươn tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, trấn an: “Không có việc gì, hết thảy đều đã trôi qua. Hiện tại ngươi có bằng hữu, có thân nhân, có thần tử trung thành, cho nên ngươi không hề cô đơn, vậy nên chuyện đó cũng không thể phát sinh nữa. Ác mộng đã qua rồi, không có chuyện gì nữa!”
Chờ cảm xúc của hắn dần bình phục, thiếu niên lập tức chuyển đề tài: “Ngày mai ngươi có định tới yến hội hay không?”
Khung Tử Dạ ngẩng đầu, ánh mắt ửng đỏ: “Còn chưa nghĩ xong, bởi vì… hoàng thúc cũng sẽ đi. Nhất định người sẽ không muốn gặp ta. Tuy rằng người ta giết đúng là Vân gia, nhưng hoàng thúc cũng vẫn yêu người nọ, cho nên ta vẫn áy náy.”
“Vậy cứ đến đi.” Thiếu niên mở miệng: “Cứ trì trệ không tiến đến như vậy chẳng bằng cứ bước từng bước nhỏ, không chừng còn có cơ hội phát triển, ngươi nói có phải hay không?”
“Chính là…” Khung Tử Dạ tiếp tục chần chờ.
“Không có gì là không thể.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn: “Hiện tại ngươi đang trốn tránh vấn đề. Nếu ngươi không muốn đạt được sự tha thứ của hoàng thúc mình thì cứ như vậy đi.”
Nhìn thiếu niên, thấy trong mắt y đúng là đang cổ vũ, Khung Tử Dạ chần chờ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Ta đi.”
“Vậy là đúng rồi.” Thiếu niên vỗ vai hắn: “Tốt lắm, ta cũng nên đi về.”
“Không ở lại dùng bữa chiều hay sao?” Khung Tử Dạ cũng đứng lên, có chút lưu luyến không rời.
“Không được, Tiểu Tuyết còn đang chờ ta ở nhà.”
“Hừ, cái tên thối tiểu quỷ.”
Nhìn bộ dạng hắn như vậy, Vân Phi Vũ biết hắn đã hoàn toàn khôi phục, an tâm phất tay: “Ta đi đây!”.