161 Chương 161: Quyển 5 Chương Nhặt Được Đệ Đệ
Vân Phi Vũ thản nhiên nâng mi, nhẹ nhàng phất tay đã kéo được gã khất cái ra sau lưng. Gã mập mạp thấy người đột nhiên biến mất trước mắt, giật mình, sau đó nhìn thiếu niên, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Giao người cho ta, ngươi sẽ được trả không ít bánh bao đâu.”
“Không cần, hắn trộm của ngươi bao nhiêu cái, ta trả tiền.” Thiếu niên lạnh nhạt nói.
Gã mập mạp vừa nghe, cao thấp đánh giá y một lượt, sau đó mở miệng: “Tiểu tử, lão tam ta không cần vài cái bánh bao kia, vấn đề là hắn trộm ngân lượng của ta, đó chính là tiền bán hàng ngày hôm nay của ta, cho nên ta nhất định phải đưa hắn lên quan.”
Vân Phi Vũ nghe vậy, xoay người nhìn gã khất cái, hỏi: “Ngươi trộm ngân lượng?”
Khất cái nhìn hắn, lấy một gói to từ trong người ra, vẻ mặt ngạo nghễ ném lên mặt đất, quay đầu không thèm nhìn bất luận người nào.
“Tiểu tử này trộm tiền còn tỏ ra hùng dũng như vậy, sớm biết thế cứ mặc kệ hắn cho xong.” Thiếu niên chán nản.
“Ngươi xem, chính hắn cũng thừa nhận. Ta biết ngươi tốt bụng nhưng cũng đừng nhúng tay vào chuyện này. Để ta đưa tên tiểu tặc nay lên quan thôi.” Nói xong, Thái Tam vươn bàn tay đầy đặn định bắt người.
“Ôi chao.” Vân Phi Vũ vươn tay ngăn trở. Tuy rằng về lý thì không nên làm vậy, nhưng y không hiểu tại sao bản thân không thể làm ngơ với tên tiểu quỷ này.
“Nếu hắn đã trả ngân lượng lại cho ngươi rồi thì bỏ qua lần này đi. Dù sao hắn vẫn là một tiểu hài tử, có thể nhất thời hồ đồ nên phạm sai, ta nghĩ sau này sẽ không xảy ra việc này nữa đâu.” Thiếu niên chậm rãi nói.
Gã mập mạp nghe vậy, căn bản không đồng ý: “Không nên không nên, gã tiểu tặc này rất đáng ghét, nếu chỉ trộm vài cái bánh bao của ta thì nói làm gì, hắn còn trộm sạch ngân lượng của ta, lúc chạy trốn còn tung hết mấy khuông bánh bao. Lần này ta không thể không đưa hắn lên quan. Tiểu tử, nếu ngươi tiếp tục ngăn cản thì ta sẽ coi ngươi như đồng bọn của hắn rồi đưa lên quan đó.”
Nhất thời, những người chung quanh bắt đầu ồn ào. Một đám vui sướng khi người gặp họa liền yêu cầu đưa hai người lên quan, chỉ có rất ít người lộ vẻ thương tiếc, nhưng cũng chỉ đứng một bên không nói một lời.
Cảm nhận được y phục bị kéo mạnh, thiếu niên quay đầu lại, thấy ánh mắt kích động của gã khất cái, trái tim không khỏi mềm nhũn, ôn nhu trấn an: “An tâm, ta sẽ không để cho bọn họ đưa ngươi tới quan phủ.”
Khất nhân nghi ngờ, nhưng thấy thiếu niên không giống như đang lừa mình, hắn chần chờ một lát liền gật đầu.
Vân Phi Vũ cười với hắn, sao đó quay lại: “Thái lão bản, hắn chỉ là một tiểu hài tử thôi, ngươi không biết rằng đưa lên quan là quá nghiêm trọng rồi sao. Kỳ thật ngươi chỉ tốn mấy khuông bánh bao thôi, bao nhiêu tiền? Ta bồi thường cho ngươi gấp đôi.”
Gã mập mạp vừa nghe xong, do dự một lúc. Đưa người tới quan phủ thì chỉ bị giam vài ngày, mà khuông bánh bao kia tốn khá nhiều ngân lượng, bồi thường gấp hai lần chính là mười lượng bạc. Ngầm tính toán một lúc, hắn cảm thấy được bồi thường vẫn có lời hơn, đang muốn mở miệng lại nghe thấy vài tiếng quát to.
“Làm cái gì đây. Tù tập một đám ở đây làm gì?” Sau tiếng quát nạt, một tiểu đội quan binh xuất hiện trước mắt mọi người. Nhìn y phục có thể đoán ra đây là đội ngũ giữ trị an trong thành của họ Tư Mã. Dẫn đầu là một người có khuôn mặt to, hình như hắn chính là đầu lĩnh. Thấy bên trong đám đông có ba người, hán tử mặt to đi tới trước mặt gã mập mạp, liếc mắt hắn một cái: “Thái lão tam, sao không chăm chỉ bán bánh bao của ngươi đi, không có việc gì làm nên kiếm chuyện hả? Mấy hôm trước nói chuyện không hợp một câu đã gây sự với lão Lí, hôm nay lại có chuyện gì đây?”
Gã mập mạp nhớ ra mười lượng bạc kia, mấp máy môi, quanh co một lúc vẫn chưa nói gì.
Hán tử mặt to đảo mặt ra chung quanh, hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy do Thái lão tam ngươi cố ý gây sự rồi. Cả mấy lần trước cũng vậy, hôm nay ngươi nhìn đi, đem đường cái khiến biến thành chặt chội như vậy, nếu để thượng cấp biết được lại tưởng chúng ta nhàn hạ ngồi không. Ngươi nói xem, ta có nên làm cho ngươi một cái….”
Vừa nghe bị người ta dồn tội, gã mập mạp lập tức kêu lên: “Đại nhân, oan uổng lắm, oan uổng lắm mà.” Sau đó, hắn lập tức đưa ngón tay to béo chỉ về phía thiếu niên: “Là tên tiểu khất cái kia trộm bạc của tiểu nhân, sau đó tên tiểu tử này ngăn trở không cho tiểu nhân đi báo quan. Đại nhân, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân nha, mỗi ngày tiểu nhân đều phải sớm đi tối về, bán bánh bao chẳng được bao nhiêu ngân lượng, kiếm chút ngân lượng kia cũng rất vất vả đó đại nhân….”
“Được rồi được rồi.” người nọ cực kỳ sốt ruột ngắt lời hắn, xoay người về phía thiếu niên, không hỏi lời nào đã nói: “Hai người các người lập tức theo ta tới nha môn.”
Vân Phi Vũ nhíu mày, nhưng nhìn đám người vây chung quanh xem trò, nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu. Cảm giác y phục phía sau bị người ta kéo kéo, y quay đầu lại, tươi cười: “An tâm, không sao cả.”
“Giải tán, giải tán hết đi…” Mấy người hét to, mọi người thấy không còn gì hay để xem liền tản đi.
Đi theo sáu người kia tới phố tây vắng vẻ, Vân Phi Vũ đột nhiên lên tiếng: “Quan đại ca, dừng bước nghe ta nói một chuyện được không?”
Hán tử mặt to xoay người lại, hoài nghi nhìn thiếu niên, thấy y vói tay vào trong ngực, nhất thời, đôi mắt hắn sáng ngời, mấy người cấp dưới trông coi tiểu khất cái, thiếu niên cùng gã cầm đầu bước vào ngõ nhỏ.
Không tới thời gian một chung trà, hai người bước ra. Thiếu niên bình tĩnh lạnh nhạt, mà tên hán tử mặt to kia chuyển từ vẻ kiêu căng sang cung kính, thần sắc lo lắng còn mang theo chút sợ hãi khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Được rồi, các huynh đệ, tuần tra vất vả cả ngày hôm nay rồi, chúng ta đi uống chung trà giải khát, được không?” Hán tử mặt to mở miệng, thấy những binh sĩ khác không nói gì liền kéo một người trong đám đó, thấp giọng thì thầm vài câu, sau đó lại kêu to vài tiếng: “Đi thôi, hôm nay ta đãi khách, coi như chăm sóc các người một lần.”
Mà hán tử bên cạnh hắn cũng phụ họa: “Đúng đúng, Mã ca mời mọi người uống trà đó, đi thôi nào.” Khi hai người hét to giải tán, mọi người cũng vô cùng ăn ý, giống như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tiểu khất cái cùng thiếu niên.
“Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao hắn lại nghe lời ngươi như vậy?” thanh âm non nớt lại mang theo khí thế kinh người.
Vân Phi Vũ kinh ngạc, sau đó cao thấp đánh giá hắn một phen, mỉm cười: “Ta tên là Hạ Vũ, chỉ là một người thường, sau này ta chính là ca ca của ngươi. Được rồi, trở về khách * trước đã.”
Xong xuôi, thiếu niên cho tiểu tử kia mặc một bộ y phục coi như sạch sẽ, sau đó đưa hắn vào khách *. Dường như không đoán được thiếu niên sẽ đột nhiên làm như vậy, tiểu khất cái ngây ngốc, sau đó lập tức phản ứng: “Lớn mật, ngươi… Hỗn đản, buông ra, thả ta ra, ngươi là tên hỗn đản.”
“Hỗn đản? Cái tên xú tiểu tử này.” Vân Phi Vũ đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng buông tay, tiểu khất cái đang đấm đá lung tung không chú ý nên ngã lên mặt đất, nhất thời quên phản ứng, ngồi dưới đất ngây ngốc nhìn y.
“Tính tình tiểu tử này thật khó chịu.” Thiếu niên nghĩ như vậy, sau đó thở dài một tiếng. “Bản thân vô duyên vô cớ lại rước thêm một mối phiền toái làm gì, nhưng mà… thấy tiểu tử này rồi lại không cách nào mặc kệ hắn. Quả nhiên là… Quên đi, hiện tại chỉ mới là suy đoán thôi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa lại rơi trúng người ta? Chỉ dựa vào cảm giác mà kết luận thì không đáng tin.”
Cúi đầu nhìn tiểu khất cái trên mặt đất, thấy hắn đang hung tợn trừng mắt nhìn mình, Vân Phi Vũ âm thầm buồn cười nhưng không để lộ lên mặt, thản nhiên nói: “Tự mình lựa chọn đi. Theo ta hay là ngủ trên đường cái?”
Thấy hắn mãi không chịu nói chuyện mà vẫn tiếp tục tức giận trừng mắt nhìn mình, thiếu niên lập tức xoay người: “Vậy thì được rồi, một khi đã như vậy thì tùy ngươi.”
Nhưng chưa kịp bước nửa bước đã bị người khác kéo lấy, chỉ thấy tiểu khất cái kia quay mặt sang một bên, căn bản không nhìn thiếu niên, nhưng bàn tay nhỏ bé bám đầy bụi bẩn lại nắm chặt y phục y, không cho y bước tiếp.
“Tên tiểu tử này thật là thích làm trò.” Vân Phi Vũ than nhẹ, lắc đầu, lên tiếng: “Còn tiếp tục ngồi trên mặt đất như vậy nữa hả, chẳng lẽ muốn ta xách ngươi về?”
Tiểu khất cái nghe thấy lời này, lập tức đứng lên khỏi mặt đất nhưng vẫn chưa quên “mối thù”, hung tợn trừng mắt liếc thiếu niên.
Hai người vừa bước vào khách * đã bị tiểu nhị ngăn lại. Cho dù thiếu niên là khách quen của nơi này nhưng cũng không được châm trước, tuy nhiên, sau khi đưa mấy lượng bạc thì thái độ người nọ đột biến, chỉ sợ hầu hạ phụ mẫu ở nhà cũng không được ân cần như vậy.
Loại hành động này thiếu niên đã nhìn quen, căn bản không quan tâm, nhưng tiểu khất cái lại vô cùng bất mãn. Khi tiểu nhị kia đưa nước tới liền bị hắn dùng ánh mắt sắc bén bắn tới, đành phải oan ức quay đi.
Rửa mặt chải đầu sạch sẽ, tiểu tử kia xinh đẹp tựa như tiên đồng. Vân Phi Vũ thấy vậy liền ‘chậc chậc’ không ngừng.
Khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, đỏ bừng đáng yêu. Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, trong veo như nước, hai hàng lông mi cong vút như cây quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động theo từng cái chớp mắt. Chiếc mũi nhỏ nhắn cũng phập phồng theo từng hơi thở, mà cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia đang mím chặt thành một đường thẳng tắp, ánh mắt bất mãn nhìn về phía thiếu niên lại không phát ra bất kỳ hành động tức giận nào cả.
“Tiểu đông tây này rất hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình.” Thiếu niên cong lên khóe môi, sắn tay áo, ngồi xuống ghế, sau đó nhìn tiểu tử ngồi trên giường: “Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tên gì không?”
Nghe thiếu niên hỏi như vậy, thân thể tiểu tử kia rõ ràng cứng ngắc, thoáng cúi đầu che dấu gương mặt nhỏ nhắn, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lẳng lặng chờ đợi nhưng vẫn không được hồi đáp, lại nghe tiếng ‘ùng ục’ vang lên, Vân Phi Vũ hiểu ra, vỗ trán: “Nga, quên mất, ngươi vẫn chưa ăn cơm chiều. Ta đi kêu đồ ăn, ngươi chờ một lát nữa sẽ có.”
Ngay khi thiếu niên bước tới cửa, phía sau truyền tới tiếng nói.
“Ta… ta tên là…”
Dừng bước chờ đợi, nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy lời nào, y xoay người, thấy tiểu đông tây trên giường ôm ngực, thân thể không ngừng run rẩy như đang sợ hãi, cũng giống như đang khóc.
Thở dài, đi đến bên giường, ngồi xuống, kéo tiểu tử kia vào lòng, khẽ vỗ về: “Được rồi, tốt lắm, không muốn nói thì đừng nói, chờ khi nào ngươi muốn nói thì nói cho ta vậy, Ách… nhưng hiện tại ngươi phải có một cái tên mới được. Như vậy đi, ngươi sẽ theo họ Hạ của ta, vậy thì tên gì mới hay đây?”
Thiếu niên nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm trang nói: “Ta tên là Hạ Vũ, vậy ngươi lấy tên Hạ Tuyết đi.”
Lực chú ý của gia hỏa kia lập tức bị kéo lại đây, lớn tiếng kêu la: “Không muốn, đó là tên của nữ nhân, ta là nam nhân, ta không cần.”
“Nam nhân?” Vân Phi Vũ đăm chiêu nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu: “Không nhìn ra đâu, ta chỉ nhìn thấy một tên tiểu tử nhõng nhẽo thôi mà.”
Nói xong, thiếu niên đứng lên, dùng ngữ khí không cho người khác phản kháng nói mấy câu: “Ngươi là do ta nhặt được, cho nên ngươi phải nghe lời ta. Ta tên là Hạ Vũ, ngươi tên là Hạ Tuyết, ta là ca ca của ngươi. Uhm, tốt lắm, cứ như vậy đi, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ, ta đi gọi đồ ăn cho ngươi.”
Nhìn cửa phòng khép lại trước mắt mình, thân ảnh người nọ biến mất ngoài cửa, tiểu tử đang phẫn nộ kia đột nhiên an tĩnh trở lại, kinh nghi (ngạc nhiên, nghi ngờ) nhìn một vòng, sau đó chui vào chăn, quấn chặt thân thể lại. “Là hương vị của y.” Nỗi sợ hãi trong lòng dần lắng xuống, nhắm mắt, khóe miệng không kiềm được liền nhếch lên, lẩm bẩm: “Ca… ca ca.”