127 Chương 127: Quyển 5 Chương Nhân Họa Đắc Phúc
“Ngươi làm gì vậy? Ta muốn nhìn thấy y.” Lang Ỷ Thần vừa gào thét vừa giãy dụa.
“Trong khói có độc, ăn cái này vào.” Nói xong, lao nhân đem một khỏa đan dược đưa đến bên miệng hắn.
“Tuy từ nhỏ đã đem ngươi ra thí nghiệm khiến ngươi bách độc bất xâm, nhưng độc này rất kỳ quái, vẫn nên đề phòng.”
Lang Ỷ Thần không cam lòng nhưng vẫn ăn dược hoàn, trừng mắt nhìn về phía cửa: “Cứ để y ở trong đó một mình hay sao?”
“Âu Dương ngọc trầm tư một lát, đột nhiên phi thân lên mái hiên, quan sát chung quanh một lượt, sau đó đi tới một góc, tung một chưởng, toàn bộ nóc nhà đã bị động tác của hắn khiến cho tan tác.
Mái ngói rơi xuống đất vỡ tan, chỉ còn lại lớp bụi mù tối tăm, lão nhân phủi sang một bên, nhất thời, làn khói độc màu tím tìm được đường thoát, bay thẳng lên trời.
Cho tới khi cảnh vật trong phòng dần rõ ràng, hai người bước vào một lần nữa, thời điểm tầm mắt chuyển qua mộc dũng, lập tức bị người ngồi trong đó khiến cho hoảng sợ.
Phong thái kiều diễm lúc trước của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, cả thân thể giống như biến thành một lão nhân, da vàng như nến bị che kín bởi tầng tầng lớp lớp nếp nhăn. Lang Ỷ Thần thấy chóp mũi cay cay, nhanh chóng lao tới.
“Chờ đã.” Âu Dương Ngọc giữ chặt hắn, trong tay cầm một cây ngân châm, bỏ vào trong làn nước trắng ngà, sau một lát, thấy ngân châm không hề biến đổi, chứng tỏ độc tính trong nước đã biến mất.
“Tại sao có thể như vậy?” Lão nhân thì thào tự nói, ngẩn người nhìn nước trong mộc dũng. Lang Ỷ Thần kiềm chế kích động, đưa tay thăm dò hơi thở của thiếu niên, hô hấp thong thả kéo dài, rất vững vàng. Giống như chưa thể tin tưởng, hắn lại đưa tay tìm động mạch của thiếu niên, nhịp đập vững vàng có lực từ đầu ngón tay truyền tới khiến nội tâm hắn kích động không thôi.
“Lão nhân, không có việc gì. Y thực sự không có việc gì….”
“Uhm.” Âu Dương Ngọc có chút đăm chiêu, gật gật đầu, sau đó đưa thiếu niên ra khỏi mộc dũng, kiểm tra da dẻ vàng như nến của y, khẽ cau mày: “Vì sao lại biến thành như vậy?”
“Có thể chữa được không?” Lang Ỷ Thần chờ đợi nhìn hắn. Nếu ở hiện đại thì có thể trực tiếp thay da, nhưng bây giờ đang ở cổ đại…..
Âu Dương Ngọc tự tin cười cười: “Không thành vấn đề. Chỉ là làm cho da thịt tái sinh thôi mà. Không thể làm khó ta được.”
Lang Ỷ Thần nhẹ nhàng thở phào. Nếu tính mạng thiếu niên chiếm vị trí thứ nhất trong lòng hắn, vậy dung mạo của y nhất định chiếm lấy vị trí thứ hai. Dù sao hắn vẫn yêu thích những thứ xinh đẹp. Hắn thực sự hy vọng thiếu niên có thể khôi phục bộ dạng trước kia.
Dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, Âu Dương Ngọc bắt đầu bắt mạch cho thiếu niên.
Nhìn hắn nhíu chặt mày kiếm, Lang Ỷ Thần nghi hoặc: “Làm sao vậy, còn có chỗ nào không ổn?”
Âu Dương Ngọc vuốt cằm, cảm thán nói: “Tiểu tử này quả nhiên phúc lớn mạng lớn, trải qua một chút sức ép cùng biến đổi, không chỉ bệnh tình trong cơ thể đều hoàn toàn biến mất, hơn nữa, mạch tượng còn mạnh mẽ phấn chấn, thể chất so với trước kia còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần nữa.”
Lang Ỷ Thần ngồi bên cạnh giường, vuốt ve gương mặt tràn đầy nếp nhăn của thiếu niên, thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần y còn sống là được.”
Âu Dương Ngọc vừa nghe vậy, nhìn bóng dáng non nớt kia, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài: “Ngươi chăm sóc hắn, ta đi nghiên cứu nước trong mộc dũng.”
“Uhm.”
Ba ngày sau, Vân Phi Vũ tỉnh lại, lọt vào mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng cùng đôi mắt mệt mỏi còn vương tơ máu. Y không khỏi đau lòng, muốn vươn tay ôm hắn tới trước ngực lại phát hiện cả thân thể không chút sức lực, ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng làm không xong, đành phải cố gắng mấp máy môi trấn an tiểu tử trước mặt.
“Vũ, Vũ, ta tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa chứ.” Lang Ỷ Thần nhào vào trong lòng thiếu niên, ôm chặt lấy cổ y, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Cảm giác được hơi ẩm trên cổ, trong lòng thiếu niên cũng có chút thương tâm, nhưng muốn cử động cũng không thể làm được, nói cũng không nói lên lời, chỉ có thể tùy ý tiểu hài từ trong lòng than khóc giải tỏa tâm trạng.
Âu Dương Ngọc đứng ở cửa nhìn hai người dựa sát vào nhau, biểu tình trên gương mặt cực kỳ phức tạp, qua một hồi lâu, lắc đầu xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Âu Dương Ngọc đến chẩn bệnh cho thiếu niên, cảm giác được cỗ khí tức mạnh mẽ trong cơ thể y, hắn thu tay, mở miệng hỏi: “Còn nơi nào cảm thấy không thoải mái hay không?”
“Ách…đều rất tốt, chỉ là trên người có chút ngứa ngáy.” Thiếu niên đột nhiên đỏ mặt: “Có thể là do mấy ngày nay không được tắm rửa.”
“……….” Lão nhân ngẫm nghĩ, đưa tay xốc tấm chăn mỏng trên người thiếu niên lên, cho tới khi thấy được làn da vàng như sáp, chỗ nào cũng đầy nếp nhăn, hắn không khỏi tò mò, bắt đầu sờ sờ khắp nơi.
“Ủa?” Theo từng sự đụng chạm của hắn, lớp da nhăn nheo lại nổi sang hai bên. Âu Dương Ngọc tò mò nhẹ nhàng bóc lên, lớp da thịt * tế mịn màng nhất thời hiện ra, một mảng trắng nõn hiện lên trên lớp da vàng vọc thoạt nhìn rất bắt mắt.
Tuy cảm thấy hứng thú với lớp da thịt mới được tái tạo của thiếu niên, nhưng Lang Ỷ Thần quan tâm nhất vẫn là cảm giác của y, vội vàng hỏi: “Có đau hay không?”
Thiếu niên tươi cười: “Không đau, thấy chỗ đó không còn ngứa nữa.”
Lão nhân cầm mảng da khô kia, vẻ mặt đăm chiêu, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Tự thân đổi mới da thịt, rất thú vị, giống như tập tính của loài rắn vậy, có điều đây là do thân thể tự phát để bảo vệ chính mình, ta nghĩ có liên quan tới con rắn kia.”
Không khí trong phòng nhất thời an tĩnh, lão nhân đột nhiên lên tiếng: “Ngươi có muốn tắm rửa không?”
Vân Phi Vũ thất thần, gật đầu theo bản năng.
“Được rồi, ta mang ngươi tới khu rừng nhỏ bên kia sông được không?”
Thái độ thân thiết của Âu Dương Ngọc khiến thiếu niên có chút khó xử, hơi giật mình nhìn hắn, gật đầu.
“Ta cũng đi.” Lang Ỷ Thần chen vào, sau đó nhảy xuống giường, chạy ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại, hô lớn: “Ta đi chuẩn bị một số thứ, chờ ta.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, thiếu niên nhìn về phía lão nhân, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Âu Dương Ngọc tươi cười nhìn y: “Lần này khiến ngươi chịu khổ rồi, là do ta quá nóng vội, không hiểu rõ dược tính đã cho ngươi thử độc, thật có lỗi!”
Vân Phi Vũ trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về phía hắn. Lão nhân thay đổi thái độ có thể coi là chuyện thích lúc nào thì làm lúc ấy, nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hắn thân thiết cùng hữu lễ như vậy. Quả thực khiến người ta không khỏi thất thần, vô cùng ngạc nhiên. Y âm thầm đoán…có lẽ hắn đã bị tiểu tử kia chỉ trích không ít mới biến thành thế này.
Nhìn đôi tai lão nhân hơi đỏ lên, thiếu niên hiểu rõ trong lòng, cười nói: “Không sao cả, là tự ta đồng ý, hơn nữa hiện tại ta vẫn sống tốt đó thôi. Ta cảm thấy thân thể linh hoạt hơn trước kia rất nhiều, nếu nói thẳng, có vẻ như ta được lợi nhiều hơn nha.”
Âu Dương Ngọc lẳng lặng nhìn y, âm thầm cảm thán: “Khó trách oa oa thích y đến thế. Chỉ sợ trên đời này sẽ rất khó tìm được một người tâm tư đơn thuần như vậy…..”
Chờ Lang Ỷ Thần chuẩn bị thỏa đáng, lão nhân dùng một tay nâng hai người lên, vận lực dưới chân một chút đã bay xa khỏi tiểu viện.
Hai canh giờ sau, Vân Phi Vũ thoải mái nằm ở trên giường, cúi đầu nhìn khuôn ngực trắng mịn sau khi đã lột bỏ lớp da nhăn nheo già cỗi, y không khỏi nhíu mày. “Như thế này so với trước kia còn trắng trẻo mịn màng hơn, thật là xứng với gương mặt bất nam bất nữ của ta, aiz….”
Thiếu niên đang mải buồn rầu với da thịt trên cơ thể, căn bản không chú ý tới ánh mắt xấu xa của tiểu tử kia đang bốc lên dục hỏa.
Giúp thiếu niên bóc hết lớp da nhăn nheo trên cơ thể, lúc này, Lang Ỷ Thần đã bị thân thể trơn mượt như ngọc kia hấp dẫn, cẳn bản không thể di rời tầm mắt.
Dục niệm nổi lên tứ phía, ngặt một nỗi là thân thể tiểu hài tử bốn tuổi gây trở ngại, chỉ có thể lấy tay sờ sờ, dùng miệng hôn nhẹ, chịu đựng ăn chút đậu hủ của thiếu niên, những chuyện khác có muốn làm cũng không được. Điều này khiến hắn vô cùng ai oán, đối mặt với mỹ thực như vậy lại chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Chú ý tới việc tiểu tử kia ngẩn người nhìn mình, Vân Phi Vũ khẽ gọi: “Tiểu Thần, mệt lắm sao? Đi nghỉ ngơi đi.”
Mờ mịt ngẩng đầu, thấy thiếu niên dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình, Lang Ỷ Thần lắc đầu: “Không sao cả, ta muốn ngắm nhìn Vũ, Vũ hiện tại xinh đẹp cực kỳ.”
Nói xong, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn dung nhan xinh đẹp của thiếu niên, thốt ra: “Thật muốn ăn luôn.”
Vân Phi Vũ vừa nghe những lời này, khóe mắt liên tục co giật, cố gắng kiềm chế những lời khuyên bảo vô dụng. Thở sâu, sau đó nói: “Ngoan, đi nghỉ ngơi đi. Nhìn đôi mắt thâm quầng của ngươi xem, sắp đen hơn gấu mèo rồi.”
“Người ta muốn ở cùng một chỗ với Vũ thôi.” Lang Ỷ Thần phụng phịu, nhỏ giọng hỏi: “Ta ngủ chung với Vũ, có được không?”
Nhìn bộ dạng hắn đáng thương như vậy, Vân Phi Vũ nhất thời mềm lòng, gật gật đầu. Nhớ tới hành vì trước kia của hắn, lập tức bổ sung một câu: “Chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ, không được phép lộn xộn, nghe chưa.”
“Được.” Lang Ỷ Thần hưng phấn xốc chiếc chăn mỏng manh, lập tức nằm xuống bên cạnh y, bàn tay nhỏ bé vói vào trong y phục, đặt lên ngực trái của y, không hề nhúc nhích.
Vừa định quát lớn lại phát giác tay hắn đặt lên vị trí trái tim của mình, trong lòng nhất thời cảm động, nghĩ rằng lần này mình đã làm cho hắn thực sự sợ hãi, vậy nên hắn mới lo lắng mất đi như vậy. Thiếu niên không khỏi đau lòng, nhìn âm ảnh trong mắt hắn, y hơi nhích người xuống dưới, chạm nhẹ đôi môi lên mái tóc hắn, sau đó dần dần khép mắt.
Bảy ngày sau, Vân Phi Vũ tỉnh lại nhờ tiếng chim chóc líu lo ở đầu cành, thoải mái vặn vẹo thắt lưng, đột nhiên ngạc nhiên đưa tay tới trước mắt mình, nắm tay vươn lên cao, vui sướng kêu lên: “Ta có thể cử động rồi.”
Nói xong, thiếu niên bắt lấy mép giường thả người ngồi dậy, cũng không ngờ dưới tay trống rỗng, thân thể đột nhiên ngã sang bên cạnh, vội vàng dùng khửu tay chống đỡ thân thể, hơi giật mình nhìn miếng gỗ trong tay, lại nhìn lỗ hổng ở mép giường, ngẩn người.
“Có thể ngồi dậy rồi sao?” Một già một trẻ thấy y hô to, lập tức chạy từ bên ngoài vào phòng, thấy biểu tình ngây ngẩn của thiếu niên, Lang Ỷ Thần khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Này….” Thiếu niên cầm khối gỗ quơ quơ trước mặt bọn họ, sau đó nghi hoặc nhìn về phía mép giường, lẩm bẩm: “Có phải chiếc giường này cũ lắm rồi hay không, vậy nên mới bị mục?”
“Để ta xem.” Lang Ỷ Thần bước tới, ngồi xổm xuống, kiểm tra cả nửa ngày: “Đâu có đâu, rất chắc chắn mà.”
“Nhưng mà…vừa rồi ta….” Vân Phi Vũ vươn tay muốn ôm tiểu tử kia, một trận gió nhẹ thổi qua, tiểu tử kia đã bị lão nhân nhanh chóng kéo ra ngoài cửa.
“?” Hai người đều bị hành động của lão nhân khiến cho hoảng sợ, khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Ngươi tạm thời đứng ở nơi này.” Âu Dương Ngọc xoa đầu Lang Ỷ Thần, sau đó nhìn chung quanh một lượt, tới góc tiểu viện cầm chiếc cuốc đem vào trong phòng, sau đó đưa cho thiếu niên: “Cầm lấy lưỡi cuốc, sau đó dùng sức nắm thử xem.”
Vân Phi Vũ không hiểu nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời lão nhân. Nhưng mà, y giật mình phát hiện, lưỡi cuốc cứng rắn trong tay mình, chỉ cần hơi dùng sức đã biến hình vặn vẹo, y hoảng sợ, lập tức buông tay, thất kinh nhìn về phía lão nhân: “Âu Dương lão bá, ta bị làm sao vậy?”
“Uhm.” Lão nhân gật đầu: “Quả nhiên đúng với những gì ta nghĩ, từ nay không cho ngươi đụng tới oa oa.”
Lang Ỷ Thần bước vào phòng, nhìn lưỡi cuốc, lẩm bẩm nói: “Sao lại mạnh như vậy chứ, Vũ biến thành siêu nhân rồi?”
Lão nhân mải suy nghĩ, thiếu niên chìm đắm trong sự kinh ngạc của chính mình, bởi vậy hai người không chú ý tới câu nói quái lạ của tiểu tử kia.
“Hẳn là do viên thuốc kia.”
Âu Dương Ngọc ngẩng đầu, nhìn hai người, nói tiếp: “Ngày đó, trong số thuốc bị oa oa đổ vào mộc dũng, có một viên dược hoàn là do ta đặc biệt chế ra để sau này oa oa dùng, ăn vào có thể gia tăng ba mươi năm công lực, nhưng hôm đó, khi ta xem xét mạch tượng của ngươi, rõ ràng kinh mạch vẫn tính tế như tơ, hơn nữa trong cơ thể còn không có một chút dấu hiệu nào của chân khí. Lúc ấy ta rất buồn nha, hiện tại đã rõ ràng rồi, chỉ sợ do hỗn hợp dược liệu kia biến thành tình trạng này. Mặc dù không bằng nội công thực sự, nhưng không cần luyện tập cũng có thể đạt được thần lực (sức mạnh phi thường). Tiểu tử, xem ra lần này ngươi đúng là nhân họa đắc phúc.”
Vân Phi Vũ mở miệng thực lớn, lặng người nhìn đôi tay của mình, nội tâm dậy sóng, rung chuyển mãnh liệt, khó có thể bình ổn trở lại.