108 Chương 108: Quyển 4 Chương Nhất Niệm Chi Gian
Tại đây, từ bên ngoài truyền tới mật báo, nói Vân gia tụ tập nhân mã ở khắp nơi, có thể có hành động lớn. Mặc dù không biết cụ thể bọn họ sẽ nhằm vào ai, nhưng thân là ma giáo có oán cừu cùng Vân gia, rất có thể bản thân mình sẽ là mục tiêu, bốn người lập tức triển khai hành động, bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến.
Bởi vì Tư Vũ Thánh vẫn chưa chính thức tiếp quản chức giáo chủ nên mọi chuyện trong giáo đều do tứ đại hộ pháp xử lí, nhưng mà, khi bốn người vội vã lo lắng mọi chuyện, lại không biết được đã có chuyện xảy ra.
Ngày ấy, bốn người họp mặt ở phòng hội nghị, thương lượng biện pháp đối phó cùng Vân gia, lại đột nhiên bị một gã ám vệ bảo hộ Tư Vũ Thánh xuất hiện làm phiền. Nhìn người nọ trọng thương, bốn người nhanh chóng hiểu được Tư Vũ Thánh gặp chuyện không may, sau khi được ám vệ chỉ rõ phương hướng, bọn họ lập tức mang thủ hạ xuất phát, địa điểm là một nơi cách tổng đàn hai mươi dặm, tại một căn nhà gỗ trong rừng.
Một lúc sau, mọi người tới được hiện trường, quanh nhà gỗ có thi thể của một vài gã ám vệ, mà chung quanh yên tĩnh lạ kỳ, trong không khí dày đặc mùi máu, lo lắng vô cùng, mọi người cẩn thận tiến vào nhà gỗ lại bị cảnh tượng trong phòng khiến cho đứng hình.
Màu đỏ tươi chói mắt tràn đầy mặt đất, nơi nơi đều là phần còn lại của những chiếc chân, cánh tay bị chặt đứt, trong vũng máu, thiếu niên mười bốn tuổi, thân thể trần trụi lẳng lặng ngồi bên giường, chất lỏng đặc sánh không ngừng chảy xuống từ đôi tay, nhưng khuôn mặt hắn lại tươi cười sáng lạn như thiên sứ, tựa hồ tất thảy mọi thứ trong phòng đều là món đồ chơi tùy ý hắn sử dụng.
Bốn người phát hiện hắn không ổn, một bên gọi tên hắn, một bên lại cẩn thận tới gần. Ngay tại thời điểm sắp tiếp cận được thiếu niên, hắn lại đột nhiên đánh về phía bọn họ, chưởng phong tàn nhẫn mà hung mãnh, bất đắc dĩ, bọn họ đành phải để ba người hấp dẫn lực chú ý của hắn. Lí Sầm nhân cơ hội dùng ngân châm khóa bát đại huyệt vị của thiếu niên, lúc này mới khiến hắn an tĩnh trở lại.
Tùy ý nhìn lướt qua mới phát hiện, trong phòng, trừ bỏ hai cỗ thi thể còn nguyên vẹn, những thi thể khác đều bị phân thành mảnh nhỏ, mà hai cỗ thi thể kia lại là Tần Hồng Miên cùng nhi tử của nàng, Tống Tuấn Nam.
Tuy rằng khiến người ta kinh ngạc, nhưng bọn họ hiểu được, điều quan trọng trước mắt là phải cứu được Tư Vũ Thánh. Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là vận công ngược chiều tạo thành tẩu hỏa nhập ma.
Trở lại tổng đàn, bốn người dùng hai ngày một đêm mới áp chế, dẫn khí của hắn quay về đường chính. Nửa tháng sau, Tư Vũ Thánh tỉnh lại, thương thế phục hồi hơn nửa, nhưng cả người lại trở nên âm trầm, từ chối tới gần người khác.
Mọi người đoán là sự việc xảy ra ngày ấy đã khiến tính cách thiếu niên đại biến, tuy rằng rất muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tư Vũ Thánh không hề đề cập tới vấn đề đó, chỉ ra lệnh cho bọn họ an táng Tần Hồng Miên cho tốt. Sợ kích động đến hắn, bốn người đành phải im lặng.
“Nói như vậy, Lí lão bá cũng không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì?” Vân Phi Vũ ngắt lời.
Lí Sầm gật đầu: “Sau sự kiện đó, tính tình giáo chủ đại biến, hơn nữa, không bao lâu sau thì Vân gia tiến đánh vào tổng đàn. Aizz… lần đó ma giáo tổn thất nghiêm trọng, ba vị lão hữu của ta đều qua đời trong cuộc tranh đấu năm ấy, chỉ còn lại một mình ta càng thêm bất lực.”
“Lí lão bá, chuyện ngày đó, sau này ngài vẫn không hỏi Thánh lần nào sao?” Vân Phi Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn lão giả, bởi vì y cảm nhận được, câu chuyện ngày đó mới là vấn đề mấu chốt.
“Tiểu Vũ Nhi muốn hỏi ta chuyện gì?”
Thanh âm nhu hòa trầm thấp từ ngoài phòng truyền tới, Tư Vũ Thánh bước qua cánh cửa tiến vào phòng, thần tình sủng nị nhìn y: “Biết ngay là đệ ở đây mà, không phải đã dặn đệ phải ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt hay sao, lại chạy tới đây quấy rầy Lí trưởng lão, thật là không ngoan.”
Nam nhân đột nhiên xuất hiện khiến Vân Phi Vũ có chút kích động, nhưng nghe được câu nói vô cùng thân thiết của hắn, tuy rằng làm trò trước mặt người ngoài có chút xấu hổ, nhưng tâm tình bất ổn loáng cái đã trở khôi phục bình thường.
Tư Vũ Thánh bước vài bước liền tới cạnh thiếu niên, không chút khách khí mà phủ lên người y, gắt gao ôm thiếu niên vào lòng.
“Thánh, đừng như vậy, Lí lão bá còn ở đây, buông ra.” Thiếu niên vừa giãy dụa vừa khẽ quát.
“Không buông, ai kêu Tiểu Vũ Nhi không ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta, đây là trừng phạt.” Nam nhân than nhẹ bên tai, sau đó ngậm lấy vành tai đỏ sẫm của thiếu niên, cảm giác được y hơi giật mình run rẩy, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng mút vào, liếm lộng.
Hiện tại, Vân Phi Vũ thật sự muốn tìm một cái hố chui xuống cho rồi, nhưng không ngăn cản được hành động của nam nhân, đành phải nghiêng mình ngồi bên cạnh hắn, che dấu hành động mờ ám của hai người
Nhưng mà, tầm mắt lão giả lại sáng quắc bắn lại đây, thiếu niên bị nhìn như vậy liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ngay tại lúc muốn chạy ra khỏi cửa, Lí Sầm lại đột nhiên mở miệng: “Giáo chủ, thuộc hạ vẫn muốn biết sự tình ngày ấy, mặc dù biết sẽ khiến người không vui, nhưng thỉnh giáo chủ làm rõ.”
Vân Phi Vũ thất thần, đồng thời cũng thấy ánh mắt nam nhân cứng ngắc, nhưng loáng cái đã khôi phục thái độ, vẫn tiếp tục đùa bỡn vành tai xinh đẹp của thiếu niên.
Không khí yên tĩnh ngày càng trở nên trầm trọng, một người nghiêm túc chờ đợi, một người không chút để ý mà kéo dài thời gian, thiếu niên không chịu được không khí quỷ dị này, nhắm mắt lại, run giọng hỏi: “Thánh… kỳ thật… ta cũng muốn biết.”
Nam nhân siết chặt tay, Vân Phi Vũ cảm giác thiếu chút nữa thắt lưng của mình bị cắt đứt, cố nhịn đau đớn, đưa tay vòng ra sau lưng nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Tư Vũ Thánh thả lòng thân thể, thở dài, đem mặt gục bên gáy thiếu niên, ngửi hương thơm đặc biệt của y, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu chăm chú nhìn hai người, một lát sau liền chậm rãi nói ra tình cảnh ngày ấy.
Ngày ấy, Tống Tuấn Nam nói muốn dẫn hắn ra ngoài dạo chơi, Tư Vũ Thánh đương nhiên phi thường vui vẻ.
Bọn họ men theo thông đạo bí mật rời khỏi tổng đàn, sau đó, Tống Tuấn Nam mang theo hắn, cưỡi ngựa tới căn phòng nhỏ trong rừng cây kia. Lúc ấy, hắn còn nghi hoặc tại sao lại tới nơi này, đột nhiên, cả người bị điểm huyệt, sau đó bị ép uống một chén dược thủy.
Lúc đó Tư Vũ Thánh vô cùng khiếp sợ, không thể tin rằng Tống Tuấn Nam, người luôn vui đùa, thân thiết nhất lại can tâm hãm hại mình, nhưng nghe người nọ nói muốn dẫn hắn cao chạy xa bay, nói hiện tại hắn không còn là… đứa con của một hạ nhân, mà là đội trưởng đội thị vệ của Vân gia, nói Vân gia hứa với hắn: chỉ cần đánh bại ma giáo, Vân gia sẽ trọng dụng hắn…
Càng nghe càng thương tâm, càng nghe càng tức giận, hắn không thể tin người trước mắt lại vì dục vọng cá nhân mà đem toàn bộ ma giáo đẩy vào hố lửa, lại sợ không khống chế được hắn nên cho hắn uống nhuyễn cốt tán, nhưng người này không biết, Lí Sầm sợ có người dùng ám dược hại hắn nên đã cho hắn ngâm người trong dược dục, giúp hắn bách độc bất xâm.
Nhìn thần tình điên cuồng cùng dã tâm hiện lên trong mắt người nọ, Tư Vũ Thánh biết hắn đã không còn như trước nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe âm mưu hiểm độc cùng bản tính của Vân gia, tuy nhiên kẻ này vốn không chịu nghe, điên cuồng xé rách y trang của Tư Vũ Thánh, muốn cưỡng bức thiếu niên xinh đẹp. Đúng lúc này, Tần Hồng Miên không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện.
Nàng đi thẳng tới tát cho nhi tử của mình một cái, sau đó tức giận đẩy Tống Tuấn Nam, đem Tư Vũ Thánh che chở phía sau, hai người bắt đầu khắc khẩu.
Đến khi Tư Vũ Thánh nhìn thấy nhũ mẫu mình kính trọng nhất bị chính nhi tử của nàng dùng một quyền đánh bay lên tường, sau đó lại không thấy đứng lên, đầu óc hắn lập tức trống rỗng, mà đôi mắt người nọ đỏ ngầu, tiếp tục bước lên giường, cắn mút triền miên trên cơ thể hắn, dường như vị phụ nhân bên bức tường kia không có chút quan hệ nào với mình.
Tư Vũ Thánh phẫn nộ tới cực điểm. Trong lòng Tư Vũ Thánh, vị trí của Tần Hồng Miên quan trọng hơn bất luận kẻ nào, mà người trước mắt rõ ràng là nhi tử thân sinh của nàng, vậy mà hắn có thể không lưu tình, xuống tay sát hại mẫu thân của mình. Cừu hận, phẫn nộ nhất thời tràn ngập trái tim, hắn muốn giết chết người trước mắt, nhất định phải bầm thây vạn đoạn…
Nhịn xuống cảm giác ghê tởm khi bị đụng chạm, Tư Vũ Thánh đảo ngược kinh mạch trong cơ thể, giải khai từng huyệt đạo bị điểm, cho tới khi chân khí trong cơ thể tăng lên tán loạn, người nọ bị đánh văng ra, mà hắn cũng trở nên điên cuồng.
Lấy ấy hắn chỉ nhớ mơ hồ, sau khi âm thanh kia nổ ra, rất nhiều người từ bên ngoài tiến vào phòng, mà trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: “Những người này đều là hung thủ sát hại nhũ mẫu.” Vì thế, hắn như bị thôi miên mà lao vào cuộc tàn sát, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, cho tới khi tỉnh lại.