Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 92: Tô Mi Biến Tính

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

92 Chương 92: Tô Mi biến tính

Ngay lúc hắn tỉnh lại thì Tô Mi sau đó cũng vừa tắm xong, cô khoác bên ngoài một cái khăn tắm màu trắng bao bọc từ ngực xuống thân. Da thịt cô trắng mịn, hương khí của thiếu nữ đôi mươi tràn ngập cả căn phòng.

Tô Mi nhìn thấy hắn mới nhận ra trong nhà còn có người, cô hoảng hốt giữ chặt khắn tắm, mắt nhìn hắn đề phòng.

- Không cho anh nhìn.

Diệp Mặc nhìn cô cũng lười quản, hắn quay mặt đi, cũng không muốn con c-c lại cương thêm nữa. Nhưng hắn lại quay đi thì lại nghe thấy tiếng la của Tô Mi.

- A…

Dù có không muốn thì Diệp Mặc cũng phải để tâm, khi hắn quay qua nhìn mới kịp hiểu hóa ra Tô Mi vấp phải cái bàn nhỏ, ngã ra đất, chân cũng đau đớn, khóe mi chảy ra nước mắt.

Thấy hắn nhìn xong lại quay đầu đi, Tô Mi có chút tức giận, nàng như vậy mà hắn còn không thèm quan tâm, lập tức nổi đóa:

- Nhìn một cô gái bị thương như vậy mà ghé mắt làm ngơ. Anh có phải đàn ông không, biết thế không cho anh về đây. Xui xẻo mà…


Diệp Mặc hơi đen mặt, hắn thấy cô gái này cũng quá phiền đi, ngay lập tức hắn đứng dậy đi về hướng cô, Tô Mi nhìn hắn hoảng sợ.

- Anh muốn làm gì.

Không nói một lời, hắn bế cô lên, mặc kệ cô giãy giụa, sau đó hắn đem cô vào trong phòng ngủ của cô, cúi đầu nhìn mắt cá nhân bị sưng tím, dùng chút linh khí giúp cô hồi phục. Cảm giác đau biến mất làm Tô Mi kinh ngạc, cô bây giờ thật sự tin tưởng Diệp Mặc này thật sự có bản lĩnh.

- Xong rồi.

Diệp Mặc cũng kệ cô, đứng dậy, vừa đi một bước hắn dẫm phải thứ gì đó, khi cầm lên hắn mới phát hiện vật này to dài, có màu đen, hình dáng giống dương vật, đây rõ ràng là một sextoy. Tô Mi vừa nhìn thấy đã xấu hổ, chủ yếu là hốt hoảng giành lại.

- Không cho anh nhìn.

Diệp Mặc cũng lười cũng cô tranh, chỉ là Tô Mi lại cứng đầu, nghĩ hắn chuẩn bị trêu chọc cô, liền vùng tay giành lấy, đến lúc cô đè lên hắn đẩy cả nam nhân nằm lên giường.

Tô Mi nằm đè lên Diệp Mặc ngửi thấy hương khí quen thuộc, ngày đó vì nó mà cô mất đi bản tính thỏa mình trong dục vọng.


Càng nghĩ tới hắn càng khiến cô rạo rực, giờ đối diện với bóng ma tâm lý của mình, Tô Mi cảm thấy hơi thở nặng nề. Ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn lên hắn.

Diệp Mặc có thể cảm giác được ướt át ở bờ môi, Tô Mi hôn hắn thì hắn cũng đáp trả, cái lưỡi đan xen cùng nàng quấn thành một đôi. Chiếc khăn tắm che người Tô Mi đã tuột ra, cơ thể khỏa thân của cô liền hiện ra áp sát thân thể hắn.

Vốn kìm nén dục vọng, giờ được Tô Mi khiêu khích, Diệp Mặc nào còn chịu được, hắn lật cô lại, bản thân vừa hôn vừa tự cởi quần áo, thậm chí Tô Mi còn giúp hắn cởi áo.

Diệp Mặc trần truồng nằm đè lên người cô, hắn cầm cái sextoy của cô chìa ra trước mắt, Tô Mi vừa thấy liền xấu hổ, giọng vẫn còn mang theo vẻ ngoan cố.

- Diệp Mặc, anh được lắm. Dám làm vậy với tôi.

- Rõ ràng là cô chủ động.

Diệp Mặc cười mỉm làm Tô Mi xấu hổ không thể giải thích, cô còn muốn nói gì đó thì cái vật màu đen liền chui vào trong miệng cô. Hóa ra đó là cái dương vật giả mà cô mới mua, Diệp Mặc không ngờ đút nó vào miệng Tô Mi.


Dù không muốn nhưng Tô Mi cũng hết sức, cô đành ngậm mút thứ đồ chơi của mình theo nhịp tay Diệp Mặc. Còn phần hắn, con c-c trướng phồng va đụng cặp vú trắng sữa của thiếu nữ chui vào khe hẹp giữa hai vú ma sát bên trong.

Tô Mi có thể cảm nhận vật nóng hổi từng lấy đi trinh tiết cô đang nằm giữa ngực, cảm giác kích thích lạ kỳ khiến cô thích thú phần nào, hai tay tự ép lại vú cọ sát dương căn của nam nhân. Phía bên dưới l-n, bàn tay hắn đang nghịch hạt le mẫn cảm của cô, từng ngón tay chui vào trong l-n mang lại cảm giác kích thích mà đồ chơi trong miệng cô không đem lại được.

Tầm 5 phút, Diệp Mặc rút con c-c giả trong miệng Tô Mi ra, hắn sau đó tiếp tục đem nó cắm trong l-n cô, còn con c-c của hắn thì thay thế chui vào trong miệng Tô Mi.

- Ưhh… ư… ưm….

Tô Mi rên rỉ bất lực, cô dùng lưỡi liếm láp con c-c hắn trong miệng, còn mồm thì bang rộng hết sức để mà cố nuốt hết con c-c trong mồm.

Cô nhớ cái mùi vị này, cái vị con c-c đã lấy đi trinh tiết cô, khiến cô đạt khoái cảm mới lạ chưa từng nếm trải. Nói thật Tô Mi còn khá thích mùi vị này, cổ họng nhỏ bé in hình dương vật in trong cuống họng. Tiếng ục ục nuốt c-c nghe thật vô cùng dâm đãng.

Diệp Mặc rút c-c ra khỏi miệng Tô Mi kéo theo từng dãi nước bọt chảy ra từ miệng nàng, ánh mắt Tô Mi cũng trở nên hoạng dại mù mịt, hắn mỉm cười cúi xuống rút ra cái con c-c giả, sau đó để con c-c bản thân trước cửa l-n nàng ma sát.

Tô Mi thật có chút chịu không nổi, toàn thân uốn éo ngứa ngáy khó chịu, hai mắt thủy đậu nhìn hắn như đang cầu xin hắn đừng trêu đùa nàng nữa. Diệp Mặc không để ý, hắn cứ liên tục kích thích bên ngoài cửa l-n nàng, cái âm hộ hồng hào với cái lỗ khép chặt.

Tô Mi sau một hồi khó khăn liền di chuyển tay xuống c-c hắn, dâm đãng nói:

- Mau đưa con c-c của anh vào đi.

- Vào đâu.

Diệp Mặc thích thú nhìn cô tiểu thư kiêu ngạo ngày nào giờ đây đang cầu xin con c-c của hắn. Có lẽ xấu hổ nói không nên lời, Tô Mi có lời thật không dám nói, cô xấu hổ vô cùng nhưng cũng cảm thấy toàn thân nóng rực. Sau cùng vẫn phải từ bỏ tự tôn, nâng eo, hai tay banh ra mép l-n.


- Mau đút con c-c của anh… vào trong l-n của tôi.

- Chiều ý cô lần này.

Diệp Mặc cũng sớm không chịu nổi, hắn đút đầu quy hồng hào vào trong cái lỗ chật hẹp, so sánh với thứ đồ chơi kia thì con c-c hắn phải to được nhiều. Tô Mi từng phần cảm nhận một khúc thịt nóng hổi đang từng chút bành trướng trong l-n, cái cảm giác sung sướng này làm cô khó kìm nén.

- Ưhh… Con c-c anh to quá...

Tiếp sau đó Diệp Mặc nhấp c-c trong l-n Tô Mi càng ngày càng nhanh, tốc độ ra vào càng nhanh càng khiến cả hai sung sướng đến ngất, nước dâm trong l-n chảy ra cứ thấm đẫm đầy giường. Tô Mi run lên vì sướng, hai tay cô ôm lấy cổ Diệp Mặc, bờ mông bên dưới vẫn đung đưa theo nhịp đ-t của hắn.

- A… quá sung sướng rồi… so với đồ chơi kia còn lợi hại hơn… Diệp Mặc… anh quá lợi hại… mau mau đ-t nát l-n tôi… Ưm… Thật sâu… Muốn ra… Chết rồi…

Tô Mi sau lần tiết thân còn không tỉnh táo nữa, cô đã đạt cao trào quá nhiều lần rồi, nhưng dù cô bất tỉnh thì bên dưới con c-c Diệp Mặc vẫn ra vào bên trong l-n cô.

Diệp Mặc cảm thấy đầu c-c run run, cảm giác bành trướng muốn nổ tung, hắn rút dương vật ra ngoài hết 9 phần, sau đó lại lấy hết sức đâm vào. Hắn có thể cảm giác thành tử cung muốn vỡ nát theo cú đút của hắn.

Hai tay bóp chặt hai vú của Tô Mi, Diệp mặc nhấp thêm chục phát liền run rẩy phóng hết ra tinh dịch vào trong l-n Tô Mi.

Cả hai đều mồ hôi đầm đìa, đặc biệt l-n của Tô Mi vẫn cứ liên tục chảy ra dâm dịch, cái giường xinh xắn giờ tràn ngập mùi dâm dục.

Diệp Mặc sau khi đ-t Tô Mi cũng tỉnh táo trở lại, hắn mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài. Đến lúc hắn đòi lại món nợ của mình.

Chỉ bởi vì vừa rồi trợ giúp Ninh Khinh Tuyết chữa thương, chân nguyên có chút không vững chắc. Tuy nhiên Diệp Mặc cho rằng như vậy cũng đã đủ rồi. Lúc này, hắn mới đi tới nơi ở của tên được Uông Bằng gọi là anh Hồ.

Khi Diệp Mặc tới nơi, bảo vệ ở cửa biệt thự đang gục đầu trên mặt bàn nghỉ ngơi. Diệp Mặc thuận tay đánh anh ta ngất xỉu. Sau đó hắn vào phòng tắt máy tính theo dõi trực tiếp. Hắn biết máy tính này khẳng định được nối mạng với máy tính khác. Nhưng nếu tắt máy tính có cài đặt phần mềm lưu trữ, máy tính khác cũng không có cách nào theo dõi đươc nữa. Hắn cũng không biết có theo dõi khác hay không.

Điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ chính là, khi hắn vào trong biệt thự, không ngờ còn có một gian phòng còn sáng đèn. Diệp Mặc đưa một ít thần thức vào quét bên trong. Quả nhiên bên trong có mấy người còn đang thương lượng gì đó, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa đi ngủ.

Quả nhiên tên họ Hồ ở đây. Tuy nhiên ngoài gã ra, còn có một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, không ngờ khuôn mặt, bộ dạng có ba phần tương tự với Tống Thiếu Văn. Ngoài cửa vào còn có hai gã thanh niên đang đứng. Diệp Mặc sờ tới, chỉ hai chưởng, hai gã thanh niên này liền ngã xuống.

- Anh Hồ. Hôm nay, chuyện Uông Bằng làm không tệ. Cùng hai cô gái suốt một đêm, hẳn là Thiên Sĩ Bình sẽ không ra sức khước từ nữa. Tôi cũng không tin, có Thiên Sĩ Bình trợ giúp, tên họ Diệp này còn trốn được ở đâu nữa.

Tuy rằng giọng nói của thanh niên này không lớn, nhưng lại tràn ngập tự tin.

Người đàn ông được gọi là anh Hồ gật đầu nói:

- Đàm Thiếu gia nói vậy cũng không sai. Tuy rằng Thiên Sĩ Bình là kẻ chẳng ra gì, nhưng đôi khi thế lực phía sau ông ta còn hữu dụng hơn so với sự truy nã từ phía chính phủ. Chỉ là sợ mấy lão già dưới tay cha anh ta sẽ phản đối.

- Phản đối? Thiên Sĩ Bình chính là con trai độc nhất của Thiên Long Đầu, cho dù anh ta muốn trăng trên trời, ông ta cũng sẽ hái cho anh ta. Với thế lực của Thiên Long Đầu lớn như thế, ông ta muốn tìm ra Diệp Mặc, có thể nói là còn hiệu quả hơn gấp bội so với biện pháp của chúng ta. Tuy rằng Tống Gia tôi là một trong năm đại gia tộc, nhưng có một số việc dù sao cũng không tiện ra tay lộ liễu. Giao cho Thiên Long Đầu là tốt nhất.

Đàm Thiếu gia vô cùng xem trọng Thiên Long Đầu, nhưng rõ ràng đối với Thiên Sĩ Bình lại có chút khinh thường.

Nói xong tạm dừng một chút, y lại nói tiếp:

- Điền Kê càng ngày càng tệ hại. Không ngờ dẫn theo hai kẻ vô dụng tới gặp Ninh Khinh Tuyết. Chẳng những không đưa được người ra, còn khiến toàn thân lấm bùn. Bằng không, có Ninh Khinh Tuyết ở trong này, so với hai sinh viên kia còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng muốn hưởng thụ một chút hương vị của người đẹp đứng đầu Bắc Kinh. Đúng là tên khốn thành việc không có, bại sự có thừa.

Nói xong, y còn hừ lạnh một tiếng.

- Điền Kê và hai thủ hạ của anh ta, để tôi xử lý. Hiện tại bọn họ ở dưới tầng hầm chưa tỉnh. Tuy nhiên nhìn bộ dạng Ninh Khinh Tuyết, dường như đối với tên phế nhân Diệp Mặc kia còn có chút tình nghĩa. Có lẽ chúng ta có thể lấy cô ta chặn đường Diệp Mặc ở Ninh Hải.

Người đàn ông trung tuổi gọi là anh Hồ nói.

Đàm Thiếu gia lắc đầu:

- Anh có chút xem thường Diệp Mặc rồi. Theo điều tra của tôi về hắn trong thời gian gần đây, tôi phát hiện hắn là một tên khốn giả heo ăn thịt hổ điển hình. Chẳng những thân thủ vô cùng lợi hại, hơn nữa còn rất giảo hoạt. Nếu không đúng như vậy, tôi cũng không cần phải... kinh động tới người của Thiên Long Đầu như thế. Dù sao, chuyện như vậy truyền ra ngoài, đối với Tống Gia tôi cũng không có gì tốt cả.

Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu được. Hẳn Đàm Thiếu gia chính là người của Tống gia, đồng thời đặc biệt tới đây là để bắt mình. Trời đưa đất đẩy làm sao, đã khiến Ninh Khinh Tuyết bị thương.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra phía ngoài. Quả nhiên phát hiện ở trong tầng hầm có ba người đàn ông đang quỳ. Ở một gian phòng ngủ cách đó không xa, lại thấy hai cô gái tóc tai bù xù trần truồng nằm ở trên giường, bên cạnh còn có một người thanh niên.

Tuy nhiên hai cô gái này, toàn thân đều là vết thương rỉ máu. Cũng không biết hai người đã ngủ, hay đã hôn mê. Xem ra hai cô gái này chính là hai sinh viên mà Đàm Thiếu gia đã nói. Bỗng nhiên Diệp Mặc phát hiện một trong hai cô gái có chút quen thuộc. Hắn nhanh chóng phát hiện cô gái này chính là người vẫn đứng đầu trong Top 10 hoa hậu giảng đường ở đại học Ninh Hải.

- Thời gian không còn sớm. Anh Hồ, anh đi nghỉ ngơi trước đi. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Nói xong, Đàm Thiếu đứng lên.

Anh Hồ còn chưa kịp nói gì, cánh cửa đã bị đá văng ra. Đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Nghỉ ngơi thì không cần. Từ hôm nay trở đi anh sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ nghỉ ngơi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.