Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 70: Trị Liệu Vết Thương (2)

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

70 Chương 70: Trị liệu vết thương (2)

Diệp Mặc sau đó liền hướng lên, hắn nhìn Trì Uyển Thanh, trong ánh nhìn mê dại của cô, hắn liền hôn đi xuống.

Trì Uyển Thanh cảm nhận bờ môi hắn tiếp xúc môi cô, cái lưỡi của hắn đang từng bước xâm lấn miệng thơm của nàng.

Không chút chống cự, Trì Uyển Thanh cũng ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn, đôi lưỡi giao thoa, cô cũng có thể nếm được mùi vị của chính l-n mình. Bàn tay của hắn vân vê trên cặp mông của cô, không chỉ không khiến cô phản cảm mà còn mang cho cô một cảm giác kích thích, tê dại.

Hai tay cô cũng vòng qua ôm bờ lưng hắn, thật rộng, thật rắn chắc, cảm giác người thiếu niên này dù bề ngoài nho nhã như vậy không ngờ có cơ thể chắc khỏe như vậy.

Hai người miệt mài hôn nhau, cũng quên để ý xung quanh, may mà đám người Quách Khởi không ở đây, nếu không thì cả hai sẽ vô cùng khó xử.

Bàn tay Diệp Mặc chuyển từ mông lên bờ eo thon gọn của cô, sau đó chui vào trong cái áo rằn ri bộ đội, cô mặc một cái áo ngực thể thao nên hắn cũng không khó thò tay vào nắn được một bên vú của cô.

Cảm giác đầu vú bị trêu đùa, Trì Uyển Thanh khẽ rên một chút, nhưng do miệng đang cùng hắn tương giao nên âm thanh cũng ra hơi, đây là lần đâu cô được hôn cũng như bị người khác sờ ngực. Cảm giác mới lạ này làm đầu óc cô bụ bẫm, rất nhanh luân vào trong tay hắn.

Diệp Mặc nắm một bên tay cô đưa vào trong quần của mình, để cô nắm lấy con c-c của hắn. Trì Uyển Anh bàn tay nhỏ nhắn chạm phải một vật nóng hổi, theo bản năng sợ hãi một cái, nhưng rất nhanh liền theo ý hắn mà ve vuốt dương vật.


Diệp Mặc chôn bàn tay trong ngực nàng không nỡ buông, y nguyên vẫn chơi đùa núm vú, miệng của hắn dời đến thùy tay của cô, liếm láp một bên tai, cái lưỡi lại đôi khẽ chui vào trong khiến thân thể cứ liên tục run lên vì những kích thích liên tục.

- A… Ưm… Đừng liếm nữa…

Trì Uyển Thanh rên rỉ cầu xin, nhưng hầu như không có tác dụng, tay của nàng vẫn mãi trong quần hắn ve vuốt con c-c căng cứng, đầu c-c hắn rỉ nước khiến nàng cũng bắt đầu thích thú chơi đùa.

Trong miệng Trì Uyển Thanh cũng đang liếm mút vài ngón tay hắn bỏ trong miệng nàng, ai mà tưởng được nữ quân lạnh lùng lại đang có biểu dáng dâm đãng như hiện giờ.

Diệp Mặc mở rộng quân phục, vén ra cặp ngực trắng mơn mởn, ngực nàng không chỉ trắng tròn còn rất căng phồng không chút chảy xệ. Diệp Mặc vô cùng thích thú mà liếm mút, ngón tay không quên ve vãn lỗ l-n cũng như hạt le Trì Uyển Thanh.

- Tôi lại ra rồi… Anh Diệp…

Trì Uyển Thanh sau đó cong người, từ l-n lại phóng ra một luồng tinh khí, toàn bộ sức lực còn lại của cô cũng bị rút sạch.

Diệp Mặc trông thấy vậy cũng biết hiện tại không tiện, hắn giúp cô chỉnh tề lại quân phục, ngay cả quần cũng mặc vào. Mọi thứ trở lại nguyên bản như chưa từng có một màn kích tình như hồi nãy vậy.


Trì Uyển Thanh đến giờ mới biết cảm giác mới lạ mà người con trai này mang lại, không ngừng cảm thấy lạ thường. Cô nàng sức lấy lại dáng vẻ ban đầu, dù trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ.

- Anh Diệp, anh đã trị liệu xong rồi hả?

Trên mặt màu đỏ chưa rút đi Trì Uyển Thanh mang chút chút sững sờ mà hỏi.

- Ừ, đã xong, phỏng chừng sáng mai sẽ hoàn toàn không có chuyện gì nữa.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói, hắn sử dụng chân khí trợ giúp cô khôi phục miệng vết thương, cô hẳn sẽ nhanh lành hơn so với Quách Khởi.

- A, thật sự không đau, còn có một cảm giác mát mẻ, anh Diệp cảm ơn anh rồi, anh thật sự là lợi hại.

Trì Uyển Thanh lần đầu tiên cảm giác sự tình thật thần kỳ đến không ngờ, xấu hổ vừa rồi đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Có người thầy thuốc nào có thể làm được giống như Diệp Mặc chứ, chỉ có mấy phút liền lấy viên đạn ra, chữa khỏi vết thương do trúng đạn? Thật quá dễ dàng.


- Cảm ơn anh, anh Diệp.

Trì Uyển Thanh cũng cảm thấy Diệp Mặc không phải người thường, giống như Quách Khởi đã nói, hắn là một người không tầm thường.

- Anh Diệp, anh làm nghề gì vậy?

Trì Uyển Thanh lần đầu tiên hỏi thăm tin tức của một người đàn ông, cô cảm giác trên mặt lại có chút nóng lên. Nhưng nội tâm của nàng lại tựa hồ như bức thiết muốn biết, cô cũng biết có thể gặp được người như Diệp Mặc chính là duyên phận, không phải mỗi người cũng có thể gặp loại người tài ba này.

Diệp Mặc há miệng thở dốc, đem một câu "Đi thôi" nuốt xuống, Trì Uyển Thanh hiện tại hỏi hắn như vậy, đã nói lên tạm thời không có ý định đi ra ngoài, đành phải thuận miệng nói:

- Tôi hiện không công tác cố định, đều là làm chút công việc tạm thời, chuyện gì cũng làm. Lúc may mắn thì có thể kiếm được một số tiền, lúc xui xẻo thì bị quản lý đô thị đuổi, ha hả.

Diệp Mặc cũng không có nói sai, hắn giúp người xem bệnh, bày hàng vỉa hè, bán bùa thậm chí giúp người khác đi cùng hắc bang giao dịch đều đã làm qua rồi.

- A...

Trì Uyển Thanh không tin nhìn Diệp Mặc, cô không tin người như Diệp Mặc lại không có công việc, thậm chí là làm một số công việc tạm thời.

- Anh Diệp, cảm ơn ơn cứu mạng của anh, tôi...

Trì Uyển Thanh lời còn chưa nói hết, đã bị Diệp Mặc cắt ngang.

Diệp Mặc thản nhiên cười nói:


- Kỳ thật vết thương của cô, tôi không giúp cũng không có việc gì, không nên nói tới ân cứu mạng.

Trì Uyển Thanh tự nhiên cười, Diệp Mặc nhìn thấy cũng ngẩn ngơ, hắn thật không ngờ Trì Uyển Thanh trên mặt có chút lạnh như băng cười lên lại đẹp như vậy. Thấy Diệp Mặc dường như nhìn mình có chút ngây người, Trì Uyển Thanh trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, khẩn trương nói:

- Anh Diệp, tôi nói không phải, nếu không phải anh tới, tôi cùng đội trưởng ba người khẳng định không thể may mắn thoát khỏi đây, nói không chừng còn phải chịu lăng nhục, tôi là thật sự rất cảm tạ anh.

Diệp Mặc gật gật đầu, hắn biết Trì Uyển Thanh nói rất đúng sự thật, nghĩ một lát nói:

- Kỳ thật tôi cảm thấy một cô gái như cô thật sự là không thích hợp ở trong quân đội, đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của tôi.

Không nghĩ tới Trì Uyển Thanh lại gật gật đầu nói:

- Anh Diệp, anh nói rất đúng, tôi vốn rất hâm mộ cuộc sống quân đội, chính mình cũng vô cùng cố gắng, cuối cùng là nhập vào tiểu đội "Liệt Ưng". Hiện tại xem ra, có lẽ tôi thật sự không thích hợp với cuộc sống quân đội.

Nghĩ một lát, Trì Uyển Thanh lại nói:

- Anh Diệp, tôi muốn xin anh giúp một chuyện...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.