Trở về truyện

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp) - Chương 50: Trả Trước Thù Lao

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

50 Chương 50: Trả trước thù lao

Bàn tay Văn Đông tuy ngón tay dài và thon nhưng lại có chút thô ráp, nàng tuột quần hắn xuống. Chụp được con c-c to lớn của hắn, có chút kinh hoảng nhưng cũng không sợ hãi, hai tay vuốt trụ.

Cố vén áo hắn lên, tìm hai núm vú của hắn ngậm mút kích thích làm Diệp Mặc cảm giác vô cùng mới lạ, lưỡi của nàng liếm trên ngực hắn, ướt át đầy mê hoặc.

Bàn tay trái ở bên dưới vuốt ve con c-c căng phồng, chơi đùa hai hòn tinh hoàn, miệng cả hai bắt đầu giao tiếp, đôi môi nàng mỏng dánh lại rất mềm, đôi lưỡi quấn với nhau vô cùng thân thiết.

Diệp Mặc không thích bị thế hạ phong, hắn lại lật người nàng lại, cởi bỏ hết quần áo, sau đó hướng thân thể nàng mà hưởng thụ, hai tay hắn chơi đùa bộ ngực săn chắc, thứ mà hắn đã chú ý từ khi lên xe bus. Miệng hắn bú mút hai núm ngực, còn hai tay chạy trên thân thể của Văn Đông, từ cổ đến cánh tay, nách, cho đến eo rồi hạ xuống cái l-n đã ướt nước dâm.

Con c-c hắn phía dưới đã va chạm mu l-n, không chút chờ đợi từng đợt đâm sâu vào, có chút mạnh bạo.

Chỉ nghe tê một tiếng, con c-c hắn thế mà phá bỏ một lớp màng mỏng để chui vào, Diệp Mặc có chút ngoài ý muốn nhìn xuống. Không ngờ nữ nhân này vẫn còn trinh nha.

- Diệp Mặc, anh muốn làm gì thì làm đi… Không cần lo cho tôi.

Dù mới phá thân nhưng Văn Đông không hề tỏ ra bản thân đau đớn chút nào, thậm chí hai chân nàng còn vòng ra sau eo hắn, cơ bụng cũng hóp lại khiến cái l-n vốn chật so với con c-c hắn giờ càng thêm bó nịt.


Diệp Mặc chỉ cảm thấy sung sướng cả thân, đã Văn Đông nói vậy, hắn cũng không còn cố kỵ, con c-c tiếp tục đâm từng nhát vào trong l-n nàng.

- A… ư… Diệp Mặc, anh thật mạnh mẽ… Tôi rất thích mấy người như anh… Ư… ư… Sướng lắm… Anh cứ tiếp tục mạnh như vậy… Thật quá sướng…

Văn Đông dù là lần đầu được trải nghiệm chuyện này nhưng cũng không ngờ nó lại thoải mái như vậy, hai tay nàng tự xoa bóp vú, đôi chân càng ép chặt hông Diệp Mặc thúc ép hắn mạnh mẽ hơn.

- Diệp Mặc… Anh làm tôi sướng quá… Con c-c anh vào hết trong l-n tôi rồi… Đã quá… Nữa đi… Đ-t chết tôi đi…

Thấy nàng dâm đãng như vậy, Diệp Mặc liên tục công phá trong l-n tơ của Văn Đông, hắn hết sức thỏa mãn tiểu đệ của mình.

Mỗi lần dập mà con c-c hắn đều chạm đáy âm đạo, có thể thấy từ phía trên bụng Văn Đông lồi lên hình dáng con c-c hắn. m đạo nàng lại chật khít, cộng thêm thân thể nàng dẻo dai khiến hắn khó lòng kiềm nén.

- Bắn đi… Bắn hết tinh dịch béo ngậy của anh vào l-n tôi… Bắn đi…

Diệp Mặc nào còn chịu đựng được nữa, hắn hẩy mông mấy cái khiến Văn Đông đạt tới cao trào, dâm thủy tuôn ra phóng trên đầu c-c đồng thời kích thích hắn đến cực điểm.


- Văn Đông, tôi bắn đây…

Diệp Mặc mồ hôi nhễ nhại, hắn gồng mình thúc vào một cú thật mạnh, tiếng nước nôi dưới l-n vang lên chứng tỏ quá trình hành lạc của cả hai.

- Ư…. a… Phóng hết tinh dịch của anh vào l-n dâm đãng của tôi đi… Làm tôi có thai đi…

Dâm ngữ của cô làm Diệp Mặc nứng đến cực điểm, từng luồng tinh binh cứ từ đấu c-c phóng ra tràn ngập âm hộ Văn Đông, từ trong l-n nàng chảy ra từng chút tinh dịch trắng lỏng kèm theo chút tia huyết hồng.

Bắn một lần làm hắn cũng bớt cương phần nào, hắn ngồi bệt ra đất, con c-c vẫn cứ thế ngổng lên trời.

Văn Đông thở hổn hển ngồi dậy, nàng nhìn cái l-n của mình chảy ra chất đục màu trắng, liền nhìn Diệp Mặc mỉm cười dâm đãng, liếm liếm môi. Hai tay đặt xuống l-n vét chút tinh dịch vào trong miệng, mắt nhìn xuống con c-c hắn vẫn còn đang cứng, liếc mắt nhìn.

- Như vậy còn chưa chịu, quả đúng là một con c-c hư hỏng.


Văn Đông quỳ trên đất, đầu cúi xuống nhìn con c-c của Diệp Mặc, cô há miệng to ra, cố hết sức ngậm lấy đầu quy, cái lưỡi từng chút liếm hết dịch dâm còn sót lại trên con c-c hắn.

Lưỡi nàng mềm mỏng, trơn tuột như con lươn cuốn quanh dương căn nam nhân, chỉ trong chốc lát, con c-c hắn đã được nàng dùng miệng liếm sạch sẽ.

- Có vẻ anh còn chưa thỏa mãn, nếu muốn chúng ta tiếp tục.

Nói rồi Văn Đông chủ động ngồi trên hắn, tay nàng vạch ra hai mép l-n, cố hết sức căn chỉnh cho đúng, để đầu c-c cứ đâm sâu từng khúc, sau đó ngồi xuống, con c-c cũng đi hết vào âm hộ, chui tới tận đáy, cảm giác kích thích vừa đau lại nhiều phần là sung sướng khiến cô không nén được rên rỉ.

- A… Ư… Con c-c anh vào sâu hết trong l-n tôi rồi… To quá… Có lẽ tôi yêu nó mất rồi…

Văn Đông ngồi cưỡi trên người Diệp Mặc khiến cơ thể cả hai va đụng mạnh, cặp ngực tròn cứ bung nẩy trong không trung. Mặc dù nhìn thấy vài vết sẹo để lại nhưng cơ thể cô vẫn vô cùng đẹp, do là sát thủ nên thường xuyên vận động thể thao.

Cả hai thân thể cứ quấn lấy nhau trong màn đêm, mặt trăng chiếu sáng soi rọi hai người. Dù trời tối lạnh, nhưng hai người vẫn kéo nhau xuống suối quần nhau.

Cả thân thể Văn Đông như chìm trong nước, chỉ để lại cặp mông to tròn giương cao cho Diệp Mặc đ-t, hai tay hắn cứ vỗ bốp bốp trên mông để lại vài dấu tay ửng đỏ.

- Anh chơi chết tôi rồi… Thật sướng quá… anh quả nhiên là nam nhân trong nam nhân…

Mái tóc Văn Đông đã ướt đẫm che khuất cả khuôn mặt nàng, thân thể sáng bóng ướt át cứ đung đưa theo nhịp đẩy của người đàn ông.

Chiến hơn 30 phút, cô cũng đã ra hơn 7 lần, nhưng Diệp Mặc vẫn chưa tha cho cô, sau cùng khi hắn bế cô trên tay, con c-c phía dưới dập vồ vã bên trong l-n thì cô lẫn nữa phóng tinh.

- Á… Diệp Mặc… Tôi ra rồi… Hãy ra cùng tôi… bắn tinh dịch nóng hổi vào l-n tôi…


Diệp Mặc liền chiều theo ý nàng, hắn hẩy mông, để con c-c đâm sâu hết sức để đầu quy mắc kẹt trong âm đạo Văn Đông, mà tinh trùng cứ như thủy triều phun hết trong cơ thể cô.

Cả hai cuối cùng cũng thỏa mãn, nằm trên bờ ôm nhau một lúc rồi mặc lại quần áo. Nhìn lại Văn Đông, Diệp Mặc thật không dám tin đây là lần đầu của cô, nhưng mà hắn cũng không có nghĩ nhiều nữa. Dù sao cả hai đều là quan hệ giao dịch mà thôi.

Sáng hôm sau, cả hai từ sớm đã lên đường, Văn Đông lại trở nên bình thường, cô không nhắc gì đến chuyện tối qua, mà vẫn cư xử như thường.

Đúng như cô nói, sâu trong phiến rừng, đi tầm một tiếng có thể nhìn thấy ở phía trước một quốc lộ vòng qua núi vắt ngang. Quốc lộ này rõ ràng hơi người nhiều hơn so với con đường vừa rồi bọn Diệp Mặc xuống xe, ít nhất thỉnh thoảng có thể thấy một chiếc xe lui tới.

Văn Đông và Diệp Mặc không đợi bao lâu, liền lên một chiếc xe buýt đi hướng Tương Sơn Lĩnh.

Tương Sơn Lĩnh là một trong những điểm du lịch khá nổi tiếng của Hoa Hạ, tên tuổi cũng không kém Ngũ Nhạc, nhưng vì hàng năm người đến Tương Sơn Lĩnh du lịch đều bị mất tích. Hơn nữa chỗ này quốc lộ vòng qua núi, sự cố xe buýt gặp tai nạn tương đối cao, cho nên lượng người tới đây du lịch lại kém xa so với Ngũ Nhạc và Hoàng Sơn.

Diệp Mặc vừa đến Tương Sơn Lĩnh cũng cảm giác được nơi này thiên địa linh khí so với Ninh Hải mạnh hơn rất nhiều, nếu nơi này không quá gần Ninh Hải, hắn sẽ muốn lựa chọn đến đây tu luyện.

Xe buýt dừng lại tại một bãi đỗ xe trong sườn núi Tương Sơn Lĩnh, Văn Đông nói Diệp Mặc chờ ở chỗ này, cô đi lấy đồ.

Quả nhiên Diệp Mặc không đợi bao lâu thì Văn Đông lái tới một chiếc Buick.

- Đồ lấy được rồi, lên xe, chúng ta đi thôi.

Văn Đông đem xe dừng trước mặt Diệp Mặc thoải mái nói.

Diệp Mặc thần thức tuy rằng chỉ nhìn được năm sáu mét, nhưng để kiểm tra chiếc xe này một chút cũng thừa sức. Thần trí của hắn quét nhìn một chút, xe không có gì bất thường. Chỉ có điều chỗ ngồi ở phía sau có hai cái rương.

Diệp Mặc mở cửa xe ngồi ở ghế phía sau, thần thức lại quét vào rương. Một cái rương có chứa một khẩu súng trường, Diệp Mặc đối với súng cũng không hiểu lắm, súng này rốt cuộc là loại gì, hắn cũng không biết, thoạt nhìn có chút giống AK. Một cái rương khác chỉ có một xấp tài liệu, còn có một cái mô hình rất là kỳ quái.

Văn Đông thấy Diệp Mặc chưa nói gì liền ngồi ở phía sau, rất vừa lòng đối với hành động này của Diệp Mặc. Tuy nhiên trong lòng lại nghĩ, Diệp Mặc này trời sinh lá gan quá lớn đấy, nhưng vẫn là chưa trải qua chuyện đời?

Nếu như là chưa từng trải qua chuyện đời, đến lúc đó ngàn lần không nên làm ra chuyện mất mặt. Nghĩ đến đây Văn Đông lại nói:

- Diệp Mặc, đợi lát nữa khi chúng ta đi vào, nếu bên cạnh có người nhìn chằm chằm chúng ta, anh không cần lo lắng, chỉ cần nghe tôi chỉ bảo, sau đó cùng đối phương trao đổi chiếc rương là được rồi.

- Tôi biết.

Diệp Mặc dự đoán cái phải trao đổi chính là cái rương có một mô hình và một xấp tài liệu kia, nếu Văn Đông bình tĩnh như vậy, chứng tỏ hắn sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, ngay cả có nguy hiểm, Diệp Mặc cũng không sợ, làm xong vụ này, hắn có thể yên tâm tu luyện.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.